Hoàng hôn vừa lên.
Mấy áng mây đỏ bên cạnh trời chiều xinh đẹp như máu tươi, ráng chiều vốn xán lạn bấy giờ lại có phần quỷ dị khó tả.
Trong một tòa đại trạch hoa lệ quanh co tĩnh mịch, một nha hoàn búi hai búi tóc vội vàng chạy tới chủ uyển Xuân Viên, bước chân vội vã như thể chậm một chút thôi sẽ bị chủ nhận trách phạt vậy.
Nghe người ta nói tướng quân đang làm việc trong thư phòng, nha hoàn chạy đến nói với người canh giữ ở cửa một tiếng, người nọ nghe xong vừa mừng rỡ vừa cung kính, vội vàng để nha hoàn vào trong.
“Tướng quân, công chúa mời ngài qua đó dùng cơm.”
Vừa đi vào, nha hoàn không dám ngẩng đầu lên, nhanh chóng bẩm bảo. Nàng còn phải quay về phục mệnh nữa, trễ nửa khắc thôi cũng sẽ bị trừng phạt.
“Cái gì? Công chúa mời ta qua đó ư? Thật sao?” Nam nhân vốn đang vùi đầu đọc thẻ tre, nghe thấy vậy, thẻ tre trong tay hắn rơi xuống, đôi mắt sáng rực, nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt. Hắn đã chợt đứng dậy, chỉ cần sải hai bước đã tới trước mặt nha hoàn.
“Phịch” nha hoàn lập tức quỳ xuống: “Bẩm tướng quân, chính miệng công chúa nói với nô tỳ, nô tỳ không dám nói dối.”
Còn chưa dứt câu đã thấy một bóng người thoáng qua, trong thư phòng nào còn bóng dáng của nam nhân cao to cường tráng mới vừa rồi nữa.
Nam nhân dùng khinh công, chỉ muốn đến ngay trước mặt người kia trong chớp mắt.
Cuối cùng hắn dừng ở cửa viện, lập tức hướng ánh mắt si mê về một chỗ gần đó, trong mắt không thể dời đi được nữa.
Nơi ánh mắt hắn tập trung có một nữ tử xinh đẹp mặc hoa phục quý giá ngồi ngay ngắn trước bàn, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, bốn nha hoàn xinh đẹp chia nhau đứng ở bốn góc bàn, tỉ mỉ gắp thức ăn cho nữ tử mặc hoa phục.
Từng cử chỉ của nữ tử đều toát ra vẻ quý phái, chỉ một cái nhíu mày là nha hoàn bên cạnh đã lập tức quỳ xuống, run rẩy nằm rạp xuống đất xin tha thứ.
Bấy giờ, trong ánh mắt của nam tử, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, hắn không nhìn thấy gì nữa, trong mắt của hắn chỉ còn lại một mình nữ tử kia mà thôi, mỗi cái nhắn mày hay mỗi nụ cười của nàng đều thắng hết tất cả phong cảnh trên thế gian này, đó chính là hình ảnh độc nhất vô nhị trong mắt hắn.
“Công chúa, nha hoàn nói nàng tìm ta...”
Nam tử bừng tỉnh khỏi si mê, hắn nở nụ cười thật thà đi qua đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nữ tử, không buồn liếc mắt nhìn người khác lấy một cái.
“Đến đây ngồi đi.” Nam tử kia còn chưa dứt câu, nữ tử không thèm ngẩng đầu đã ngắt lời hắn, sau đó miễn cưỡng nói một câu.
Xác nhận đúng là nàng gọi hắn tới, nam tử nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười rực rỡ hơn cả mặt trời.
Nam tử khẽ xốc vạt áo lên rồi ngồi xuống, vừa chăm chú vừa thấp thỏm, trên mặt còn xuất hiện vẻ thẹn thùng. Nữ tử khẽ liếc mắt, nha hoàn đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, cẩn thận dùng đũa bạc đưa thức ăn vào miệng nhỏ của nữ tử. Cứ làm thế mười mấy lần, cuối cùng nữ tử cũng lắc đầu tỏ ý mình đã ăn no, sau đó có nha hoàn lập tức đem cốc súc miệng và khăn mặt đến trước mặt nữ tử, uống nước, súc miệng, lau miệng.
Làm xong những hoạt động này, nữ tử mới chậm rãi ngước lên nhìn về phía nam tử đang căng thẳng gò bó trước mặt giống như bây giờ mới biết đến sự tồn tại của người này.
Ánh mắt của nam tử vẫn luôn dừng trên người nữ tử, hắn không hề động vào một miếng đồ ăn nào, thấy nữ tử nhìn về phía mình thì không hiểu tại sao lại vui vẻ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười ngốc nghếch.
Nữ tử cho hạ nhân lui xuống.
“Uống ly rượu này đi.”
Giọng điệu thờ ơ, nữ tử nhìn thoáng qua ly rượu nạm vàng cạnh bàn.
