Bên trong văn phòng làm việc, Tiêu Nhu mở ngăn tủ lấy hộp y tế ra quay sang nói: "Chị dâu, chị mau ngồi xuống đi để em băng bó vết thương cho chị."
Lưu Nguyệt nhìn vết thương trên tay mình, cười nói: "Không cần đâu, em kêu chị vào văn phòng có chuyện gì không?"
Tiêu Nhu đi tới kéo cô ngồi xuống: "Chị bị thương nên để em xử lý vết thương trước đã."
Cô ngồi xuống để cô ấy xử lý vết thương trên tay, Tiêu Nhu hỏi cô: "Hôm nay chị làm sao vậy? Từ sáng tới giờ em cứ thấy chị thất thần."
"Không có gì đâu, chị chỉ suy nghĩ vài việc thôi. Chị sẽ điều chỉnh trạng thái lại ngay để không ảnh hưởng tới công việc đâu."
Tiêu Nhu cầm lây băng cá nhân dán lên ngón tay bị thương của cô, nói: "Chị dâu, chị có thể coi em là bạn mà tâm sự với em cho nhẹ lòng không?"
Cô nhìn ngón tay của mình đã được băng lại thì nói: "Chỉ là chị hỏi em, trong cuộc hôn nhân không có tình yêu nếu như có người thích đối phương thì em sẽ làm sao?"
Tiêu Nhu cất đồ vào hộp y tế, nói: "Cũng chẳng sao cả, đối với em thì em cũng chỉ là người vợ trên danh nghĩa mà thôi. Chị hỏi câu này với em có phải là có ai thích Thẩm Quân rồi nên mới khiến chị để ý phải không?"
Cô lắc đầu phủ nhận: "Không có, không có. Chỉ là chị chỉ hỏi vậy thôi không có ý gì hết."
"Có phải là có ai để ý tới anh Thẩm Quân không?"
"..." Cô im lặng không nói gì, cô ấy nhìn vậy cũng biết là mình đoán trúng.
Cô ấy hỏi tiếp: "Chị khó chịu sao?"
Cô lắc đầu, cũng không rõ cảm xúc của bản thân nên cũng không biết có khó chịu hay không. Cô nói: "Cũng chỉ là cảm thấy hơi lạ một chút thôi chứ chị không thấy khó chịu."
Tiêu Nhu nhìn cô thật lâu sau đó thở dài lắc đầu, nói: "Vậy được rồi, chị yên tâm đi. Anh Thẩm Quân rất có trách nhiệm huống hồ hai người đã kết hôn với nhau rồi, anh ấy sẽ không để mắt đến cô gái khác đâu."
Cô nghe xong thì trong lòng cảm giác an tâm hẳn nhưng bản thân cô cũng không phát giác ra. Cô hỏi: "Vậy em còn chuyện gì khác không? Nếu không chị ra ngoài làm việc đây."
Tiêu Nhu gật đầu: "Vết thương của chị cũng được em xử lý xong rồi, vết bỏng ở mu bàn tay chị cũng chỉ là nhẹ nhưng em băng bó hơi quá một chút thôi. Chị có thể ra ngoài tiếp tục công việc rồi."
Cô nhìn xuống bàn tay mình được băng bó hơi nghiêm trọng một chút đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Cô đi tới chỗ làm việc của mình ngồi xuống, Tiệp Nhã ngồi bên cạnh nhìn thấy tay cô thì lo lắng hỏi: "Tay cậu bị làm sao vậy?"
Cô cười cười nói: "Không có gì đâu, lúc nãy không cẩn thận làm đổ nước nóng lên tay."
"Vậy cậu có bị bỏng nghiêm trọng lắm không?"
Cô lắc đầu: "Không có, chỉ bị bỏng nhẹ thôi. Do là nước không nóng lắm nên không sao, nhìn băng bó hơi nghiêm trọng chút thôi chứ mình bị nhẹ à."
Khiết Nhiễm ngồi bên cạnh quay sang hỏi: "Trưởng phòng Tiêu không làm khó cô chứ?"
"Không có đâu. Hai người mau làm việc đi nếu không sẽ bị cô ấy la thật đó."
Hai người nghe vậy thì ngồi ngay ngắn lại tiếp tục làm việc, cô thở phào rồi tiếp tục công việc trên tay.
Buổi trưa ba người bọn cô bưng khay cơm đi tới bàn trống ngồi xuống, Khiết Nhiễm gắp sang cho cô vài miếng sườn xào chua ngọt nói: "Cái này cho cô, cảm ơn cô chuyện hôm trước đã giúp tôi."
Lưu Nguyệt nhìn mấy miếng sườn xào chua ngọt trên khay, lắc đầu: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Sườn xào chua ngọt này cô cứ ăn đi, phần tôi cũng có mà."
