Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 8: Phê pha cùng Mê Hồn Hoa.




Chương 8: Phê pha cùng Mê Hồn Hoa.

Lưu ý: Toàn bộ những hành động của nhân vật chính trong chương này là hành động không được khuyến khích, nghiêm cấm. Vui lòng không bắt chước, mọi thứ chỉ là hư cấu.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên ngoài kịch chiến, thảm khốc mỗi giây mỗi phút cũng có người ngã xuống m·ất m·ạng. Thiên Lang Tông chạy trốn, ma môn đuổi và g·iết sạch bịt đầu mối, cơ mà phía Nguyễn Lạc cứ yên ổn dễ chịu.

Trong khu vực hang thậm chí còn chả lọt bất kỳ âm thanh kịch chiến nào vào. Nguyễn Lạc cũng không quan tâm bên ngoài ma môn đấu trận sinh tử cùng chính đạo, hắn đã cực kỳ mệt thế giới này.

Chẳng muốn tiếp tục trong thế giới này nhưng hễ muốn c·hết lại gặp phá đám. Pha trước quên mất luôn việc để bản giả g·iết Nguyễn Lạc, hắn uể oải không quản nhiều vấn đề, giờ mắt hắn nhìn vài thứ.

Giấy cuốn thảo dược, Mê Hồn Hoa cộng phần thân mềm mềm ngỡ bằng nhựa của Mê Hồn Hoa. Trên tay Nguyễn Lạc là con dao vì vừa quay trở lại nơi gặp tên Dương Minh Nhật lụm, mắt lóe quyết tâm.

Đứng nghi ngờ vô ích, thà rằng thử một phát biết đâu hay, Nguyễn Lạc không tin thứ kia ở dị giới c·hết não. Kết quả ngẫm rồi hắn thử hành động, bước một dùng dao cắt gọt các lá Mê Hồn Hoa.

Nội tâm Nguyễn Lạc: “Dẫu chả quá giống cách làm kiếp trước… Mà kệ đi.”

Quan tâm phức tạp chỉ tổ đau đầu, Nguyễn Lạc tranh thủ làm tốt. Làm vội nhưng nhẹ nhàng không gây hỏng cả đóa Mê Hồn Hoa.

Nguyễn Lạc đang thử nghiệm, lỡ Mê Hồn Hoa thật sự giống thứ kia là lập tức hắn ôm sạch Mê Hồn Hoa trốn. Nguyễn Lạc cầm dao cắt gọt vân vân, giữ lưỡi dao đè xuống để nghiền nát lá Mê Hồn Hoa nữa.

Chớp mắt bước một hoàn tất, chuẩn bị sang bước hai. Nguyễn Lạc lẹ cắt giấy cuốn thảo dược, hắn cắt mỏng với nhỏ hết cỡ tiếp đấy đem mảnh vụn lá cứng khô của Mê Hồn Hoa rắc lên. Nguyễn Lạc ngó trái ngó phải, đây là xuất phát từ nội tâm làm việc xấu bị giật mình.

Tự tử vân vân, đạp Dương Minh Nhật hắn chẳng coi là việc xấu, duy nhất thứ đang làm là việc xấu. Nguyễn Lạc huýt sáo đỡ tội lỗi: “Ừm. Thử… Thôi… Không sao… Đây là dị giới… Không vấn đề nào to tát.”

Hắn cứ chần chừ đôi chút, không thể dứt khoát. Tốn chục phút rồi vẻ mặt hắn đổi thành nghiêm nghị, cất đùa giỡn hay tội lỗi. Nguyễn Lạc: “Thử đi!” Hắn ngắm nhìn thứ tựa điếu thuốc lá tiền kiếp vậy.

Phần thân Mê Hồn Hoa bị hắn cắt một đoạn nhỏ nhét phần cuối giấy tiếp đó cuộn tròn. Hít thở thật sâu, sắc mặt hồi hộp, hắn: “Không sai, không sai… Đang ở thế giới sảng văn c·hết não… Biết đâu còn chữa.”



