Sau khi Triệu Hướng Hải rời đi, Dương Gia Lập liền không chịu lên tiếng.
Cậu đem thân mình rúc trong bóng tối giống như đang trốn tránh cái gì đó.
Diệp Đình đứng cách đó không xa nhìn bóng người yên lặng không tiếng động kia, trong lòng như nghẹn một ngụm khí, từng chút từng chút đánh xuống khiến lòng hắn đều ngập tràn nỗi chua xót đau đớn và không cam lòng.
Bé cưng của hắn, hiện giờ dùng mọi cách bài xích hắn, có thể trốn thì lập tức trốn xa hắn.
Nhưng đối với người ngoài thì lại thân thiết, thậm chí còn chủ động dựa vào lồng ngực người đó.
Diệp Đình hít sâu một hơi mới có thể đè ép ý niệm điên cuồng này xuống.
Hắn tiến đến gần hai bước, duỗi tay ra, cố gắng bình tĩnh nói: “Dương Dương, lại đây.”
Trong bóng tối có một đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm Diệp Đình, cả người vẫn không hề nhúc nhích.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Giọng điệu của dỗ dành của Diệp Đình tăng lên: “Tôi sẽ không làm gì em, lại đây, tự mình dựa vào tôi giống như lúc nãy em dựa vào Triệu Hướng Hải.”
Dương Gia Lập vẫn không đi qua, thậm chí còn rụt đầu vào trong chăn thêm một chút.
Diệp Đình nhìn động tác của cậu, lồng ngực run lên, đôi mắt lập tức chuyển đỏ.
Hắn quỳ hai chân xuống bên cạnh giường, duỗi tay nắm lấy tay áo của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập có vẻ như bị doạ sợ, cả người căng cứng như một con thú nhỏ đang hoảng sợ, nếu như cậu có thể bò lên tường, không chừng bây giờ cậu đó phóng lên trần nhà nằm rồi.
Diệp Đình đỏ mắt kéo Dương Gia Lập đến bên cạnh mình.
Rốt cuộc lần này Dương Gia Lập cũng kêu thành tiếng, giọng nói cực kì khàn: “Không muốn, không đi qua, không đi qua đâu.”
Diệp Đình bị một màn Dương Gia Lập chủ động dựa vào người Triệu Hướng Hải nhưng không muốn dựa vào mình kích thích đến phát điên, hắn gắt gao nghiến chặt răng đè xuống cảm giác bực tức trong lòng, nhưng vẫn dùng sức kéo Dương Gia Lập ôm vào lòng mình.
Hắn nhỏ giọng nói ở bên tai Dương Gia Lập: “Tôi có gì đáng sợ chứ, tôi sẽ không làm hại em, Dương Dương.”
Dương Gia Lập tựa vào lồng ngực Diệp Đình, khẽ run lên.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Diệp Đình vuốt vuốt lưng Dương Gia Lập, dỗ dành cậu: “Nào, nghe lời, duỗi tay ra ôm lấy tôi.”
Cho dù Diệp Đình có dỗ dành cậu như thế nào đi nữa, Dương Gia Lập vẫn không duỗi tay ra ôm Diệp Đình, một chút cũng không chịu ôm.
Ban đầu Diệp Đình còn nghĩ rằng, nếu hắn cứ dỗ dành cậu như thế, khiến cho cậu chịu thân mặt với hắn một chút, ôm hắn cũng được, dựa vào hắn cũng được, thậm chí ngước mắt nhìn hắn thôi cũng được, chỉ cần cậu như vậy hắn sẽ không tính toán chuyện vừa rồi nữa.
Nhưng xem tâm trạng hôm nay của Dương Gia Lập, cho dù có như thế nào cậu cũng không đồng ý chấp nhận sự tiếp cận của hắn.
Yết hầu Diệp Đình khẽ chuyển động, thở dài cười khổ: “Em không chịu đến gần tôi nhưng lại vô duyên vô cớ mở lòng mình với một người đàn ông chỉ mới gặp em không quá vài lần, bé cưng à, em đang muốn bức điên tôi phải không?”
Hắn nhẹ nhàng xoay mặt Dương Gia Lập lại, nhìn vào trong đôi mắt cậu, mang theo một nửa trịnh trọng một nửa mong chờ hỏi: “Em nói tôi biết tôi là gì của em?”
Dương Gia Lập chăm chú nhìn Diệp Đình vài giây, sau đó gằn từng chữ một: “Anh là chó.”
Diệp Đình cười một tiếng: “Còn gì nữa không?”
Dương Gia Lập siết chặt nắm tay: “Anh là ác ma.”
Diệp Đình khẽ cong khoé môi.
Hắn một lần nữa ấn Dương Gia Lập vào trong lòng mình, ở bên tai cậu nói: “Đều không đúng.”
