Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 3: Suy tàn




Cái, cái gì? Giun ư!

Nữ tử lập tức trở nên kinh hãi, nàng mở to mắt, lòng trắng trợn to, con người hướng xuống, cảm giác trên mặt nói cho nàng biết, đó là thật, con giun đang bò về phía mắt của nàng!

Đó giờ nàng sợ nhất mấy thứ trơn nhẵn biết động đậy này!

“A a a a a!” Một tiếng hét kinh hãi vang lên khắp phủ Thừa Tướng! “Mau cút đi! Mau cút đi! Mau cút đi!” Nữ tử nhắm chặt mắt khóc to, vừa đánh vừa tát lên mặt mình, cuối cùng còn cha cả mặt mình xuống đất và mặt tường...

Nàng cố gắng lấy thứ trên mặt xuống, đợi đến khi con giun biến mất, nữ tử lại ngẩng mặt lên nhìn về phía công tử áo trắng.

Chà chà! Hắn ta lập tức quay mặt đi, xấu quá hắn ta không dám nhìn!

Thứ mà công tử áo trắng nhìn thấy chính là một gương mặt be bét máu, một vài vết máu còn dính rơm rạ, bụi đất trên tường dính vào mặt trông vô cùng ghê tởm, môi thì chảy máu, mũi cũng có vết xước do móng tay cào, chỉ còn mỗi hai con mắt là nguyên vẹn không xây xát gì.

“Lang quân, cuối cùng chàng cũng tới rồi!” Nữ tử dường như không nhận ra chuyện gì bất thường, nàng vẫn nói chuyện một cách thân mật, ánh mắt sáng như sao trời.

“Dừng!” Công tử áo trắng mở cây quạt gấp ra che mặt của mình, mất kiên nhẫn nhìn khuôn mặt xấu xí vô cùng thảm hại kia. Vốn dĩ, trên người nữ nhân này chỉ có dung mạo là khiến hắn ta nhìn thuận mắt, nhưng bây giờ ngay cả khuôn mặt này cũng bị hủy mất rồi, thật là!

Đúng là không còn chỗ nào hữu dụng nữa! À, không đúng, vẫn còn một thứ, giữ lại mạng cho nàng ta thì vẫn còn chút tác dụng, chẳng phải lão Hoàng đế kia rất sủng ái đứa con gái này sao? Vậy thì giữ lại cho ông ta là được rồi!

“Lang quân, chàng mau thả ta ra ngoài đi, ta ở trong này khổ lắm, vừa đói vừa mệt vừa khát, ta muốn ăn đồ Ngự Thiện Phòng làm, ta muốn đi tắm...”

“Khụ khụ.” Hắn ta cắt ngang lời của nữ tử: “Nghe nói nàng làm mất bé con rồi à?”

“Hả? Bé con?” Nữ tử vừa nghe câu đó, lập tức sờ lên bụng của mình, giờ mới nhớ đến chuyện hai hoàng tỷ sai người đánh vào bụng của mình, sau đó làm

mất đứa bé. Bây giờ lang quân tới rồi, mọi chuyện có thể giải quyết được rồi, thế là nàng uất ức, đau lòng khóc to: “Đứa bé mất rồi, hu hu, bé con của chúng ta mất rồi, là...”

“Mất rồi thì mất thôi, không bảo vệ được đứa bé thì trách người khác làm gì!” Công tử áo trắng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn ta ngắt lời của nữ tử như thể mình đang rất tức giận.

“Hả, xin lỗi, xin lỗi lang quân, do ta không bảo vệ được con của chúng ta, xin lỗi, ta không có cố ý, ta cũng rất đau lòng mà...”

Nàng lại bị ngắt lời, công tử áo trắng từ từ hạ cây quạt đang che khuất tầm mắt của mình xuống, hắn ta đá bát thức ăn cho chó dưới chân qua khe cửa nhà lao: “Bò lại đây, chẳng phải nàng đói lắm sao? Vậy thì ăn cái này đi, ta sẽ tha thứ cho việc nàng không bảo vệ được đứa bé.”

“Thật sao? Được.” Nữ tử vừa nghe thấy hắn ta đồng ý tha thứ cho mình, lập tức mừng rỡ bò lại, vết máu trên tay áo lại nhiều hơn một chút.

Bò về phía trước, nhìn thấy cái bát trước mặt, nữ tử thấy hơi quen, nghi ngờ hỏi: “Cái bát này lấy đâu ra vậy, sao ta cảm thấy nó hơi quen?”

“À, đây là bát ăn cơm của Đại Hoàng trông cổng, nàng cảm thấy quen là đúng rồi, chẳng phải trước đây nàng còn thường xuyên đá Đại Hoàng đó sao? Bởi vậy nhìn thấy bát của Đại Hoàng nhiều nên thấy quen thôi.”

“Đây là bát của chó, ta không ăn đâu!”