Tiệp Nhã ngồi bên cạnh, nhìn sang nói: "Cô ấy đã có lòng cảm ơn như thế thì cậu cứ ăn đi."
Khiết Nhiễm ngồi đối diện gật đầu: "Đúng đó, cô mau ăn đi."
Cô cười cười cũng không nói gì cầm đũa lên tập trung ăn cơm. Ăn một lúc cô nhìn thấy Hạo Minh và Tiêu Nhu từ bên ngoài bước vào nhà ăn nhưng không thấy Thẩm Quân đâu cả. Hạo Minh đi lên nhà ăn tầng trên còn Tiêu Nhu đi tới chỗ bọn cô, hỏi: "Đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?"
Khiết Nhiễm gật đầu: "Hợp khẩu vị, rất ngon."
Tiêu Nhu nhìn sang cô đang cúi gằm mặt ăn cơm, nói: "Lưu Nguyệt cô đừng ăn nữa. Cô ra đây, tôi nhờ cô một việc."
Cô nghe cô ấy nói vậy thì ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn: "À vâng."
Cô vội vàng đứng dậy cầm khay cơm lên đi dọn dẹp sau đó đi theo sau Tiêu Nhu ra ngoài, Hạo Minh lúc này cũng từ trên tầng đi xuống ra ngoài cùng bọn cô. Khiết Nhiễm nhìn bóng dáng họ, nói: "Lưu Nguyệt cô ấy hình như làm gì đó khiến trưởng phòng Tiêu không thích thì phải. Ngay cả bữa ăn trưa cũng không được ăn hết."
Tiệp Nhã lắc đầu, gắp rau lên ăn nói: "Tôi cũng không rõ lắm. Chúng ta mau ăn cơm đi."
Ở bên ngoài, Hạo Minh đưa hai bình giữ nhiệt sang cho Lưu Nguyệt: "Chị dâu, phiền chị đem đồ ăn lên cho lão đại."
Cô chỉ bản thân mình, không tin hỏi lại: "Tôi sao?"
Tiêu Nhu đứng bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy đó chị dâu, chị giúp bọn em đem lên cho anh ấy đi. Hai tụi em còn chưa ăn cơm mà thời gian nghỉ trưa sắp hết rồi."
Cô nhận lấy, gật đầu: "Thôi được rồi, vậy để tôi đem lên giúp cho hai người."
Hạo Minh cười vui vẻ nói: "Cảm ơn chị dâu trước."
Cô nhìn hai người bọn họ đang nở nụ cười với cô, cô cảm thấy hình như mình rơi vào bẫy của họ vạch ra sẵn rồi. Cô cầm hai bình giữ nhiệt rời đi, Tiêu Nhu quay sang nói: "Chúng ta làm như vậy có tốt không?"
Hạo Minh gật đầu, đưa tay khoác vai cô ấy cười nói: "Rất tốt là đằng khác. Chúng ta đang giúp họ có thêm thời gian bên nhau, bồi đắp tình cảm vợ chồng."
Tiêu Nhu nghe vậy thì gật đầu: "Anh nói cũng đúng."
"Được rồi, chúng ta mau đi ăn trưa thôi."
Lưu Nguyệt từ trong thang máy bước ra nhìn thấy hành lang cực kì yên tĩnh, cô đi tới trước cửa văn phòng đưa tay lên gõ cửa. Bên trong truyền tới giọng nói của anh: "Mời vào."
Cô mở cửa bước vào nhìn thấy Thẩm Quân đang ngồi giải quyết công việc. Cô đi tới đặt hai bình giữ nhiệt trên bàn, nói: "Thẩm tổng, bữa trưa của anh."
Thẩm Quân nghe thấy giọng nói của cô thì tay đang lật tài liệu chợt dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao lại là cô tới đưa cơm cho tôi? Lâm Vỹ hay Hạo Minh đâu?"
"Lâm Vỹ thì tôi không biết còn Hạo tổng, anh ấy nhờ tôi đem cơm lên cho anh. Anh mau dùng bữa đi, tôi ra ngoài trước."
Nói xong cô định xoay người rời đi thì nghe thấy giọng anh ở sau lưng nói: "Khoan đã, cô ở lại dùng bữa cùng với tôi. Ở đây có hai phần cơm, một mình tôi sao có thể dùng hết."
Cô quay sang nhìn trên bàn thấy bình giữ nhiệt đã được mở ra, đúng như anh nói là có tận hai phần. Cô nói: "Không cần đâu Thẩm tổng, có thể phần còn lại là của trợ lý Lâm."
Anh đứng dậy cầm hai bình giữ nhiệt đi tới ghế sofa ngồi xuống đặt lên bàn, nói: "Nhưng cậu ấy đi ăn trưa rồi. Cô qua đây dùng bữa với tôi."
Cô đi tới định ngồi xuống chiếc ghế còn lại thì nhận được ánh mắt của anh truyền tới, cô vội đứng dậy đi sang cạnh anh ngồi xuống. Anh đưa đũa sang cho cô, nói: "Ăn đi."
