Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 9: Người là Dược Lão?




Chương 9: Người là Dược Lão?

Nguyễn Lạc ngồi thưởng thức cảnh sắc trong hang động mặc dù thực tế chả có thứ gì đáng thưởng thức, đáng ngắm nhìn. Cơ bản bấy giờ đầu óc hắn, cặp mắt hắn nhìn bất kỳ đồ vật gì đều thấy sống động.

Thế giới đối Nguyễn Lạc hiện tại đa sắc màu, đẹp bao nhiêu so chốn đen tối khiến hắn bực bội. Ngỡ trước mắt là tiên cảnh, Nguyễn Lạc: “Hóa ra… Mấy thứ kiểu thần tiên cũng không quá tệ… Thật đẹp…”

Cảm giác thoải mái, tâm tình dễ chịu và thư giãn nghĩ về cuộc đời, hắn suy tương lai, quá khứ đủ loại rồi bất ngờ cười phá lên. Cùng mấy đóa Mê Hồn Hoa làm bạn, Nguyễn Lạc được an ủi chút ít.

Nếm trải cuộc sống trong thế giới sảng văn c·hết não bản thân căm ghét, Nguyễn Lạc năm lần bảy lượt chỉ cầu mong c·hết. Rốt cuộc bị trời xui đất khiến gặp Mê Hồn Hoa như gặp được ý trung nhân.

Tựa gặp tri kỷ, dẫu lạ nhưng quen, Nguyễn Lạc thưởng thức mọi thứ trước mắt, thời gian trôi đi thật chậm chạp cơ mà vẫn sống động và đầy sức hút. Một lát, Nguyễn Lạc tiếp tục quấn gậy thứ hai.

Ròng rã ba tháng trong thế giới sảng văn c·hết não, hắn chịu đựng đạt tới giới hạn, phải xả mọi cảm xúc tiêu cực vào dịp tốt giờ. Nguyễn Lạc cuốn cuốn, miệng hát ca vui vẻ cười khanh khách không thể im.

Hưng phấn, yêu đời, toàn bộ cảm xúc tiêu cực của thế giới này áp lên Nguyễn Lạc bị Mê Hồn Hoa thanh tẩy bằng sạch. Ôm đóa hoa, hắn cố ngồi xuống thư giãn thì gặp người lạ, Nguyễn Lạc sụp mí: “Ai đó!”

Mờ mờ ảo ảo xen lẫn màn sương k·hói m·ù m·ịt, Nguyễn Lạc thấy một lão giả mặc y phục trắng toát thần tiên thoát tục. Lão giả vuốt râu và đảo đảo mắt quan sát hắn trên xuống ra sao, hắn giật thót.

Nguyễn Lạc dụi dụi mắt, thử vài lần nhắm mắt xong lại mở mắt xem xét điều điêu diêu trước mặt: “Uây… Uây uây uây uây… Quá liều à!”

Bản thân hắn ngỡ đang đi cảnh, có khi dùng Mê Hồn Hoa quá mức bị gặp ảo giác tiếp. Kết quả, bật dậy đi mấy bước hắn thốt: “Không ổn!”

Cùng Mê Hồn Hoa vui chơi quá đà, vừa đủ thì mới thưởng thức thế giới này sống động cỡ gì, chứ đi lố liền gặp phiền phức. Lão giả coi coi: “Hừm… Thật là một hạt giống tốt… Đáng giá bồi dưỡng sau…”

Nguyễn Lạc nghe tường tận từng chữ, hắn hít vào thở ra nhẹ nhàng ráng thử bài tập thể dục điều chỉnh nhịp thở: “Một hai… Ba bốn…”

Lão giả mặc áo bào trắng, hai ống tay áo dài đang chắp lại vẫn nhìn chòng chọc Nguyễn Lạc. Tóc lão giả bạc hoàn toàn, tuy vậy mặt với dáng đứng chẳng phù hợp. Xoa trán sơ, Nguyễn Lạc quay người.



