Dương Gia Lập quay lại sống trong căn phòng cho thuê đổ nát của cậu.
Ban đầu Diệp Đình vốn muốn vào sống chung, nhưng mà Dương Gia Lập lại có thái độ cực kỳ kháng cự hắn.
Hắn mới mở một góc chăn, muốn nằm xuống chiếc giường nhỏ của Dương Gia Lập, cả người Dương Gia Lập liền cuộn mình vào một góc, ánh mắt hiện lên sự cảnh giác, tinh thần vô cùng căng thẳng, giống như chú cừu nhỏ chạy trốn con sói hung ác.
Diệp Đình thử tới thử lui nhiều lần, nhưng Dương Gia Lập thật sự không muốn hắn sống ở đây.
Thở dài một hơi, Diệp Đình nhấc tay lên: “Được được được, tôi không ở nhà em nữa.”
Dương Gia Lập nhìn chằm chằm Diệp Đình một lúc lâu, nửa ngày sau mới thử thả lỏng cơ thể, một lần nữa chui vào ổ chăn cửa mình.
Diệp Đình đắp chăn cho cậu, muốn hôn lên má Dương Gia Lập một cái.
Dương Gia Lập co rụt người lại trong chăn, nhanh chóng chạy trốn.
Diệp Đình bất lực mỉm cười, xoay người đi ra cửa.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thư ký đã ở trước cửa đợi hắn, nhìn thấy Diệp Đình bước ra, mở miệng nói: “Diệp tổng, chuyện ngài nhờ tôi điều tra….”
Diệp Đình phất phất tay, cả người nhìn qua có chút mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: “Chuyện này không gấp, trước tiên cô giúp tôi một chuyện. Giúp tôi thuê một căn nhà ở đây, sắp tới tôi sẽ ở bên này.”
Đôi mắt thư ký trừng lớn, nhìn ngó xung quanh một vòng.
Cầu thang cũ kĩ, đèn trần mờ mờ, hai bên vách tường dán đầy quảng cáo, buôn bán bùa mê, thám tử chuyên bắt gian,….
Trợ lý có chút không tin, hỏi: “…..Ở đây?”
Diệp Đình dựa vào tường, đỡ trán: “Tôi phải ở ngay tầng này.”
Thư ký có chút khó xử: “Tầng này, ngoại trừ căn phòng của Dương tiên sinh, hai phòng còn lại đều đã có người thuê.”
Diệp Đình không để tâm những chuyện đó, lạnh nhạt nói: “Hai mươi vạn, đi làm đi.”
Thư ký ngẩng tra một chút, sau đó gật gật đầu.
Cô đi đến căn phòng thuê ở phía đối diện, hắng giọng gõ cửa.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Người mở cửa là một cậu nam sinh rất đáng yêu, mái tóc ướt đen nhánh, đôi mắt tròn xoe như hạt táo nhỏ, bên trong phát ra ánh sáng, khuôn mặt trắng mịn, môi hồng răng trắng. Cậu ta còn đang đánh răng, trong miệng còn ngậm bàn chải, vừa mới mở miệng, khoé môi liền phun ra bọt trắng phau như con cua.
Cậu ta mơ hồi hỏi: “Có chuyện gì?”
Thư ký nói chuyện với cậu ta một lần.
Cậu trai trẻ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Muốn tôi nhường căn phòng này lại?”
“Đúng vậy, tiền vi phạm hợp đồng và tiền thuê nhà còn thừa sẽ trả lại cho cậu, ngoài ra còn có thể trả thêm cho cậu một ít tiền.”
Cậu nam sinh lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng: “Trả bao nhiêu?”
Thư ký khẽ cắn môi: “Hai mươi vạn.”
Cậu trai trợn mắt: “Ít như vậy hả, thôi đi, tạm biệt cô.”
Thư ký vội vàng đè lại bàn tay đang đóng cửa của cậu ta, có chút không dám tin hỏi: “Hai mươi vạn cậu còn chê ít hả?”
Nam sinh lướt mắt nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình, cười nói: “Chị gái ơi, đồng hồ này của tôi có giá bốn mươi vạn đó, chỉ có hai mươi vạn mà muốn tôi rời đi, mệt quá đi. Xin lỗi, không nhường.”
Cậu ta đóng cửa, bên trong căn phòng liền vang ra một bản nhạc sôi động.
Người thư ký trợn tròn mắt.
Toà nhà này đến chó còn ngại giữ cửa, vậy mà một phòng có người trong lòng của ông chủ cô ở, một phòng có người thuê mang đồng hồ trị giá bốn mươi vạn, Diệp tổng còn muốn vung tiền đâm đầu vô nơi này ở.