“Không ăn?” Công tử áo trắng nở nụ cười như gió mùa xuân, duỗi bàn chân, mũi chân liền thò vào trong hất đổ bát cơm, hơn một nửa đồ ăn bên trong bát bị đổ ra đất, vương đầy trên cỏ khô.

“Không ăn thì cũng được thôi.” Công tử áo trắng nói tiếp: “Vậy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ta sẽ tha thứ cho nàng, cũng đừng hòng được ra ngoài nữa!”

“Đừng mà lang quân, ta sẽ nghe theo chàng hết mà, xin chàng hãy tha thứ cho ta, thả ta ra ngoài đi!” Nữ tử sốt ruột, vội sửa lời.

“Vậy thì ăn đi!”

“Được, ta ăn, ta ăn hết!” Nữ tử vội gật đầu, lập tức cúi xuống bắt đầu ăn từng miếng, nói chính xác hơn chính là đang liếm.

“Ăn sạch chút, để sót một hạt cơm là ta sẽ không tha thứ cho nàng đâu!”

Nữ tử rất nghe lời, thực sự đang liếm từng hạt cơm trên cỏ khô và mặt đất.

Công tử áo trắng hài lòng nhìn người dưới chân đang liếm từng hạt cơm trên mặt đất giống như con chó nhỏ. Công chúa cũng có lúc phải nằm rạp dưới chân hắn ta liếm thức ăn cho chó, đây đúng là chuyện lạ nghìn năm có một mà!

Tiếc là nơi này không chứa nổi nhiều người như vậy, nếu không thì hắn ta thật muốn gọi bách tính cả thành đến đây xem cùng, chắc chắn sẽ nhận được sự reo hò của cả sảnh đường luôn đấy!

“Xong rồi, sạch sẽ rồi, không còn một hạt cơm nào cả.” Cuối cùng nữ tử cũng làm xong. Nàng ngẩng đầu, trên miệng toàn là cỏ khô và bùn đất, công tử áo trắng nhìn cũng sợ bẩn mắt mình nên vội quay mặt đi chỗ khác.

“Ừ, ngoan lắm, ta thấy rồi, không kiểm tra nữa.”

“Vậy bây giờ có thể thả ta ra ngoài được chưa?” Dù bây giờ nữ tử có ngốc thì cũng biết lang quân này đã không còn là lang quân trước đây nữa rồi, hắn ta tràn đầy ác ý với nàng.

Nhưng mà điều quan trọng nhất hiện tại là phải ra ngoài, chỉ cần có thể ra ngoài, chỉ cần có thể gặp được phụ hoàng là được. Nàng cũng không cần lang quân này nữa, chỉ cần để nàng quay về bên cạnh phụ hoàng là được rồi, trên đời này chỉ có phụ hoàng là không đối xử với nàng như vậy, chỉ có phụ hoàng là tốt với nàng!

“Muốn ta thả ngươi ra ngoài hả?”

“Đúng đúng!” Nữ tử gật đầu như gà mổ thóc, trong đôi mắt trong veo đầy vẻ cung kính.

“Vậy đợi ta nói cho ngươi biết một chuyện đã được không?” Nụ cười của công tử áo trắng như tiên nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ghê sợ: “Thật ra về chuyện đứa bé, ngươi cũng không cần xin ta tha thứ cho ngươi đâu.”

“Hả?” Nữ tử nhìn hắn ta, không hiểu gì cả.

“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nó hoàn toàn không phải con của ta! Lẽ nào người thật sự cho rằng đêm đó người đã ngủ với ta sao? Không, không hề, người đã ngủ cùng tên hạ nhân hèn mọn như một con chó mà người khinh thường nhất, hơn nữa người còn biết hắn đấy, nhớ không? Ngươi từng mắng một người làm trong phủ Thừa Tướng, chỉ vì va phải người mà người đã sai người đánh gãy tay hắn, sau đó hắn đã xung phong làm việc này. Người có còn nhớ người từng hỏi tại sao ngày hôm đó ta không ôm người bằng tay trái không? Ta nói là tay trái của ta bị thương nhưng thật ra là nói dối đó, bây giờ thì người biết lý do rồi nhỉ!”

“Vậy nên cục thịt trong bụng người hoàn toàn là thứ tạp chủng, dù có giữ lại được thì ta cũng sẽ đích thân sai người trừ khử nó. Bây giờ thì tốt rồi, đều sạch sẽ hết rồi không phải sao?”

Nữ tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt bẩn thỉu trầy xước ngây ngốc nhìn vào đại lưng của công tử áo trắng như người mất hồn.

Công tử áo trắng cười nhạo một tiếng, dường như cảm thấy nói hơi mệt rồi, có chút chán nản nhìn nữ nhân đang ngày người như thây ma, cảm thấy nàng thế này cũng chẳng còn gì thú vị nữa, còn chẳng biết nhúc nhích! Thế là hắn ta quay người đi ra ngoài.

