Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 2: Khinh thường ngày trước mặt




Mới đó đã hai ngày trôi qua, hai ngày này nữ tử vừa mệt vừa đói, lính canh mang thức ăn tới, nàng cũng ghét bỏ hết đi, bây giờ chỉ có thể ôm bụng than đói, không bao lâu đã không chống cự được mà ngất xỉu.

Thấy nàng ngất, lính canh cũng hơi sợ, nhanh chóng chạy đi bẩm báo. Không lâu sau đã có người tới.

“Tạt nước lạnh cho nàng ta tỉnh lại đi.”

Một chậu nước lạnh để từ đầu đến chân, nữ tử từ từ tỉnh lại.

Vừa thấy người tới, trên mặt nữ tử lộ vẻ mừng rỡ: “Đại hoàng tỷ, Nhị hoàng tử, hai người tới cứu muội đúng không? Mấy tên nô tài này đáng ghét lắm, tỷ phải chém đầu bọn họ!”

“Phì!” Nữ tử mặc hoa phục màu hồng, đầu cài châu ngọc trông cực kỳ lộng lẫy đứng bên ngoài dùng khăn che miệng, khẽ cười một tiếng, trâm ngọc trai trên đầu cũng lắc lư theo, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Nàng ta quay sang nói với nữ tử mặc hoa phục màu lam bên cạnh: “Muội nói xem có phải mấy năm nay chúng ta đã dạy nó ngu quá rồi không, bây giờ còn dám bảo chúng ta tới cứu nó, đúng là buồn cười chết đi được.”

“Chẳng phải thế sao Đại hoàng tỷ? Nếu chúng ta muốn tới cứu nó thì còn cần tạt nước cho nó tỉnh làm gì, đúng là heo mà!” Nữ tử còn lại vội hùa theo.

Hai nữ nhân đứng bên ngoài tiếp tục nhìn nhau, cười run hết cả người.

Dù một người có ngốc cỡ nào thì bây giờ cũng biết hai vị hoàng tỷ này chắc chắn không phải tới để cứu nàng ra. Mặc dù nữ tử trong thủy lao không hiểu chuyện gì, tại sao hai vị hoàng tỷ luôn tốt với nàng lại đối xử với nàng như vậy, nhưng đây là phủ Thừa tướng của làng quân, chỉ cần có lang quân ở đây, chắc chắn nàng sẽ không sao cả.

“Hai người dám đối xử với ta như vậy, chờ lang quân của ta đến đây, chắc chắn sẽ xử đẹp hai người!”

“Ha ha.” Lại một tràng cười ùa đến, hai nữ tử kia cười càng vui hơn, suýt chút là cười rớt nước mắt: “Đúng là ngu như heo, cũng may là mẫu hậu đã dự tính trước nên mới dặn dò chúng ta dạy nó như thế từ sớm. Đúng là đáng thương mà! Hày, xinh đẹp thì có làm được gì đâu, não làm từ đậu hũ nên cũng đâu trách được nhỉ?”

“Hai người đang nói gì đó, sao ta chẳng hiểu gì hết. Mau thả ta ra, ta đói rồi, bé con trong bụng ta cũng đói, nếu để ta và bé con của lang quân đội thì ta xem hai người có gánh được hậu quả không?”

Trong ánh mắt nữ tử có sự nghi ngờ, nàng chỉ hiểu một ít trong lời bọn họ nói, rồi liên quan gì tới Hoàng hậu chứ? Thôi không nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất là nàng đang mang thai cốt nhục của lang quân.

“Bé con? Ngươi nói nghiệt chủng của người đấy hả?” Nữ tử mặc hoa phục màu hồng đến gần nhìn người bị giam bên trong, đôi mắt to chớp chớp, nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới mà nữ tử đang che chắn bằng ánh mắt hung tàn.

Nữ tử nghe thấy hoàng tỷ hỏi, lập tức kiêu ngạo hẳn, trong giọng nói chứa đầy sự mong chờ và hạnh phúc: “Đây chính là bé con của ta và lang quân, lang quân nói chờ ta làm xong chuyện chàng ấy nói thì sẽ cưới ta lần nữa, sau đó cả nhà ta có thể sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.”

“Ồ, thật vậy à?”

“Đương nhiên rồi, chính miệng lang quân đã nói vậy.”

“Hắn nói sẽ cưới người lần nữa thật ư?” Nữ tử áo hồng nở nụ cười nhưng giọng lại lộ ra vẻ hung ác.

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng mà phải làm sao đây, hắn cũng nói với ta như vậy đó, ngươi nói xem đâu mới là thật đây?”

“Không thể nào, xưa nay lang quân không bao giờ lừa ta, ta rất hiểu chàng ấy.”

“Thế à? Vậy ngươi nói xem nếu ta giết chết nghiệt chủng trong bụng người, hắn có trừng phạt ta không nhỉ?” Ánh mắt nữ tử áo hồng nhìn chằm chằm vào bụng dưới phẳng lì kia, lộ ra sự điên cuồng, nói xong cũng gọi hai thị vệ mở cửa nhà lao đi vào.