Liên tục tự trấn an bản thân mấy câu, Nguyễn Lạc là người sống tận hai thế giới giờ đây gặp khó khăn trong việc quyết tâm thử. Cái loại cảm giác đang chịu cả thế giới tiền kiếp ngó vào rất khó chịu.

Nguyễn Lạc rốt cuộc không chùn bước, chẳng ngại ngần thử vội vàng thành quả tốn hơn chục phút làm.

Tìm ở túi vải vốn mang theo, lấy được hai hòn đá bán cho chuyên dùng đánh lửa trong khu rừng, Nguyễn Lạc bắt đầu đứng mồi lửa. Một vài nhịp đánh là tia lửa lập tức bay vào đầu thành phẩm.

Nguyễn Lạc ngậm thành phẩm trong miệng, rít hơi thật sâu lấy cảm giác. Tự dưng bao áp lực sống ở thế giới sảng văn c·hết não tan mất. Giống làn khói hắn nhả khỏi mồm, nỗi phiền lo bé xíu cũng đi rồi.

Điều đang còn lúc này là lưu luyến thế giới tiền kiếp, bản thân hắn công ăn việc làm ổn định vốn ngỡ cuộc sống đẹp đẽ sao. Đột ngột c·hết do xe tải đâm trúng, c·ái c·hết hệt xuyên không của Nhật.

Lý do bị chiếc xe tải đ·âm c·hết thường thường là để chuyển sinh tới một thế giới cổ đại phương Tây. Ai ngờ Nguyễn Lạc quá trình giống Nhật nhưng kết quả thành Trung Quốc, điều này ai ngờ được.

Như kiểu treo đầu dê bán thịt chó, Nguyễn Lạc dần dần ngẫm ký ức kiếp trước vốn tốt đẹp cỡ gì. Nguyễn Lạc cười cay đắng: “Thế thôi.”

C·hết cũng đ·ã c·hết, lạc trong thế giới sảng văn c·hết não ráng tìm đến c·ái c·hết thì nó lại trốn chạy. Nguyễn Lạc híp mắt, cảm giác nặng trĩu: “Phù… Nhớ về ngày đó, mình còn ngồi chửi thế giới kiểu này kìa.”

Bỗng màn khói tỏa dày tại tầm mắt hắn ngỡ một màn hình mờ ảo.

Nguyễn Lạc thấy bản thân trong màn khói, bản thân ấy ngồi mắng: “Mẹ? Hệ thống cuối cùng vẫn không giải thích là chui đâu ra. Lúc… Lúc *** nào nhân vật chính cũng cãi nhau với hệ thống đần chưa.”

Hắn nhớ đoạn này, hồi xưa đó hắn ngồi cay vì mấy bộ truyện thằng nhân vật chính cãi nhau trong đầu với hệ thống như bị ngu. Thở ra, khói bay mờ ảo và Nguyễn Lạc ngồi ngã phía sau dựa tảng đá.

Kém chút hắn quên mất chính mình đang trong hang động Mê Hồn Hoa, loại Mê Hồn Hoa tàn ác g·iết Võ Giả. Nguyễn Lạc bất bình đập đập tay lên tảng đá: “Quá xàm! Mê Hồn Hoa gì hại người?”

Tên Dương Minh Nhật thuộc Thiên Lang Tông rõ ràng lừa gạt Nguyễn Lạc. Mê Hồn Hoa xứng đáng được đối đãi tốt hơn, Mê Hồn Hoa tựa bảo vật cả Hồn Võ Đại Lục nên tôn thờ, nên sử dụng thay linh thạch.

Nguyễn Lạc càng ngẫm càng bất bình, càng bực tức: “Linh thạch tuổi gì so Mê Hồn Hoa? Tuổi gì, dăm… Dăm ba, linh khí đi đâu cũng hít…”



Linh khí tràn ngập trong thế giới sảng văn c·hết não, bọn Võ Giả ngoại trừ sử dụng thỏi bạc tiền tệ các quốc gia vẫn xài thêm linh thạch. Lấy mấy linh thạch làm đơn vị tiền tệ cao hơn khi chúng giao dịch.