Nam tử ngạc nhiên khi được nàng để ý đến, còn chưa kịp có hành động gì thì đã thấy nữ tử đứng dậy, tự bưng ly rượu kia bước từng bước về phía hắn.
Nam tử giật mình, lập tức sợ hãi đứng dậy, vì đứng dậy quá mạnh nên đụng ngã ghế, sau đó ngượng ngùng nhìn nữ tử.
Nàng không lộ vẻ bất mãn, chỉ đưa ly rượu trong tay tới.
Nam tử nhận ly rượu, không chút do dự uống cạn sạch.
“Ha ha, không ngờ đại tướng quân Hứa Mộc lừng lẫy một đời lại dễ dàng xử lý như thế, đúng là không cần tốn công mà.”
Không biết từ khi nào trong viện lại có thêm một người, người kia mặc cảm bào màu trắng, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, trông tướng mạo cũng là thượng thừa trong thượng thừa, nụ cười trên mặt như tiên giáng trần.
“Lang quân!” Nữ tử khi nãy còn lạnh lùng bây giờ lại mỉm cười, nụ cười này của nàng như băng tuyết tan chảy, mặt trời chói lọi, nàng reo lên một tiếng rồi nhào về phía công tử áo trắng.
Công tử áo trắng né ra sau, chỉ mỉm cười không lên tiếng nhìn nam nhân bên cạnh bàn.
“Đừng...” Nam tử đứng cạnh bàn vừa định nói đừng qua đó thì nhận ra cả người không còn chút sức lực nào, cảm giác thiêu đốt tràn ra từ trong cơ thể. “Phụt!” Hắn phun ra một ngụm máu tươi có chút đen đen xuống đất, nhìn thấy mà hết hồn.
“Ngươi...” Hắn trợn trừng mắt nhìn nam tử áo trắng, chỉ có thể vịn cả cơ thể vào bàn để không bị ngã xuống.
“Đừng nhìn ta, đâu phải ta dâng rượu độc đến bên miệng người, cũng đâu phải ta rót vào cho ngươi, nhìn ta làm gì chứ đúng không Hứa đại tướng quân?” Nam tử áo trắng vẫn nở nụ cười như gió xuân, công tử tuyệt đẹp, nhẹ nhàng nơi trần thế cũng chỉ đến thế là cùng.
Nam tử lại không rời mắt, hắn nhìn công tử áo trắng bằng ánh mắt khắc sâu thù hận, như muốn ăn thịt người, nếu không phải vì bây giờ hắn đã mất hết sức lực thì chắc chắn có thể xông tới đánh hắn ta một trận nhừ tử.
“Hầy...” Công tử áo trắng lắc đầu, than thở: “Có phải người định xông tới đánh ta không? Tiếc thật đó, ta đánh không lại người nhưng bây giờ ngươi cũng không làm gì được cả. Ngẫm lại thì Phiêu Kỵ đại tướng quân oai vũ trước kia có cảm giác thế nào khi bản thân sắp chết hả? Chống đối ta thì chỉ có kết cục này thôi!”
Công tử áo trắng bình thản nói xong thì nhìn sang nữ tử đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm tình si mê bên cạnh, gương mặt này đúng là rất xinh đẹp nhưng tiếc là hắn đã tặng cho kẻ khác rồi.
“Công chúa thân yêu của ta, bây giờ hãy đi qua đó cắm con dao này vào tim hắn đi.” Không biết con dao khảm bảo thạch xuất hiện trong tay công tử áo trắng từ lúc nào, hắn ta đặt vào trong tay nữ tử.
Tay nữ tử hơi run lên, có phần do dự: “Hắn đã uống rượu độc rồi, là Hạc Đỉnh Hồng thần tiên cũng khó chữa được.”
Công tử áo trắng cười động viên, dụ dỗ nàng: “Ngoan nào, làm theo đi, chỉ cần nàng làm theo thì ta sẽ cưới nàng lần nữa, vì đứa bé trong bụng nàng, vì con của chúng ta nàng cũng phải làm như thế mà, đúng không nào?”
Nữ tử nhìn bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình rồi lại nhìn lang quân đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, mím môi cầm dao.
Nam tử ngồi quỳ bên cạnh bàn nghe vậy lại ói ra mấy ngụm máu tươi, vừa bị thương vừa đau lòng nhìn nữ tử cầm dao đi từng bước đến chỗ mình.
“Đầu gỗ, xin lỗi người, nếu có kiếp sau người đừng gặp được ta nữa.” Nữ tử kia nói xong, ánh mắt vẫn không dám đối diện với nam tử miệng đầy máu tươi, nàng nhắm mắt lại, đâm con dao kia thật sâu vào.
Từ trước đến nay, dù chưa từng nhìn đến tên đầu gỗ xấu muốn chết này nhưng hắn vẫn luôn đối xử tốt với nàng, nàng cảm nhận được điều này, nàng sống
phủ tướng quân còn thoải mái hơn cả ở hoàng cung. Nhưng mà vì lang quân, nàng không thể không giết hắn.