“Xử lý cái bụng của nàng ta cho ta!”

“Các ngươi làm trò gì vậy, đừng tới đây, đừng tới đây!” Hai tay hai chân nàng bị buộc bằng dây thừng, không thể cử động được. Nhìn thấy điệu bộ này, cuối cùng nữ tử đầu tóc rối bời cũng sợ hãi, chỉ có thể lùi về sau theo bản năng, sợ hãi la lên.

Nhưng mà tất cả đều vô dụng, một trong hai thị vệ cao to kia nắm chân nàng kéo xuống, người nàng bị kéo trở về, sau đó chúng bắt đầu đánh vào bụng dưới của nữ tử.

“A!” Nữ tử kêu đau, lông mày nhíu chặt lại, cảm giác như đã mất nửa cái mạng.

Mấy nắm đấm lại giáng xuống, cả người nữ tử đã đau đến mức run lẩy bẩy, nàng không kêu nổi nữa, mồ hôi trên trán đã thấm ướt đầu tóc rối bù.

“Đủ rồi, vậy là được rồi, còn đánh nữa coi chừng chết người đấy.” Nữ tử bên ngoài thấy máu đen chảy dưới váy thì căm ghét quay đi, cuối cùng cũng kêu dừng.

Vốn đã hai ngày chưa ăn, cộng thêm cơn đau khi bị sảy thai, nữ tử trong thủy lạo đau đến mức ngất đi. Còn ở dưới váy, máu tươi chảy ra liên tục, một vũng máu to nhuộm đỏ một mảng cỏ khô trải trên đất, nhìn thấy mà giật mình.

Lúc nữ tử tỉnh lại, thân dưới đau thấu tim.

Nàng cúi đầu nhìn thử: “A, máu!”

Vết máu đã hơi khô, dính vào trên cỏ khô trông cực kỳ buồn nôn, còn một ít chưa khô thì chảy xuống chỗ trũng tạo thành một vũng màu đen.

“Bé con của ta, bé con của ta!” Cuối cùng nàng cũng phản ứng lại được, nữ tử rối bời dùng tay sờ bụng, quả nhiên cảm giác nhô ra đã biến mất, không còn gì nữa nữa, bé con cũng mất rồi!

“Mất rồi, mất rồi, mất hết rồi!” Nữ tử khóc to, cứ khóc mãi, khóc đến khi mệt lả mới dừng lại.

Vừa dừng lại, phát hiện bụng vẫn đói, nàng chê mấy thứ đồ ăn được đưa tới, không chịu ăn, bây giờ mất máu quá nhiều, cơ thể đã suy yếu dữ dội, đôi môi trắng bệch không còn chút máu nào. Nếu không nhờ nàng tập võ, sức khỏe khá tốt thì nói không chừng đã chết từ lâu vì yếu rồi.

Đói quá đi, đói qua đi! Nữ tử liếm đôi môi khô nứt của mình, gào to gọi người bên ngoài, muốn ăn muốn uống cũng không có, gọi thế nào cũng không được.

Ta không kén chọn nữa đâu, không kén chọn nữa đâu, bây giờ cho ta một cái màn thầu thôi ta cũng chịu ăn mà! Nữ tử nghĩ như vậy, cũng quên mất tự xưng “bốn công chúa” mà mình thích nhất.

Lại nửa ngày trôi qua, vẫn không có ai bưng đồ ăn thức uống tới, nữ tử đã sắp chết đói đến nơi, bụng cứ réo mãi. Ánh mắt nàng đảo qua, đột nhiên nhìn thấy đồ ăn đã mốc meo hư hỏng trong góc xó.

Đó là đồ ăn hai ngày trước được bưng tới bị nàng vứt bỏ, nàng đường đường là một công chúa, sao có thể ăn đồ ăn kém như vậy được.

Nhưng bây giờ, nàng liếm đôi môi khô, sờ lên bụng, khẽ nuốt nước miếng.

Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, chỉ có thể bò chầm chậm qua đó.

Đúng vậy, là bò! Hai tay nàng bị dây thừng buộc lại, thân dưới chưa được xử lý nên vừa nhúc nhích một tí là đau, trên váy loang lổ vết máu. Nói là bò vì hai tay nàng chập lại, hai khuỷu tay khép vào, nhích tới từng chút một.

Sắp đến rồi, sắp đến rồi! Nữ tử nghĩ thế, khuỷu tay mềm mại chẳng mấy chốc đã cọ ra máu, mà sau lưng của nàng cũng kéo ra một vệt máu dài.

Cuối cùng cũng đã tới, nữ tử cảm giác bây giờ mình chẳng nghĩ được gì cả, công chúa gì đó, tôn nghiêm gì đó, phẩm giá gì đó đều mất sạch, chỉ còn lại bản năng của động vật.

