Lưu Nguyệt bưng khay cơm đi lên nhà ăn tầng trên theo sau lưng Thẩm Quân. Hạo Minh ngồi gần đó thấy anh thì nói: "Thẩm Quân, ở đây."
Anh quay sang gật đầu với anh ta, nói với cô: "Cô sang chỗ của Hạo Minh ngồi trước đi. Tôi đi lấy cơm sẽ sang sau."
Cô gật đầu: "À được."
Cô bưng khay cơm đi tới chỗ hai người họ, Tiêu Nhu đang ăn cơm nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần thì ngẩng đầu lên nhìn sang: "Là chị dâu đó à. Chị mau ngồi xuống đi."
Cô ấy vừa nói vừa vỗ vào vị trí trống bên cạnh, cô mỉm cười đặt khay cơm ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Hạo Minh nhìn cô hỏi: "Chị dâu, tay chị thế nào rồi?"
"Vết thương tôi đỡ nhiều rồi, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Tiêu Nhu ngồi bên cạnh nghe vậy thì nói: "Dù là vết thương nhỏ cũng không được chủ quan. Chị nhớ bôi thuốc đều đặn như vậy mới mau khỏi."
Lúc này Thẩm Quân bưng khay cơm đi tới chỗ họ ngồi xuống, Hạo Minh ngồi bên cạnh quay sang nhìn anh nói: "Cuối cùng hôm nay cậu cũng chịu xuống đây ăn cơm rồi. Cậu không xuống thì thôi, cậu vừa xuống là các nữ đồng nghiệp khác kéo tới."
Lưu Nguyệt lúc này mới để ý tới xung quanh đã đầy người chật kín chỗ từ lúc nào không hay. Anh cũng chẳng nâng mắt lên nhìn, hờ hững nói: "Mau ăn cơm đi, đừng để ý xung quanh."
Cô nghe anh nói vậy thì thu hồi tầm mắt tập trung ăn cơm, cô cũng không biết câu lúc nãy anh nói là nói cho cô hay nói cho ai khác nữa. Anh gắp đùi gà sang đặt vào khay cơm cô: "Ăn nhiều một chút, cô gầy quá rồi."
Cô nhìn đùi gà nằm trong khay cơm của mình, vội nuốt đồ ăn xuống nói: "Cái này...không cần đâu Thẩm tổng, phần ăn của tôi đã đủ đồ ăn rồi. Cái này anh cứ ăn đi."
Anh chẳng quan tâm lời cô nói, chỉ lạnh lùng nói: "Đưa sang cho cô thì cô cứ ăn."
Hạo Minh ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn hành động lúc nãy của anh mãi vẫn chưa hồi thần cho đến khi dưới chân truyền tới cơn đau, anh ấy mới vội nhíu mày quay sang nhìn người đối diện thì thấy Tiêu Nhu tập trung ăn cơm cũng chẳng ngẩng đầu nhìn anh một cái. Hạo Minh nhìn anh nói: "Thẩm Quân à, lần đầu tiên tôi thấy cậu lại gắp đồ ăn cho người khác đấy. Cậu còn cái đùi gà nào không? Gắp sang cho tôi đi."
Thẩm Quân nhìn thẳng vào mắt anh: "Nếu một đùi gà trong khay cơm cậu không đủ thì cậu cầm thẻ cơm của cậu đi mua thêm đi."
Cô nghe vậy thì đưa khay cơm sang: "Hạo tổng, nếu anh muốn ăn đùi gà thì lấy của tôi cũng được."
Hạo Minh nhìn đùi gà trong khay cơm cô sau đó cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng ở bên cạnh truyền tới, ý nói nếu anh mà dám gắp thì tiền thưởng tháng này cũng sẽ không có. Anh gượng cười nói: "Tôi chỉ giỡn, giỡn mà thôi. Mọi người ăn cơm đi."
Tiêu Nhu lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: "Anh còn không nghiêm túc nữa thì tối nay tốt nhất nên ôm gối ra sofa mà ngủ."
Hạo Minh nghe vậy thì nhăn mặt: "Nghiêm túc, nhất định sẽ nghiêm túc."
Bàn của họ chính là bàn nổi bật nhất khiến biết bao nhiêu ánh mắt nhìn sang. Bọn họ đều bàn tán xôn xao: "Cô gái đó là ai mà được Thẩm tổng gắp đồ ăn cho vậy?"
"Nghe nói cô ta là nhân viên thực tập, không nghĩ tới lại thân thiết với Thầm tổng như vậy."