Hắn thay Mê Hồn Hoa cảm thấy bất bình, hắn tiến gần một đóa hoa mới sử dụng vài phần: “Ai… Đám người trong thế giới c·hết não điên rồi… Điên mới từ chối sức hút Mê Hồn Hoa. Đừng lo, ta đây khác!”

Nguyễn Lạc ngồi cầm đóa Mê Hồn Hoa tâm sự luyên thuyên chuyện đời, hồi giống hai người bạn tri kỷ đang chia sẻ nỗi niềm cay đắng. Mê Hồn Hoa lan tỏa linh lực chả gây ảnh hưởng tới hắn xíu xiu.

Đổi lại là Võ Giả hoặc ai có tu vi chắc chắn lọt vào ảo giác ghê rợn và không cách thoát. Nguyễn Lạc tiếp tục tâm sự Mê Hồn Hoa, tay thật nhẹ nhàng vuốt ve Mê Hồn Hoa, chép miệng: “Ai… Khổ ngươi quá!”

Sống trong thế giới sảng văn c·hết não, toàn bộ đại lục xưa nay chẳng ai biết mục đích của Mê Hồn Hoa là đem hạnh phúc cho mọi người.

Bao nhiêu Mê Hồn Hoa đã bị hủy, đã bị lũ Võ Giả đáng ghét hại c·hết.

Đến nỗi trong đầu hắn tưởng tượng thời kỳ thượng cổ trăm phần trăm Mê Hồn Hoa mọc đầy đất. Bây giờ, Mê Hồn Hoa cứ sắp mọc giúp ích cho đời liền bị lũ Võ Giả điên kia hại c·hết.

Mê Hồn Hoa là sự tồn tại tuyệt đẹp, thuần khiết nhất thế giới sảng văn c·hết não. Ngẫm thêm ấm ức, buồn bã thay Mê Hồn Hoa, mặt Nguyễn Lạc sầu não: “Ai… Giá như… Giá như ta gặp ngươi trước.”

Phải chăng Nguyễn Lạc gặp Mê Hồn Hoa sớm thì hắn không thể chịu quá nhiều cảm xúc tiêu cực xâm chiếm đầu óc. Mê Hồn Hoa dù trễ mỗi tội đang cứu vớt tâm hồn hắn, cứu vớt người ghét sống ở đây.

Có thể nói, Mê Hồn Hoa chính là ân nhân của Nguyễn Lạc. Hắn chỉ muốn cùng các đóa Mê Hồn Hoa tuyệt vời ấy sống hết ngày tháng. Nguyễn Lạc ngồi ngửa ra sau ngẩng mặt: “Mê Hồn Hoa…”

Hắn sực nhớ một câu, cố thốt: “Nếu những người trên đại lục này chịu dừng mọi việc dang dở, mỗi người đều sử dụng Mê Hồn Hoa. Vậy… Biết chừng không còn cạnh tranh, không tiếp tục đấu đá.”

Thế giới sảng văn c·hết não, suốt ngày kẻ này nghĩ ám toán g·iết hại kẻ kia, tìm cách tranh giành tài nguyên tu luyện, độc chiếm cái gì nọ vân vân. Nguyễn Lạc không hiểu thấu bọn họ, họ không thấu đóa hoa.

Mê Hồn Hoa là liều thuốc tinh thần chữa trị căn bệnh l·ây l·an khắp thế giới này. Nhờ Mê Hồn Hoa có khả năng thế giới dẹp chém g·iết, máu chảy thành sông để biết hai chữ hòa bình đáng quý.

Từ đó còn phát triển công nghệ, quay trở về là một thế giới thường thay vì trăm ngàn năm vẫn luôn cổ đại dốt nát. Nguyễn Lạc rất tiếc giùm thế giới sảng văn c·hết não, bọn họ chọn bỏ Mê Hồn Hoa.



