Lại Gần Bên Nhau

Chương 18




Thẩm Quân nghe xong thì chân mày nhíu chặt lại: "Gửi tiền học phí cho Lưu Văn?"

Không phải mấy hôm trước anh vừa chuyển tiền cho Tố Ngọc sao bà ấy hôm nay lại còn gọi tới đòi tiền từ cô. Lưu Nguyệt cũng không dám nhìn thẳng anh chỉ cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn xuống chân mình: "Đúng vậy nhưng hiện tại tiền lương tôi chưa nhận được. Cho nên Thẩm tổng anh có thể cho tôi ứng tiền trước được không?"

Anh cầm ly cà phê để trên bàn uống một ngụm, nói: "Không được, chuyện đó để tôi giải quyết. Cô cứ về phòng nghỉ ngơi đi."

Cô nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả. Tôi còn nhiều việc phải giải quyết, cô về phòng trước đi."

Thấy anh không muốn nghe cô nói cứ dán mắt vào màn hình máy tính thì cô cũng chỉ có thể làm theo lời anh nói, gật đầu: "Vậy tôi về phòng trước. Anh cũng đừng làm việc trễ quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Được, tôi biết rồi."

Cô mở cửa bước ta ngoài, tiếng đóng cửa vang lên anh mới đưa mắt nhìn cánh cửa đã đóng đưa tay lên xoa mi tâm. Anh lấy điện thoại đang để ở trên bàn, nhấn một dãy số gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Alo, Thẩm Quân à. Trễ như vậy con gọi tìm mẹ có chuyện gì không?"

Anh cũng không quan tâm đến câu nói thân thiết của bà chỉ lạnh lùng nói: "Con nhớ mấy ngày trước con đã gửi tiền cho mẹ rồi. Sao hôm nay mẹ lại gọi điện cho Lưu Nguyệt đòi tiền từ cô ấy?"

Tố Ngọc bên kia nghe xong thì giật mình, một lát sau mới tìm thấy giọng nói của mình, bà nói: "Chỉ là Lưu Văn cần tiền đóng tiền học phí, mẹ không có đủ số tiền nên mới gọi cho Lưu Nguyệt kêu con bé chuyển tiền về. Không ngờ con bé lại đi mách lẻo với con."

"Nếu còn lần sau mẹ đòi tiền từ cô ấy thêm một lần nữa thì tiền hằng tháng con trợ cấp mẹ đừng mong nhận được. Có tiền thì nên biết tiết kiệm, đừng đem vào chơi mạt chược rồi không có tiền xoay sở. Con còn có việc phải cúp máy đây."

Anh nói xong thì nhấn tắt máy để đầu dây bên kia Tố Ngọc nhìn màn hình đã đen đi thì tức giận ném điện thoại lên giường.

Ở trong phòng, Lưu Nguyệt nằm trên giường nhưng lại không ngủ được. Cô cứ mở mắt nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên tiếng chuông tin nhắn reo lên. Cô cầm lên mở ta đọc là của Tố Ngọc, mẹ cô gửi tới: [ Con không cần gửi tiền về nữa đâu, mẹ nhớ ra còn dư tiền đủ để đóng học phí cho em con.]

Cô nhìn tin nhắn sao mới cách đây nửa tiếng trước mẹ cô còn nằng nặc kêu cô gửi tiền về bây giờ lại thay đổi thái độ nhanh như thế. Chẳng lẽ có liên quan đến người đang ở bên trong thư phòng? Cô tắt điện thoại để lên tủ đầu giường, thôi không nghĩ nữa bây giờ cô phải ngủ sáng mai cô còn đi làm. Những chuyện này sáng mai hỏi anh là rõ thôi. Cứ như thế cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô dọn đồ ăn sáng lên thì cũng thấy Thẩm Quân từ trong phòng bước ra đi tới ghế ngồi xuống. Anh nói: "Tay vẫn bị thương thì đừng xuống bếp tránh bị nặng hơn."

Cô tháo tạp dề ra rồi bước tới kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, hỏi: "Tôi không sao. Chuyện tối qua về vấn đề gia đình tôi có phải anh giải quyết không?"



Anh cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, nói: "Trong bảng hợp đồng có ghi tôi sẽ phụ trách việc đưa tiền hằng tháng cho gia đình cô nên cô cũng đừng bận tâm về chuyện đó."

Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ nói như thế, nhưng cô cũng biết được là anh đã nói gì đó với mẹ cô khiến bà ấy thay đổi thái độ ngay trong tức khắc. Cô cũng không biết anh đã dùng cách gì nhưng cô cảm thấy cô nợ anh hơi nhiều vẫn chưa giúp gì được cho anh. Bữa ăn sáng đó hai người với hai tâm trạng khác nhau mà dùng bữa.

Bên trong văn phòng bộ phận thiết kế lúc Lưu Nguyệt bước vào thì đã thấy Tiêu Nhu ngồi ở trong văn phòng làm việc. Cô đi tới bàn làm việc ngồi xuống, Tiệp Nhã ngồi bên cạnh, ghé sang cô hỏi: "Tay cậu thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

Cô gật đầu: "Đã đỡ nhiều rồi, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi sẽ mau chóng lành lại."

Lúc này Tiêu Nhu từ trong văn phòng làm việc bước ra trên tay cầm một xấp tài liệu nhìn mọi người rồi nói: "Hiện tại game của công ty chúng ta đang update thêm phiên bản mới, công việc của chúng ta chính là kiểm tra lại đồ họa và bản vẽ thiết kế sau đó chỉnh sửa vẽ lại để cho người chơi cảm thấy thích thú và sẽ thu hút được thêm người chơi khác. Trên tay tôi chính là công việc tôi đã sắp xếp phân chia cho mọi người, mỗi người một nhiệm vụ khác nhau. Mọi người mau tới nhận rồi trở về hoàn thành công việc."

Mọi người trong văn phòng lần lượt đi tới chỗ Tiêu Nhu lấy xấp tài liệu xem công việc mình cần phải làm gì. Lưu Nguyệt cầm xấp tài liệu đi về bàn làm việc, mở ra nhìn bên trong Tiêu Nhu phân công cho cô việc vào game xem lại đồ họa cần chỉnh sửa những gì thì ghi ra rồi nộp cho cô ấy. Hầu như mỗi máy tính trong công ty game này đều được cài đặt sẵn, cô chỉ việc mở máy tính vào khởi động game mà thôi.

Bên trong văn phòng họp, Thẩm Quân nhìn người đàn ông đang trình bày kế hoạch của dự án. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cắt ngang lời của người đàn ông: "Bản kế hoạch này không phù hợp, anh nên về làm một bản mới đi. Bản kế hoạch này tuy được lên chỉnh chu tỉ mỉ nhưng lại không có gì quá mới để thu hút được người chơi, đây là một khuyết điểm ở trong bản kế hoạch này."

Người đàn ông đó đang thao thao bất tuyệt nghe anh nói vậy thì im lặng, trở về chỗ ngồi của mình. Anh nhìn mọi người rồi nói: "Bản kế hoạch này cần sửa lại, bên kĩ thuật cũng xem lại tình trạng game khắc phục lỗi. Cuộc họp hôm nay chỉ tới đây. Tan họp."

Anh nói xong thì đứng dậy bước ra ngoài, Hạo Minh cũng vội vàng đi theo phía sau anh. Hai người bước song song nhau đi vào bên trong thang máy, Hạo Minh nhìn anh hỏi: "Cậu với Lưu Nguyệt tình cảm như thế nào rồi? Có phát triển gì không?"

Anh đút tay vào túi nhìn con số đang hiển thị trước mắt: "Vẫn vậy thôi."

Hạo Minh nghe vậy thì lắc đầu thở dài, rất nhanh thang máy đã đến nơi anh ấy bước ra ngoài chỉ còn một mình anh bên trong thang máy nhìn con số nhảy lên từng số rồi cuối cùng tới tầng của mình. Thẩm Quân bước ra từ trong thang máy, đi vào văn phòng đóng cửa lại rồi tới bàn làm việc ngồi xuống. Anh mở máy vào game nhìn thấy danh sách bạn bè nick của cô đang sáng.

Anh nhấn vào nhắn cho cô một tin nhắn: [ Đang online?]