"Chắc chắn cô ấy không hề tầm thường. Sau này nên tạo dựng mối quan hệ tốt với cô ấy mới được."
"Còn trưởng phòng Tiêu đó là ai vậy? Sao mỗi lần xuống nhà ăn đều đi cạnh Hạo tổng?"
"Bên phòng bộ phận thiết kế lợi hại thật, hai người nổi tiếng chức cao nhất trong công ty đều bị họ lấy đi."
Tin đồn càng ngày càng được lan rộng truyền đến tai khá nhiều người nên dạo gần đây khi Lưu Nguyệt vào công ty đều cảm nhận được ánh mắt của nhiều người khác dòm ngó, đánh giá cô khiến cô cảm thấy hơi lạ. Cô đi tới bàn làm việc ngồi xuống thì Khiết Nhiễm đi tới chỗ cô, hỏi: "Lưu Nguyệt, cô dạo gần đây có nghe được tin đồn trong công ty không?"
"Không có. Tin đồn gì?" Cô không hay lên mạng khi vào làm việc cũng chỉ tập trung làm xong công việc trong tay nên không để ý xung quanh lắm.
"Mọi người đều đang đồn cô và trưởng phòng Tiêu có mối quan hệ mập mờ với Thẩm tổng và Hạo tổng. Sự thật có phải như vậy không?"
Cô nghe vậy thì giật mình không nghĩ tới tin đồn nó lại truyền đi như thế. Cô cười cười trả lời qua loa xem như ứng phó: "Tôi và trưởng phòng Tiêu không có chuyện mập mờ gì với hai người họ đâu, đừng tin đến mấy lời đồn này."
Khiết Nhiễm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy...vậy cô nhìn thấy tôi có đủ xinh đẹp không? Có thể làm cho Thẩm tổng chú ý tới tôi không?"
Cô nhìn Khiết Nhiễm mấy ngày gần đây lúc nào đi làm cũng trang điểm đậm, trên người còn có mùi nước hoa hơi nồng khiến cô ở bên cạnh cũng không chịu được nói. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Cô rất xinh đẹp còn về phần Thẩm tổng có để ý tới cô hay không thì tôi thật sự không biết."
Khiết Nhiễm nghe khen xinh đẹp thì nở nụ cười vui vẻ trở về chỗ ngồi, Tiệp Nhã ngồi bên cạnh cô chịu không nổi quay sang hỏi nhỏ: "Cậu, cậu thật sự không sợ chồng cậu sẽ bị người khác quyến rũ, cướp mất trái tim sao?"
Cô khởi động máy tính lắc đầu: "Không sợ. Mình cũng không biết sao nhưng khi nghe Tiêu Nhu khuyên thì mình cảm thấy khá an tâm và tin tưởng anh ấy."
"Tiêu Nhu?"
"Mình chưa nói với cậu sao? Cô ấy là bạn gái của Hạo tổng."
Tiệp Nhã nghe xong thì cất cao giọng: "Thật hả?"
Cô ấy vừa dứt lời xong thì mọi người trong văn phòng đều quay sang nhìn hai người họ, Tiệp Nhã biết mình phản ứng hơi quá nên vội vàng che miệng lại. Lưu Nguyệt nhìn cô ấy nói: "Cậu muốn cho mọi người trong công ty biết hết sao?"
Tiệp Nhã chắp tay trước ngực nhìn cô: "Xin lỗi xin lỗi. Tại mình kinh ngạc quá thôi."
"Được rồi, mau làm việc đi."
Họ không nghĩ tới là buổi chiều, Thẩm Quân và Hạo Minh sẽ đi qua các bộ phận quan sát mọi người làm việc. Lúc đi tới bộ phận thiết kế thì Thẩm Quân thấy Lưu Nguyệt đang nhíu mày sau đó tập trung vẽ, người ngồi gần cửa phát hiện ra hai người họ vội đứng dậy nói: "Thẩm tổng, Hạo tổng."
Mọi người trong văn phòng nghe vậy thì vội ngẩng đầu lên nhìn thấy ở cửa hai người họ một thân tây trang đang quan sát nhìn bọn họ. Tiêu Nhu từ bên trong văn phòng làm việc đi ra, cười nói: "Thẩm tổng và Hạo tổng tới đây quan sát mọi người làm việc sao?"
Hạo Minh đứng bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, mọi người làm việc khá là chăm chỉ đấy trưởng phòng Tiêu."
"Hạo tổng quá khen."