Mê Hồn Hoa không bỏ bọn họ nhưng bọn họ phản bội Mê Hồn Hoa. Đặt cho nó cái tên nghe giống loại thảo dược g·iết người hoặc là loại tà vật. Nguyễn Lạc đau lòng: “Đừng lo đóa hoa nhỏ, theo ta đi!”

Nguyễn Lạc khẽ nâng đóa Mê Hồn Hoa đang trên tay lên ngang mặt: “Mê Hồn Hoa, mặc kệ bọn người ngu ngốc. Ngươi hãy ở đây với ta.”

Tình huống quỷ dị dọa bất kỳ ai thấy được, giả sử Võ Giả bắt gặp cảnh trước mắt dám cá Nguyễn Lạc sẽ bị truy lùng khắp Ngũ Quốc. Suốt sông dài lịch sử Hồn Võ Đại Lục, không tên nào làm việc giống hắn.

Nguyễn Lạc đối xử với đóa Mê Hồn Hoa giống bạn tri kỷ, thân thiết đến nỗi cần dùng tính mạng bảo vệ. Nguyễn Lạc suy tư: “Đây… Có thể, rất nhiều Mê Hồn Hoa ngoài kia đang chịu khổ và bị g·iết hại.”

Nghĩ sơ qua Nguyễn Lạc liền cảm giác đau điếng tâm can, bao nhiêu đóa Mê Hồn Hoa bị g·iết hại xuyên suốt sông dài lịch sử thế giới đây. Nguyễn Lạc siết chặt đôi tay: “Có lẽ trách nhiệm của ta là…”

Hắn chuyển kiếp vào thế giới sảng văn c·hết não, thế giới này dẫu hắn tìm đường c·hết ra sao tới cuối đều thất bại. Có lẽ nhiệm vụ Nguyễn Lạc ở thế giới sảng văn c·hết não chính là cứu giúp Mê Hồn Hoa.

Chuyển kiếp Nguyễn Lạc vào thế giới sảng văn c·hết não, nhiệm vụ là giải cứu Mê Hồn Hoa đang bị cư dân Hồn Võ Đại Lục hại c·hết. Chắc chắn là chẳng sai, Nguyễn Lạc cố tìm c·hết đã luôn luôn bị phá ngay.

Nguyễn Lạc đứng dậy, làm thêm một hơi và tay cầm vững Mê Hồn Hoa: “Rồi hiểu… Trước khi đi c·hết. Bắt buộc giải cứu toàn bộ dòng Mê Hồn Hoa, cần bảo tồn Mê Hồn Hoa… Đúng đúng đúng.”

Mê Hồn Hoa là thuốc chữa trị của Hồn Võ Đại Lục, nếu bọn họ trăm vạn năm nay không biết quý trọng thì rốt cuộc tới lúc dẹp họ đi, cất bước giúp Mê Hồn Hoa thoát mấy kẻ ngu muội, Nguyễn Lạc gật gù.

Nguyễn Lạc yêu quý Mê Hồn Hoa, trân trọng Mê Hồn Hoa. Kể từ giờ phút quyết định trong đầu, Nguyễn Lạc phải đi chu du giải cứu Mê Hồn Hoa, gom tất cả các Mê Hồn Hoa của thế giới sảng văn.

Mấy Mê Hồn Hoa ngoài đó còn mọc một cách sợ hãi, Nguyễn Lạc vì chúng quên mình, số phận đã đẩy đưa hắn gặp Mê Hồn Hoa cớ sao quay mặt lơ đi hay trốn chạy?

Nguyễn Lạc không cứu thì ai cứu! Duyên phận sắp đặt hắn và Mê Hồn Hoa cùng nhau cô độc trong thế giới sảng văn c·hết não.

Thế giới này duy nhất Mê Hồn Hoa hiểu hắn, cũng mỗi hắn hiểu được Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc ngồi dựa vào tảng đá, miệng lẩm bẩm:

“Cái gì mà đồ thơm nức mũi.

Hít một hơi mồm thở ra thơ.

Quay đầu cũng chẳng thấy bờ.

Chỉ cần nhắm mắt cơn mơ bắt đầu.”