Hắn xem diện mạo lão giả thần bí hoặc là ảo giác của Mê Hồn Hoa. Lão giả gọi thế chứ ngoại trừ tóc bạc lại giống người đàn ông trung niên tuổi ba bốn chục. Nguyễn Lạc âm thầm đánh giá người này.

Mất hồi lâu, Nguyễn Lạc chỉ tay thẳng mặt lão giả: “Ngươi là ai! Là ảo giác do Mê Hồn Hoa? À thì… Không đúng, Mê Hồn Hoa mất tác dụng. Không lý nào Mê Hồn Hoa gây ảo giác cho ta tiếp. Sai sai sai.”

Khuôn mặt lão giả toát khí chất cao nhân, không nhiễm hồng trần lẫn râu dài hất một cái. Nguyễn Lạc mỗi lúc một có thêm lòng tin hắn sắp rơi vào tình huống tồi tệ: “Toang… Bad Trip! Bad Trip chắc!”

Do lỡ dùng quá nhiều Mê Hồn Hoa giúp trút mệt mỏi, áp lực tại thế giới sảng văn c·hết não, hắn rất củng cố luận điểm dính Bad Trip kia.

Nguyễn Lạc nói lời khó hiểu mỗi tội lão giả không chấp nhặt, lão đến gần bảo: “Đồ nhi ngoan… Hãy mau, quỳ xuống kêu một tiếng vi sư?” Mắt hài lòng, lão giả cực kỳ ưa thích Nguyễn Lạc vì lý do nào đấy.

Riêng nội tâm Nguyễn Lạc sợ sệt: “Thôi thôi thôi thôi, tiêu tiêu… C·hết mất. Bad Trip bằng Mê Hồn Hoa… Ca này nặng quá hết cứu!”

Nguyễn Lạc chần chừ khiến lão giả không vui, lão giả phất tay gọi: “Đồ nhi!”

Chớp mắt Nguyễn Lạc vô thức bị lão giả ép quỳ rạp trên đất, Nguyễn Lạc ngu ngơ ú ớ: “Ơ… Ơ ơ, giờ chân mất sức. C·hết… Ca này thật sự.”

Đầu óc không hay biết trước mắt hắn vốn có một lão nhân, hắn ráng cắn răng đập tay lên chân mấy phát đau điếng: “Đứng dậy! Dậy!”

Hành động của Nguyễn Lạc khiến lão nhân áy náy, vội vàng ngăn cản lẹ: “Đồ nhi! Đừng dại dột, đừng dại dột… Ngươi không thích thì từ từ… Đừng dại dột… Ngươi là người kế thừa toàn bộ tuyệt học ta!”

Nguyễn Lạc quan sát lão nhân, lão nhân quan sát Nguyễn Lạc. Chớp mắt mở mắt đôi ba lần, chỉ vài giây kế lập tức hắn thức giấc khỏi vụ điên điên đảo đảo. Mặt đã tỉnh vài phần, hắn gọi: “Đồ thật?”

Lão nhân thở phào nhẹ nhõm, vuốt râu vuốt ngực bởi đồ nhi ngoan vừa dọa hắn kém xíu mất hồn. Nguyễn Lạc cau có: “Ngươi… Thật…” Đây chứng tỏ từ nãy Nguyễn Lạc ngỡ lão nhân là ảo giác đóa hoa.

Tiến lên một bước, lão nhân mỉm cười thâm ý: “Đồ nhi, vi sư đang đứng trước ngươi là thật… Không giống ảo giác Mê Hồn Hoa tạo!”

Lão nhân an tâm, rốt cuộc là đối phương ngỡ ảo giác mới từ chối.



Nguyễn Lạc lui đúng một bước: “Chờ chút… Đầu tiên ngươi là ai? Tự dưng xuất hiện ở hang động Mê Hồn Hoa. Tại Hạ quen trước ư, à… Chưa quen… Ta dám khẳng định chưa quen. Mặt ngươi lạ lẫm.”