Nàng dùng tay bới, bỏ từng chút vào miệng như thể không có vị giác: Hạt cơm đã khô cứng lại, vài hạt thô cứng quệt qua môi nàng; Rau xanh cũng đã hỏng, chuyển thành một mớ màu đen khô cứng, một mùi ôi thiu ập vào mũi. Thịt cũng đã hư, nhai vào có chút gì đó mềm mềm nhơn nhớt, còn có chút động tĩnh như thể thứ trong miệng biết di chuyển vậy...

Nhưng nữ tử hoàn toàn không hề để ý đến mấy thứ này, giờ phút này nàng chính là một loài vật cực đói, chỉ cần gắm được thứ gì là đều có thể nuốt hết vào

bụng.

Có một bóng người đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong.

Mượn ánh sáng chiếu vào miệng hang đá có thể lờ mờ thấy được dáng người hắn ta: Vóc dáng cao, trong tay cầm một cây quạt xương, y phục màu trắng, đầu buộc ngọc quan, phong thái tao nhã.

Quạt nhẹ nhàng lay động, hắn ta nở nụ cười thản nhiên, lặng lẽ nhìn nữ nhân trong thủy lạo ăn mặc rách rưới, người đầy vết máu trông còn không bằng một tên ăn mày đầu đường.

Đó còn là công chúa cao quý mặc hoa phục, vênh váo, hung hăng, coi trời bằng vung đấy ư? Đầu tóc nàng rối bù như người điên, trâm cài đã rơi đầy đất, trên y phục đầy những vệt máu chưa khô, sau lưng còn có một vệt máu kéo dài. Mà hai tay nàng bị trói lại, khó khăn bởi đồ ăn đã hỏng trên mặt đất, sau đó bỏ vào miệng ăn như hổ đói.

Thủy lạo này nóng ẩm như vậy, không biết có thứ gì đó sinh trưởng không nữa. Chắc chắn là có giun hay côn trùng gì đó rồi, bọn chúng đều thích mấy thứ đồ ăn này, không biết có bò vào ăn vụng không đây. Nếu là vậy thật thì nói không chừng đã nằm trong bụng công chúa cao quý kia rồi, vậy thì quá ghê tởm, chắc chắn sẽ bị bệnh mất.

Nhưng hắn ta thấy công chúa ăn ngon như vậy, vì không muốn ảnh hưởng đến việc ăn uống của công chúa, hắn ta vẫn săn sóc chọn giữ im lặng. Xem đi, hắn ta tốt bụng cỡ đó cơ mà!

Trong lòng khoái chí không thôi! Đây chính là công chúa, nàng công chúa trịch thượng, là công chúa Hoàng đế sủng ái nhất đó! Ai mà ngờ được nàng sẽ có ngày này đâu? Công chúa lúc trước ngang tàng, hống hách, coi trời bằng vung, bắt hắn ta và người yêu xa nhau, cương quyết gả vào phủ Thừa tướng, bây giờ lại thành thế này đây!

Tốt thật, đúng là hả giận, hả giận mà!

Một hạ nhân bước tới bên cạnh, công tử áo trắng nhìn thấy bát cơm trắng và rau xanh trên tay người kia, nghĩ ngợi một chút. Công chúa thích những thứ trong góc xó kia, cũng không thích ăn những món không có thêm “gia vị đặc biệt” thế này, vẫn nên đổi món khác vậy.

Hắn ta rỉ tai với hạ nhân trước mặt, chỉ một lát sau, hạ nhân lại bưng vào một bát khác, đây là đồ ăn thừa của Đại Hoàng trước cổng.

Trong này có nước miếng của Đại Hoàng, gia vị này chắc là rất mới mẻ, hắn ta tin chắc công chúa sẽ thích nó.

“Công chúa.” Công tử áo trắng gọi một tiếng.

Nữ tử đang ăn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mừng rỡ quay lại.

Công tử áo trắng nhìn thấy mặt của nữ tử, nào còn là gương mặt xinh đẹp vô song trước kia nữa đâu, đầu tóc rối bù rũ xuống, trên mũi miệng còn dính lá rau và hạt cơm đã ngả vàng, cỏ khô này kia, à, còn cái thứ nhúc nhích kia nữa. Trên má phải của nàng có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Hắn ta nhìn kỹ lại, má ơi, thứ đang nhúc nhích trên mặt nàng chẳng phải là một con giun nhỏ ư, dù là đại nam nhân như hắn ta cũng bị giật mình.

Nữ tử nở nụ cười xán lạn, cuối cùng lang quân cũng đến rồi, nàng đang định lên tiếng.

“Đừng nhúc nhích, đừng nói gì cả.” Công tử áo trắng đã lên tiếng trước, hắn ta “suyt” một tiếng.

Nữ tử thấy khó hiểu, đang định hỏi lại thì công tử áo trắng đã chủ động giải đáp: “Trên mặt nàng có một con giun nhỏ nghịch ngợm đang nô đùa với nàng đấy.”