Đầu năm nay, những kẻ có tiền đều thích chơi trò trở về quá khứ để cảm nhận tư vị nghèo khổ như thế này hả.
Trên đầu người thư ký là những dấu chấm hỏi.
Ánh mắt Diệp Đình hiện lên ý bảo tiếp tục, thư ký lại bắt đầu gõ cửa một căn phòng khác.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lần này rốt cuộc cũng là một người bình thường, người này nói tiếng Nam Kinh, vừa nghe nói có thể lấy được hai mươi vạn thì liền cùng người con trai của mình lầm nhẩm thương lượng một hồi, xác nhận đây không phải lừa đảo thì lập tức dọn dẹp chăn gối, đêm đó liền dọn ra ngoài, đến đồ dùng trong nhà cũng không thèm đem theo.
Diệp Đình nhờ quản gia dọn đồ của mình, sau đó đi vào ở.
Đợi đến khi hắn sắp xếp xong mọi chuyện, mới đi đến cửa phòng Dương Gia Lập, đang muốn mở cửa bước vào.
Trên hàng lang lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
….Âu phục giày da, một người đàn ông khí chất nho nhã đi đến.
Diệp Đình nheo mắt liếc nhìn người đàn ông kia một cái, nhíu mày: “Triệu Hướng Hải?”
Người thư ký đang chuẩn bị rời đi liếc mắt nhìn Triệu Hướng Hải một cái rồi bước nhanh xuống lầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó, lại thêm một người có tiền tới.”
Đối với việc có thể nhìn thấy Diệp Đình ở chỗ này Triệu Hướng Hải cũng phá lệ giật mình một chút: “Diệp Đình, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Diệp Đình không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đến tìm Dương Gia Lập, cậu ấy sống ở đây sao?”
Diệp Đình nghe Triệu Hướng hải muốn tìm Dương Gia Lập, lập tức sinh ra vài phần đề phòng: “Anh tìm em ấy? Anh với em ấy có quan hệ gì, đến tìm em ấy làm gì?”
“Tôi đến là vì chuyện của cậu ấy, muốn đến gặp cậu ấy được không?” Triệu Hướng Hải vẫn bảo trì dáng vẻ nho nhã mỉm cười nhu cũ, “Tôi và cậu ấy….có thể xem là bạn tốt.”
Diệp Đình nửa tin nửa ngờ mở cửa.
Ngay khi Triệu Hướng Hải muốn đi tìm Dương Gia Lập, Diệp Đình nhanh chóng ngăn cậu ta lại.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ đóng chặt, nghiêm giọng nói: “Anh đừng đi vào.”
Triệu Hướng Hải hỏi: “Tại sao?”
“Hiện tại tinh thần của em ấy không ổn định lắm,” vừa nói đến đây, lòng ngực Diệp Đình nhói lên một cái, “Trầm cảm có khuynh hướng tự kỷ, không thích gặp người khác, gặp người liền trốn. Đừng nói là anh, ngay cả tôi muốn ôm em ấy một chút, em ấy cũng cực kì kháng cự, trước mắt anh đừng đi vào, đừng khiến em ấy hoảng sợ.”
Nói xong, Diệp Đình chuyển hướng đi ra bàn trà, chuẩn bị một chút thuốc để lát cho Dương Gia Lập uống.
Đợi khi hắn xoay đầu lại, Triệu Hướng Hải đã biến mất.
Diệp Đình giật mình, ánh mắt lập tứ trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Hắn đang muốn trách Triệu Hướng Hải tại sao lại tự mình đi vào, nhưng khi đi đến nhìn vào phòng ngủ.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Triệu Hướng Hải chậm rãi ngồi xuống mép giường của Dương Gia Lập, nhẹ giọng gọi cậu một câu.
Mà Dương Gia Lập vẫn luôn ngồi ở một góc, dùng tay che chắn đầu lại, vừa nhìn thấy Triệu Hướng Hải, ánh mắt liền trở nên ôn hoà một cách kỳ lạ, không còn mang dáng vẻ cảnh giác nữa.
Cậu chậm rãi dịch người qua, nhẹ giọng đáp lại Triệu Hướng Hải, thậm chí còn chủ động dựa vào bên cạnh Triệu Hướng Hải.
Diệp Đình đang bưng nước ấm, lòng bàn tay còn đang nắm chặt viên thuốc, đứng ở cửa nhìn thấy một màn này, trên mặt như bị một bàn tay hung hăng đánh xuống, trong ngực dâng lên một cảm giác ghen tuông kì lạ, ầm ầm nổ mạnh trong lòng hắn, suýt nữa khiến hắn trở nên kích động mất đi khống chế.