Thẩm Quân bước vào trong, từng bước từng bước đi tới bàn của Khiết Nhiễm khiến cô ấy đỏ bừng mặt e thẹn nhìn anh. Lưu Nguyệt ngồi nhìn thấy anh từng bước đi tới chỗ cô ấy thì tay đang cầm bút siết chặt lại, trong lòng vô cùng lo lắng. Tiệp Nhã ở bên cạnh nói: "Không lẽ nào Thẩm tổng để ý cô ấy chứ?"
Cô không trả lời đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, anh cầm lấy bịch khăn giấy trên bàn rút ra vài tờ đưa sang nói: "Cô đây là đang đi làm hay là làm diễn viên biểu diễn cho người khác xem mà lại trang điểm đậm như vậy. Đây là nơi làm việc, là công ty chứ không phải là nhà cô. Cô cầm lấy khăn giấy này lau lớp trang điểm của cô, lần sau còn như thế thì không cần đi làm lâu."
Khiết Nhiễm nghe xong thì ngỡ ngàng nhìn anh, không ngờ anh lại nói ra những câu tuyệt tình như vậy. Khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ấy vội vàng đưa tay ra nhận lấy khăn giấy từ tay anh siết chặt trong tay, nghẹn ngào nói: "Tôi biết rồi Thẩm tổng. Lần sau tôi sẽ không như thế nữa."
Cô ấy nói xong thì cầm khăn giấy lên lau lớp trang điểm trên mặt, anh mới hài lòng gật đầu xoay người rời đi. Lúc anh nói những câu đó tuy vô tình, lạnh lùng nhưng trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm. Tiệp Nhã ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy thì hiểu ra, có lẽ bản thân cô đang bắt đầu rung động với anh nhưng bản thân lại chẳng hay biết.
Đợi anh rời đi thì Khiết Nhiễm vội vàng đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh, mọi người trong văn phòng nhìn thấy bóng dáng cô ấy thì thở dài âm thầm lắc đầu. Tiêu Nhu nhìn mọi người lạnh giọng nói: "Mọi người cứ hoàn thành tốt công việc của bản thân mình đừng nên đánh chủ ý lên những người mà không thể với tới. Nếu không sẽ nhận được kết quả như vậy."
Mọi người nghe vậy thì đồng thanh nói: "Vâng, trưởng phòng Tiêu."
Tiêu Nhu gật đầu đi vào bên trong văn phòng làm việc, mọi người lúc này mới tập trung làm việc tiếp tục ngay cả Khiết Nhiễm bước vào họ cũng không ngẩng đầu lên nhìn hay bàn tán.
Buổi tối ở trong phòng bếp, Lưu Nguyệt nấu một tô mì rồi bưng ra đặt trên bàn kéo ghế ngồi xuống. Lúc tan làm cô nhận được tin nhắn từ anh nói là tối nay phải về trễ do đi ăn với khách hàng nên cô cũng lười nấu cơm đành nấu mì ăn tạm. Cô cầm đũa lên gắp mì ăn, cũng lâu rồi cô mới ăn mì gói lúc trước thì ăn thường xuyên. Còn kể từ khi lấy anh thì cô luôn nấu ăn cho anh và cô với lại anh cũng không muốn cô ăn những món này.
Ăn xong cô đem tô đi rửa rồi lấy máy tính ra phòng khách tiếp tục ngồi vẽ, cô đang có ý tưởng cho một bộ truyện tranh nên bây giờ buổi tối có thời gian nên cô sẽ ngồi lại vẽ. Cô bây giờ nên thực hiện ước mơ của mình, đã bỏ lỡ lâu như vậy hiện tại có cơ hội nên nắm bắt.
Gần 10 giờ tối thì tiếng chuông cửa vang lên, cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa nhìn thấy Lâm Vĩ đang dìu Thẩm Quân say khướt ở bên cạnh. Lâm Vĩ nhìn cô gật đầu chào hỏi: "Cô Lưu, tối nay Thẩm tổng tiếp khách uống hơi say một chút. Tôi bây giờ giao Thẩm tổng lại cho cô Lưu, phiền cô chăm sóc ngài ấy."
"Phiền trợ lí Lâm rồi, anh cứ giao cho tôi đi." Cô nói xong thì đi tới đỡ lấy anh, không ngờ anh lại nặng như vậy khiến cô hơi loạng choạng một chút cũng may nhanh chóng đứng vững dìu anh vào bên trong nhà đóng cửa lại.
Cô khó khăn dìu anh tới phòng ngủ, đặt anh nằm xuống giường nhưng cơ thể anh nặng quá khiến cô đứng không vững té xuống giường còn anh thì đè lên người cô.