“Bé cưng, em nhớ cho kỹ,” Diệp Đình cực kì nghiêm túc nói: “Từ bây giờ trở đi, tôi là người đàn ông của em.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hôn trộm lên má Dương Gia Lập một cái, Diệp Đình dán sát vào chiếc tai ấm áp của cậu, hạ thấp âm thanh, giọng nói từ tính trầm thấp mê hoặc lòng người: “Bây giờ em mắc bệnh, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt. Nếu như em muốn thứ gì, có chuyện gì muốn làm, tôi sẽ thoả mãn em không điều kiện, chỉ cần em muốn, tôi liền làm. Nhưng mà nếu như em nhào vào lòng ngực của người khác, tôi đương nhiên sẽ không nỡ làm hại em, còn những người khác, tôi không dám đảm bảo đâu.”
Dương Gia Lập như nghe hiểu được những lời này, hô hấp trở nên căng chặt.
Cuối cùng Diệp Đình hôn lên trán Dương Gia Lập, khẽ than thở: “Em là của tôi, không cho phép trốn, cũng không cho phép em làm tôi khó chịu, biết chưa? Nghe lời.”
Trấn an Dương Gia Lập nằm xuống, Diệp Đình khẽ thở ra, sau khi nhìn cậu ngủ hắn mới trở về căn phòng của mình.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Diệp Đình mời người phụ trách chăm sóc theo dõi Dương Gia Lập đến.
Dương Gia lập sống chết không muốn cùng hắn đi đến công ty, Diệp Đình cũng không còn cách nào trói buộc cậu, lại càng sợ ở nơi có nhiều người sẽ kích thích Dương Gia Lập hoảng sợ, vì thế chỉ đành để Dương Gia Lập ở nhà dưỡng bệnh trước.
Nhưng để cậu một mình trong phòng không ai quan sát thì hắn lại không yên tâm, nên đã nhờ thư ký thuê người chăm sóc cho cậu.
Nói cho y tá một số chỗ cần lưu ý, Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập vẫn còn đang say ngủ rồi đi đến công ty.
Đi vào trong văn phòng, mới vừa ngồi xuống ghế thư ký đã mang hồ sơ tiến vào.
Diệp Đình mở hồ sơ ra, trang đầu tiên, dòng đầu viết: “Vương Dương, nam, 21 tuổi.
Bên cạnh có dán một tấm ảnh chụp Vương Dương, gương mặt tươi cười, bên trong ánh mắt như có hồ nước nhỏ, bộ dáng ngây thơ vô tội.
Thư ký nhẹ giọng nói: “Đây là hồ sơ mà người của chúng ta đã tổng hợp lại được sau khi điều tra kỹ lưỡng về Vương Dương, ngài xem thử.”
Diệp Đình ừ một tiếng
Hắn chậm rãi lật qua một trang khác, trong mắt đều là ý lạnh thấu xương: “Chuyện tôi bảo cô làm đã chuẩn bị xong chưa?”
Thư ký gật đầu: “Đều đã sắp xếp xong rồi.”
Diệp Đình không nói nữa, bình tĩnh xem hồ sơ.
Thư ký muốn xoay người rời đi, nhưng lại không nhấc chân lên được, cô gian nan mở miệng thử thăm dò: “Diệp tổng, thực sự muốn làm vậy ư, nó có quá cực đoan không?”
Diệp Đình nâng mí mắt lên liếc nhìn thư ký một cái.
Chỉ liếc nhìn như vậy đã khiến cả người thư ký sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện này khiến thư ký nhớ đến năm đó, Diệp Đình vẫn chưa trở thành chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn, khi đó Diệp Đình và anh của hắn là Diệp Phàm tranh đoạt quyền lực vô cùng lợi hại. Diệp Đình có một người thuộc hạ bị tâm phúc của Diệp Phàm đá xuống đất ở trước mặt mọi người.
Sau khi Diệp Đình tranh đoạt quyền lực thành công, người tâm phúc kia lập tức bị người khác đánh gãy xương sườn.
Cứ tưởng rằng chuyện chỉ có như vậy, như sau này thư ký lại từ miệng người khác biết thêm một số thứ, người tâm phúc kia của Diệp Phàm không những bị đánh gãy xương sườn, mười ngón tay cũng bị chặt đứt, sau đó tuyên bố với bên ngoài là do mình không cẩn thận nên bị máy cưa chặt đứt, nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì không một ai biết.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định được.
Diệp Đình không thể chọc vào.
Người của Diệp Đình càng không thể đụng đến một cọng lông tơ.
Nghĩ đến chuyện Dương Gia Lập bị Vương Dương ép đến tinh thần không ổn, thư ký lau đi mồ hôi lạnh, không dám nhiều lời nữa, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Diệp Đình yên tĩnh xem hồ sơ của Vương Dương.
Xem xong phần hồ sơ này, Diệp Đình tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng nửa ngày.
Hắn vươn tay rút ra tấm ảnh chụp của Vương Dương bỏ vào máy huỷ tài liệu.
Máy huỷ “rừm rừm” hoạt động, ngay khi gương mặt Vương Dương bị cắt nát thành mảnh vụn trong máy huỷ, Diệp Đình lấy điện thoại ra, nhìn gương mặt đang an giấc của Dương Gia Lập hiện lên màn hình.
Hắn thân mật hôn xuống màn hình một cái, nhẹ giọng cười nói: “Bé cưng, chúng ta hành chết nó được không?”