Nàng khẽ ngẩng đầu, hai tay nằm bò trên mặt đất, nữ tử duy trì tư thế nhục nhã này trong thủy lạo suốt cả đêm.

Nếu như một người mất đi linh hồn thì sẽ như thế nào? Sẽ biến thành một con rối không có trái tim!

Trời vừa rạng sáng, ánh nắng ban mai đã chiếu xuống từ song cửa sổ bằng gỗ nhỏ ở trên cao, phía trong cùng của thủy lạo, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, ngay cả một đứa bé vừa chào đời cũng không thể ra lọt.

Đôi mắt nữ tử đột ngột chuyển động, cuối cùng đổi một tư thế khác, nằm ngửa ra, cả người cứng đờ như đá.

Ánh mắt đuổi theo ánh sáng ở lối vào duy nhất, đôi mắt của nữ tử lại rời rạc. Sao trước đây nàng không biết ở phủ Thừa tướng to như vậy còn có một thủy lao ngay cả ruồi cũng không bay ra được thế này chứ?

Nhưng mà con ruồi còn hạnh phúc hơn cả nàng lúc này, ít nhất thì chúng không bị trói tay trói chân.

Nàng là công chúa, công chúa được sủng ái nhất đất nước này, người nắm giữ quyền lực lớn nhất chính là phụ thân của nàng, nàng mang trong mình dòng máu của người cao quý nhất, vậy lẽ nào nàng không phải là người tôn quý nhất sao? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ mà nàng có được không phải là điều đương nhiên sao?

Vậy thì tại sao tất cả mọi người lại hận nàng, ghét nàng vậy chứ?

Công chúa tôn quý nhất bắt đầu nhớ lại cuộc sống của mình.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hoàng cung, Hoàng đế vô cùng chiều chuộng nàng, Hoàng hậu cũng chiều chuộng nàng, ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng rất chăm sóc nàng, chỉ cần nàng nhìn thoáng qua thứ gì đó, họ đều chủ động mang đến trước mặt nàng.

Mẫu hậu nói: “Trên đời này, trừ phụ hoàng của con ra thì con chính là người tôn quý nhất, con là bảo bối mà ông trời ban tặng, là con cưng của trời, chỉ cần con thích thứ gì thì nó đều là của con.”

Phụ hoàng nói: “Tâm nhi, con muốn thứ gì phụ hoàng cũng có thể cho được, dù con có muốn cả thiên hạ này thì ta cũng tình nguyện đặt nó vào tay con.”

Đại hoàng tử nói: “Hoàng muội, muội là bảo bối phụ hoàng yêu thương nhất, thiên hạ này là của phụ hoàng, cho nên cũng là của muội muội vừa mắt thứ gì thì có thể lấy thứ đó.”

Nhị hoàng tử nói: “Hoàng muội à, ta ngưỡng mộ muội lắm đó, phụ hoàng thương muội nhất, muốn gì là được đó, muội là công chúa, lấy bất kỳ thứ gì cũng được, không lấy được thì có thể đoạt, cướp không được thì có thể bảo phụ hoàng đoạt giúp muội, muội chính là người có tư cách này nhất trên đời này.”

Đây là người thân của nàng, bọn họ đều nói như vậy, nàng cũng thật sự tin là vậy.

Nàng nhìn trúng đồ trang sức của người khác, lên tiếng bảo người ta đưa cho mình. Nàng nhìn trúng bảo vật của người khác, không cho thì đoạt, đoạt đồ của người khác không được thì nói với phụ hoàng.

Nhìn trúng một người, nàng cứ nói với công tử áo trắng thanh thoát kia là ta để ý chàng rồi, mau đi cùng ta đi.

Nhưng người kia không hề sợ nàng, có chết cũng không đồng ý đi cùng nàng, thậm chí còn không thèm nhìn nàng một cái.

Nàng tức giận, nực cười thật, ta muốn gì mà chẳng được, ngươi không chịu thì ta đi nói với phụ hoàng.

Thánh chỉ ban hôn liền tới tay, nàng vui vẻ đi làm tân nương của hắn ta.

Nhưng mà ba năm rồi hắn ta vẫn không thích nàng. Bỗng có một ngày, hắn ta chạy đến kéo lấy tay của nàng, nói: Nếu nàng đồng ý với yêu cầu của ta, ta sẽ cho nàng giữ lại đứa bé này.

Nàng nghe Đại hoàng tử nói, nếu một nam nhân muốn nữ nhân sinh con cho hắn, đương nhiên là hắn rất thích nữ nhân này.

Thế là nàng làm, giả vờ hòa ly* với hắn ta rồi gả cho tên đầu gỗ đen nhẻm mà nàng không thích. Vào buổi tối trước khi nàng gả cho tên đầu gỗ đen nhẻm kia, hắn ta thật sự tìm đến nàng, muốn sinh con với nàng.

(*)Hòa ly: Ly hôn

Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng có đứa bé rồi mới biết hóa ra người đó không phải hắn ta.