Diệp Đình cứng đờ người đứng ngoài cửa.
Hắn nhìn cảnh tượng trong phòng ngủ, Dương Gia Lập không có một chút đề phòng nào với Triệu Hướng Hải, lại còn chủ động tiến đến gần anh, ánh mắt không hề ảm đạm trống rỗng, ngược lại càng giống như gặp được người mình tín nhiệm, hai mắt khẽ phát ra ánh sáng.
Diệp Đình cảm thấy trái tim mình bị người khác tàn nhẫn bóp nghẹt.
Lồng ngực dâng lên nỗi chua xót cùng đau đớn, hô hấp dần trở nên nặng nề, hắn cầm ly nước trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh dữ dội, ly nước thuỷ tinh dưới lực cầm nắm hung bạo của hắn suýt nữa muốn nứt ra. Hai đôi mắt hắn chuyển đỏ, bên trong ánh mắt là từng đợt cảm xúc kích động điên cuồng.
Người của hắn, không cho hắn ôm, lại đi tin tưởng cho người đàn ông khác ôm ấp.
Nếu như đây là lúc hắn không biết Dương Gia Lập bị bệnh, Diệp Đình cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ phát điên.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hắn sẽ đem Dương Gia Lập nhốt lại, nhốt ở nơi mà chỉ có hắn có thể thấy, không cho cậu chạy, không cho phép cậu phản kháng, dùng còng tay xích cậu lại, trói người cậu lại, mạnh mẽ chiếm hữu cậu, buộc cậu phải chấp nhận tất cả của mình.
Nhưng hôm nay Dương Gia Lập bị bệnh thành như này, Diệp Đình không chịu nỗi, lại càng không thể xuống tay được.
Triệu Hướng Hải lạnh lùng liếc nhìn Diệp Đình, sau đó lại nhìn Dương Gia Lập: “Tôi đã nghe chuyện của cậu rồi, bây giờ thế nào, có ổn không?”
Dương Gia Lập nắm lấy tay Triệu Hướng Hải, không trả lời.
Ban đầu Triệu Hướng Hải vốn rất bình tĩnh, đột nhiên lại ngẩn ra một chút, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Đình, sau đó lại xoay đầu lại.
Diệp Đình nhìn bàn tay Dương Gia Lập đang nắm lấy tay Triệu Hướng Hải, trái tim co thắt dữ dội.
Trong mắt hắn là một mảnh u ám, phải nghiến chặt khớp hàm mới áo thể kiềm chế không xuống tay.
Đi đến bên người Dương Gia Lập, Diệp Đình cố gắng giảm chậm tốc độ nói, đem nước và thuốc đưa cho cậu: “Uống thuốc đi.”
Dương Gia Lập không phản ứng.
Đọc Full Tại Truyenfull.
Hai mắt Diệp Đình tối sầm lại, duỗi tay muốn kéo Dương Gia Lập đến bên cạnh mình.
Dương Gia Lập vừa mới bị Diệp Đình chạm vào, cả người lập tức vùng vẫy, hiện rõ hai chữ kháng cự.
Diệp Đình siết chặt ngón tay đến trắng bệch, trong lòng cuồn cuộn tức giận nhưng lại không thể phát tiết.
Hắn hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập, kiên nhẫn dỗ dành: “Em nghe lời, mở miệng ra uống thuốc đi.”
Dương Gia Lập không hề chạm vào viên thuốc Diệp Đình đưa đến.
Triệu Hướng Hải thấy thế thì thở dài: “Tôi thử xem.”
Nhận lấy thuốc và nước ấm từ tay Diệp Đình, Triệu Hướng Hải mỉm cười với Dương Gia Lập, rõ ràng là ngài giám đốc đáng kính trọng, vậy mà cười rộ lên lại cực kì nho nhã nhu hoà. Hắn nâng tay lên, nói: “Uống thuốc được không, uống thuốc thì bệnh mới mau khỏi được, nào.”
Dương Gia Lập ngây người trong chốc lát, cúi đầu xuống.
Diệp Đình nhẹ nhàng thở ra, ngay khi hắn cảm thấy Triệu Hướng Hải cùng lắm cũng chỉ có như thế, Dương Gia Lập lại ngẩng đầu lên, nắm chặt viên thuốc từ trong tay của Triệu Hướng Hải bỏ vào trong miệng mình, lại chủ động nhận lấy ly nước ấm, uống liền một hơi.
Cực kỳ ngoan.
Ngay lúc này gương mặt của Diệp Đình cực kì đen.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Dương Gia Lập: “Chậm thôi, chậm thôi…”
Ở bên cạnh Dương Gia Lập nói chuyện một lát, Dương Gia Lập không mở miệng đáp lại, vẫn là bộ dáng tự kỷ suy nhược. Triệu Hướng Hải chỉ có thể thở dài: “Lần sau tôi lại đến đây gặp cậu.”
Dương Gia Lập đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hướng Hải, ánh mắt như muốn nói gì đó, sau hồi lâu, lại cúi đầu xuống.
Triệu Hướng Hải xoay người trời đi.
Diệp Đình đi cùng Triệu Hướng Hải ra cửa.
Triệu Hướng Hải đặt tay lên nắm cửa, nhìn khuôn mặt lạnh băng của Diệp Đình bên cạnh, hạ giọng, nói: “Lúc trước Dương Gia Lập có kể đại khái chuyện của cậu ấy cho tôi.”
Lồng ngực Diệp Đình nhảy lên một cái.
Triệu Hướng Hải nhếch miệng cười nhạo một tiếng, giọng điệu cũng lạnh đi: “Nếu người cậu ấy kể khi đó là cậu, những chuyện đó đều là cậu làm với cậu ấy, vậy thì tôi nghĩ bây giờ cậu ấy kháng cự và đề phòng cậu cũng là có lý do cả.”vn
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Hướng Hải rời đi, Diệp Đình nặng nề đóng cửa lại.
Hắn xoay người, nhìn Dương Gia Lập đang ngồi trên giường.
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nghe vào buổi tối đặc biệt khiến lòng người run động: “Em cứ kháng cự tôi như vậy?”
Dương Gia Lập không trả lời, im lặng lùi về phía sau, đem mình chìm vào bóng tối.
Diệp Đình nhìn cậu như vậy, một hồi lâu sau bỗng nhiên bật cười.
Triệu Hướng Hải rời khỏi phòng, vội vàng đi xuống lầu.
Anh đi đến bên cạnh xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, nhẹ nhàng thở ra.
Đóng cửa xe, thắt dây an toàn, đang muốn lái xe, Triệu Hướng Hải bỗng nhiên dừng lại.
Anh nhìn tầng lầu cũ kĩ đang chìm trong bóng tối, bỗng nhiên vươn tay ra, ở trên vô lăng viết từng nét chữ. Mới ban nãy Dương Gia Lập nắm tay anh, anh cũng không rõ lý do, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến từng đợt xúc cảm, anh mới phản ứng lại. Dương Gia Lập lặng lẽ viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Có lẽ do Diệp Đình ở đó nên Dương Gia Lập không thể nói rõ được, cậu mới dùng cách thức mờ mịt như vậy để nói chuyện với anh.
Triệu Hướng Hải dựa theo trí nhớ đem chữ Dương Gia Lập đã viết trong lòng bàn tay mình, từng nét từng nét nặng nề viết lại một lần.
Viết xong, anh nheo nheo mắt lại, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ở trong lòng bàn tay anh, Dương Gia Lập viết xuống ba chữ đơn giản.
Dẫn tôi đi.