Nữ tử cũng từng tập võ nên cũng đủ khỏe, nàng nhắm chuẩn vào vị trí tim, cầm chặt cán dao, mũi dao đâm xuyên vào cả cơ thể, chọc ra sau lưng.
Tư thế này thoạt nhìn như hai người đang ôm nhau, cho dù trái tim bị đâm xuyên qua thì khóe môi nam tử vẫn nở nụ cười ngọt ngào thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên nàng gần hắn như vậy, gần như vậy...
“Phụt!” Nam tử co giật mấy lần, ánh mắt vẫn dịu dàng thương yêu nhìn về phía nữ tử, hắn chết trong tay nàng tuyệt đối không hề hối hận. Nhưng hắn chết rồi, sau này ai sẽ bảo vệ nàng đây?
“Lần này thì xong rồi chứ, chúng ta đi thôi.” Nữ tử đứng dậy, lạnh lùng đi tới bên cạnh công tử áo trắng, nụ cười của nàng dành cho công tử áo trắng cực kỳ ngọt ngào, thậm chí còn không liếc nhìn hắn một cái.
Nam nhân chậm rãi gục xuống đất, mỉm cười nhắm mắt lại. Trong ánh chiều tà, máu tươi ở khóe miệng như áng mây cạnh hoàng hôn.
“Láo xược! Chẳng lẽ ngươi không biết bổn công chúa là ai ư mà dám cản đường của ta?” Nữ tử quát to, mấy người này thật sự quá đáng, đâu phải bọn họ không biết bổn công chúa đâu mà còn dám cản đường nàng.
Ai ngờ lính gác cổng ngăn cản nàng không hề nhúc nhích tí nào, nhìn thấy bóng dáng áo trắng đang đi xa dần, nữ tử gọi với theo bóng người kia: “Lang quân, ta còn ở đây mà, tên lính canh này không biết điều gì cả, chàng nhất định phải trừng phạt hắn thật nặng!”
Nàng vốn tưởng rằng mình là lên như thế thì tên lính canh này sẽ không dám làm càn nữa, không ngờ nàng vẫn bị cản lại, lúc nhìn lại lần nữa thì bóng dáng màu trắng kia đã khuất khỏi tầm mắt.
Nữ tử lập tức nổi giận, vốn nghĩ đây là chuyện nhà của lang quân, động thủ thì không hay cho lắm, bây giờ tên nô tài kia cũng dám cản nàng đi vào tìm lang quân, chẳng phải là đang ép nàng động thủ ư? Nàng nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học.
Không quá mười chiếu nữ tử đã bị bắt lại, không nhúc nhích được, một sợi dây lập tức vòng qua hai tay nàng.
“Lang quân, lang quân!” Thấy mình bị bắt, nữ tử nhìn sợi dây đang trói mình bằng ánh mắt căm hận, nàng vừa trừng mắt nhìn tên lính canh, vừa gọi công tử áo trắng, hy vọng đối phương đến giải vây cho mình nhưng mãi chẳng thấy ai đến, còn mình đã bị tên lính gác mặt không cảm xúc lôi đi.
“Ngươi chờ đó, chờ lang quân của bổn công chúa tới chắc chắn sẽ lấy mạng chó của ngươi, ngươi cũng dám đối xử với bổn công chúa như thế à!” Nữ tử bị đẩy đi, cho dù nàng uy hiếp cỡ nào thì cuối cùng vẫn bị đẩy vào thủy lạo của phủ Thừa tướng.
Sống an nhàn sung sướng bao năm qua, nữ tử chưa từng bị đối xử thế này, nàng càng ấm ức lại càng la to, từng tiếng đều gọi lang quân, mãi đến khi cổ họng khàn đi mới chịu yên tĩnh lại.
“Chưa từng thấy nữ tử nào ngu ngốc thế này, đúng là chỉ được mỗi cái mặt.”
“Đúng vậy đó, nếu không phải bên trên ra lệnh thì làm sao chúng ta dám làm thế với nàng ta? Nhưng mà nói đến công phu mèo cào kia thì đúng là buồn cười chết đi được.”
“Nhưng mà con đàn bà này, gương mặt kia, làn da kia đúng là trăm năm khó gặp mà, khiến ta muốn...”
“Thôi đi thôi đi, nàng ta không tới lượt chúng ta hành hạ đầu, coi chừng rơi đầu đấy.”
Nữ tử la mệt, nghe hai lính canh bên ngoài nói chuyện thì rất xem thường: “Nói gì đấy hả? Ta không thèm tin đầu, chắc chắn là lần này các ngươi phản bội lang quân của ta nên mới dám làm vậy với ta, nói không chừng còn định bắt ta để uy hiếp lang quân của ta nữa, còn lâu ta mới sợ!”