Lưu Nguyệt đang ngồi ghi lại những đồ họa cần được sửa lại, lúc ngẩng đầu lên cô nhìn thấy ở chỗ tin nhắn có một tin mới. Cô nhấn vào xem hóa ra là từ anh gửi tới, không ngờ giờ này anh cũng onl game. Cô trả lời lại anh: [ Đúng vậy, tôi đang online game xem thử đồ họa chỗ nào cần chỉnh sửa thì ghi lại.]

Anh nhìn tin nhắn cô gửi tới sau đó nhắn lại: [ Nếu đã như vậy thì đi làm nhiệm vụ với tôi cũng có thể dễ dàng biết được chỗ nào cần khắc phục.]

Cô thấy ý kiến của anh cũng rất hay nên rất nhanh đã đồng ý: [ Được.]



Cô nhìn thấy có một lá thư gửi tới, nhấn vào đọc thì đây chính là của anh gửi nội dung là kết duyên trong game với anh. Cô nhìn thấy bên khung tin nhắn hiển thị của anh gửi tới: [ Nhấn đồng ý.]

Cô nhấn đồng ý rồi nhắn hỏi anh: [ Sao anh lại chọn tôi kết duyên cùng trên game?]

[ Cô không phải là vợ tôi sao? Chẳng lẽ cô lại nhìn chồng cô đi kết duyên với người khác. Nếu như thế thì cô rộng lượng thật.]

Cô vội nhắn lại: [ Không, không có. Ý tôi không phải như thế.]

Anh nhìn mấy dòng tin nhắn đó của cô cũng biết cô đang vội vàng tìm cách giải thích, anh cong môi nở nụ cười nhắn lại: [ Được rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ khác thu thập đồ để kết duyên.]

Cô nhìn tin nhắn đó thì gương mặt nóng ran lên, cô đưa tay quạt quạt để giảm nhiệt độ trên gương mặt mình. Tiệp Nhã ngồi bên cạnh thấy cô như vậy thì hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Cô lắc đầu nhìn sang cô ấy: "Đâu, đâu có làm sao. Cậu mau làm việc của mình tiếp đi."

Cô ấy nghe vậy thì ồ dài một tiếng trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc. Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn hai nhân vật trên game đang đứng bên cạnh rồi nhấn vào nhiệm vụ bấm nhận.

Một buổi sáng làm việc của cô chính là làm nhiệm vụ với người ngồi ở trong văn phòng trên tầng cao nhất kia. Tới giờ nghỉ trưa, cô đưa tay xoa cổ nhìn thấy cuốn sổ đã chi chít chữ của mình thì khép cuốn sổ lại cất vào tủ. Coi như một bữa sáng chơi game cùng với anh thu được rất nhiều cái hay.

Khiết Nhiễm quay sang nhìn cô hỏi: "Sáng giờ thấy cô cứ tập trung vào máy tính rồi lại cúi xuống ghi chép chắc đau cổ lắm."

Cô đứng dậy cười nói: "Không sao, đau một lát là khỏi."

Tiệp Nhã đứng bên cạnh nói: "Chúng ta mau đi ăn thôi nếu không sẽ không còn bàn trống đâu."

Ở dưới nhà ăn, cô bưng khay cơm đi tới bàn trống ngồi xuống hai người bọn họ theo sau ngồi cạnh cô. Khiết Nhiễm nhìn thấy phía sau có người đi tới vội chỉnh lại tóc tai, nở nụ cười nhìn người đang tới gần. Tiệp Nhã và cô cũng phải quay lại nhìn, nhìn thấy người tới là Thẩm Quân khiến họ kinh ngạc không thôi.

Anh ngay cả ánh mắt cũng không dừng lên Khiết Nhiễm mà ngay từ đầu chỉ nhìn Lưu Nguyệt. Anh đi tới gõ lên bàn cô: "Cô, đem khay cơm đi lên nhà ăn tầng trên cùng với tôi."

Khiết Nhiễm ngồi đối diện nghe vậy thì khóe miệng đang cười nhất thời cứng đờ, Tiệp Nhã thúc giục cô: "Mau đi đi, đừng để Thẩm tổng đợi."

Cô vội cầm khay cơm lên đi theo sau lưng anh, Tiệp Nhã thu hồi tầm mắt quay sang nhìn thấy mặt Khiết Nhiễm lúc xanh lúc trắng thì lắc đầu, nói: "Họ đi xa rồi đừng nhìn nữa. Mau ăn cơm đi."