Lão nhân ngẩng cao đầu, hơi ưỡn ngực giới thiệu: “Đồ nhi. Ta đây là Võ Giả thời thượng cổ. Dù bấy giờ, cùng trò chuyện chỉ là linh hồn!”

Ấn tượng thứ nhất, Nguyễn Lạc không ưa gã trước mặt, nội tâm hắn nhủ: “Ra vẻ... Siêu phàm thoát tục… Tóc trắng còn bản mặt không… Không khác những lão trung niên biến thái. Phải sủi, phải sủi ngay.”

Nguyễn Lạc âm thầm tính đường chạy trốn, tên này không phải loại thường, chẳng đầu óc có vấn đề thì c·hặt đ·ầu hắn. Lão nhân giơ cao chiếc nhẫn: “Đây… Ta lưu trữ linh hồn vào chiếc nhẫn! Chờ gặp ai… Thiên tư trác tuyệt hoặc nhân trung long phượng… Là đồ nhi.”

Nội tâm Nguyễn Lạc: “Lời lẽ giống mấy thằng bán đa cấp cổ đại thế nhở?”

Cảm giác kèo trước mắt chắc chắn chả thơm, Nguyễn Lạc đi. Hắn xoay lưng cắm mặt chạy phía cửa hang ai ngờ bị kéo về chỗ.

Lão nhân trêu chọc: “Đồ nhi vi sư đang nói chuyện ngươi trốn chạy chính là vô lễ… Thôi được… Ngày đầu nên vi sư bỏ qua. Đừng lại…”

Lời chưa hết, Nguyễn Lạc lần thứ hai bỏ trốn làm lão nhân dùng linh lực ép lôi hắn quay về chỗ cũ. Lão nhân che trán: “Ai… Đồ nhi ta quá hiếu động. Thôi kệ, ngươi là đồ đệ cuối, yêu chiều ngươi chút.”

Nguyễn Lạc sởn gai ốc, nghe chữ yêu chiều lập tức hắn liên tưởng lão trung niên đối diện sắp giở trò biến thái. Nguyễn Lạc khụy gối: “Ta… Biết lỗi… Đừng yêu chiều… Xin đừng yêu chiều… Đừng yêu chiều!”

Lão nhân thở dài: “Đồ nhi, ngươi phản ứng dữ dội vậy nghĩa là chưa chịu làm đồ đệ ta. Ta có thể cho ngươi thứ ai nấy đều muốn, ước…”

Lại một lần Nguyễn Lạc xen giữa chẳng để lão nhân nói rõ trọn vẹn: “Không không… Người là thượng cổ Võ Giả! Khỏi phí phạm sức lực, tâm trí đi dạy dỗ tên phàm nhân giãy c·hết như ta. Quá vô ích!”

Đùa giỡn cái gì Nguyễn Lạc không thích tu luyện, ghét cay ghét đắng thế giới sảng văn c·hết não tới mức đi c·hết thì huống chi kêu hắn bái sư thượng cổ. Giờ hắn chuyển lòng vào đóa Mê Hồn Hoa cơ.



Lão nhân khuyên nhủ: “Đồ nhi, vi sư năm đó thống nhất chính đạo. Diệt trừ ma đạo, bao nhiêu tên ma giáo bị vi sư một kiếm g·iết gọn! Người người thán phục, vạn chúng kính ngưỡng vi sư đây.”

Thở dài liên tục, lão nhân chau mày: “Ngươi muốn võ kỹ, kiếm kỹ, cả thương kỹ, biến dị linh căn vi sư đều có cách giúp ngươi. Thích thủ liền lấy Thổ linh căn, thích t·ấn c·ông có lấy Lôi hoặc Hỏa linh căn…”

Lão nhân nói lời này đủ ép toàn bộ người trong thiên hạ quỳ rạp trên đất cầu xin thu họ làm đồ. Đáng tiếc Nguyễn Lạc hiểu quái gì đâu mà rõ vị trước mắt vừa thốt lời điên rồ, trò thay đổi tùy thích linh căn gì.