Cô nhận lấy gắp cơm lên ăn, lúc nãy ở trong nhà ăn cô chỉ ăn có một chút nên cũng còn đói. Nhưng lúc này anh lại hỏi: "Tay cô bị làm sao vậy?"
Cô vội nhìn xuống tay mình sau đó nói: "Không sao, chỉ là không cẩn thận bị bỏng thôi."
"Bị bỏng? Sao lại như thế?" Anh cau mày hỏi cô.
"Bị bỏng nhẹ mà thôi, do Tiêu Nhu cô ấy băng bó như này nên mới tưởng nghiêm trọng. Tôi bất cẩn nên mới bị thế, vài ngày là khỏi."
Cô vội dời đề tài khác hỏi anh: "Thẩm tổng, anh hay dùng bữa trễ như vậy sao?"
Anh nghe cô hỏi vậy thì gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất ít khi xuống nhà ăn. Công việc nhiều nên ở lại giải quyết. Đa số đều là do Lâm Vỹ hoặc Hạo Minh mua giúp cơm cho tôi."
"Anh ăn trễ như thế cũng không tốt lắm đâu, sẽ dễ đau dạ dày."
"Không sao, tôi quen rồi."
Cô gắp đồ ăn bỏ vào miệng khó hiểu, anh quen dùng bữa muộn hay quen bị đau dạ dày? Ăn xong bữa trưa cô đứng dậy dọn dẹp định mang bình giữ nhiệt đi rửa nhưng anh nói: "Để đó đi, một lát Lâm Vỹ về sẽ rửa. Cô đi làm việc đi."
"Vậy tôi đi làm việc trước."
Cô nói rồi mở cửa bước ra ngoài, anh ngồi trên ghế sofa ngả người ra sau nhắm mắt một lúc sau đó đứng dậy trở về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Buổi tối ở trong phòng, Lưu Nguyệt ngồi trước máy tính luyện tập vẽ. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lấy nhìn thấy người gọi thì thật lâu sau mới bắt máy: "Alo, mẹ."
Tố Ngọc đầu dây bên kia truyền tới giọng nói cáu gắt: "Làm gì mà chậm chạp như vậy mới bắt máy? Tiền lương tháng này đâu, sao còn chưa chuyển về? Em con sắp phải đóng tiền học phí rồi, con tính khi nào mới đưa tiền."
Cô thở dài, nói: "Mẹ, tháng này con chưa lãnh lương sao có tiền mà đưa cho mẹ được. Mẹ đợi ít hôm đi, con nhận được tiền rồi thì sẽ..."
Tố Ngọc nóng nảy cắt ngang câu nói của cô: "Mẹ không quan tâm, ngày mai con phải chuyển tiền về để đóng học phí cho em con. Con bây giờ đi làm có tiền, còn có một người chồng giàu có mà mỗi tháng gửi về nhà có hai ngàn, con có keo kiệt quá không?"
Cô tức giận nói: "Mẹ, tiền lương con đi làm con đều đưa cho mẹ rồi. Còn anh ấy giàu có thì tiền cũng là của anh ấy đâu liên quan đến con."
Tố Ngọc còn định nói gì nữa nhưng lại nghe cô nói tiếp: "Mẹ, con còn có việc phải cúp máy trước. Tiền con sẽ cố gắng gửi sớm nhất có thể."
Cô trực tiếp cúp máy để điện thoại sang một bên, cũng không có hứng vẽ tranh tiếp tục. Cô ngồi một lát rồi đứng dậy đi tới thư phòng của anh gõ cửa. Bên kia truyền tới giọng nói: "Vào đi."
Cô mở cửa bước vào nhìn thấy anh đang tập trung giải quyết công việc trên máy tính nên cô cũng không dám làm phiền chỉ đứng yên lặng một bên quan sát. Anh quay sang nhìn cô, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì sao? Sao lại không nói gì?"
Cô gật đầu: "Có một chút nhưng tôi thấy anh bận quá nên tôi đợi anh làm xong mới nói."
Anh dừng động tác gõ bàn phím lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: "Được rồi, cô muốn nói gì thì nói đi."
"Có thể...cho tôi xin ứng tiền trước được không?"
Anh nghe vậy thì nheo mắt lại, nhìn cô hỏi: "Cô cần tiền gấp lắm sao? Có chuyện gì?"
Cô vân vê góc áo, rũ mi nói: "Tôi hiện tại đang cần tiền. Chuyện là..."
"Nói thật không nói dối."
Năm chữ đó của anh khiến những từ ngữ cô đang lấy cớ làm lý do bị chặn lại ở cổ họng không thể thốt ra được. Một lát sau cô nói: "Mẹ tôi muốn tôi gửi tiền cho bà ấy để đóng tiền học phí cho Lưu Văn."