Linh căn là thứ ràng buộc cùng một người khi mới sinh, đa số cả đời chấp nhận loại linh căn nào và đi đến đâu cũng phụ thuộc lớn vô nó. Số ít gặp cơ duyên, dùng thiên tài địa bảo nghịch thiên mới đổi.

Người đang đứng đối diện Nguyễn Lạc tự tin lời thay đổi linh căn thì ghê gớm cỡ gì. Nguyễn Lạc hất hất tay: “Dẹp. Mấy thứ kia có để chi? Ừm người hiểu lầm, cả cuộc đời này ta quyết không tu luyện.”

Lão nhân đứng đối diện Nguyễn Lạc lần đầu tiên bị hắn chọc giận, la mắng: “Nói năng hồ đồ! Thân là đệ tử của ta ai ai cũng phải là rồng phượng trong thời đại, thống trị một phương, uy danh hiển hách!”

Hắn bị Nguyễn Lạc chọc tức nhưng lại không nỡ ra tay dạy dỗ tên đồ đệ cuối cùng. Lão nhân cố vuốt râu bình tĩnh: “Ngươi chẳng tu luyện chính là đại nghịch bất đạo! Ngươi… Ngươi làm vi sư… Hầy… Bỏ đi!”

Phần Nguyễn Lạc, hắn chú ý chiếc nhẫn nãy lão nhân cầm và nhớ vụ việc, bộ truyện nào đó. Hắn gấp gáp chắp tay: “Xin hỏi… Biệt danh… Danh tự… Cái gì ấy nhỉ… Kệ, người hay được gọi là Dược Lão?”

Tóc trắng nhưng không già, không thật sự là lão nhân mà còn thần bí biết cả tá thứ người người ao ước, Nguyễn Lạc liên tưởng vài bộ hắn từng liếc qua, một số bộ khác cũng dùng lại kiểu này đổi tên.

Quan trọng là linh hồn trong chiếc nhẫn, Nguyễn Lạc chờ đối phương tiết lộ. Lão nhân cau mày: “Không. Thế nhân hay gọi ta là Thạch Lão.”

Nội tâm Nguyễn Lạc: “Đùa… Thế giới sảng văn c·hết não này cũng đạo văn.”

Ngoài mặt chưa đổi biểu cảm, Nguyễn Lạc quỳ gối lẹ chắp tay: “Ừm. Tiền bối ngươi nên nhận người họ Tiêu chứ chẳng phải tại hạ. Tại hạ thật sự không ưa tu luyện, dẫu người g·iết ta đều một đáp án vững đấy.”

Nguyễn Lạc không s·ợ c·hết, chỉ là tiếc Mê Hồn Hoa.

Lão nhân giận dữ giơ tay vận linh lực, hắn từng là cường giả ở đỉnh Hồn Võ Đại Lục, thậm chí với bên ngoài Hồn Võ Đại Lục vẫn rất cao.

Xét bên ngoài Hồn Võ Đại Lục dù hắn không thứ nhất cũng lên bảng mười, chưa đề cập kia là thời đại cổ xa xưa lực chiến so thời nay y như trời vực. Thế nhưng quan môn đệ tử của hắn chê sư phụ!

Đương nhiên lão nhân không đời nào xuống tay với đồ đệ cuối cùng, hắn chỉ dọa Nguyễn Lạc một phát chừa thói cố chấp. Ai ngờ tận lúc tay hắn sắp giáng chưởng, Nguyễn Lạc chưa mảy may run sợ.

Nguyễn Lạc dám cười thanh thản, lão nhân ngay lập tức rút tay: “Ai… Đồ đệ ngỗ nghịch… Khó dạy bảo nhất trong mười đồ đệ ta nuôi lớn.”