Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 10: Mê Hồn Luân.




Chương 10: Mê Hồn Luân.

Nguyễn Lạc hoàn toàn không muốn trở thành đồ đệ của lão mờ ám trung niên biến thái trước mắt. Nội tâm hắn đang tìm đường thoát, coi bộ lão điên này nhìn trúng thứ nào mà Nguyễn Lạc chưa rõ.

Hắn thử mạo muội hỏi: “Tiền bối, thứ lỗi tại hạ ngu si… Rốt cuộc tiền bối xem được điểm… Đặc điểm gì ngỡ ta hơn người, đòi thu làm đồ? Mong tiền bối tiết lộ.” Nguyễn Lạc đoán đấy sẽ là thứ rất đần.

Quả nhiên chẳng ngoài hắn dự đoán, Thạch Lão vuốt râu: “Đồ nhi… Ngươi tu vi không có lại sử dụng được Mê Hồn Hoa. Đây là từ dạng thời kỳ thượng cổ ta đều chưa thấy qua. Ngươi là độc nhất.”

Nguyễn Lạc liên tục phun nước miếng trong lòng: “Chơi đồ cũng cần tài năng? Ảo thật đấy!”

Nguyễn Lạc vừa nghi ngờ vừa dò xét vẻ mặt Thạch Lão, quá nghiêm túc tới cái mức hắn khó nghi là lừa dối.

Bộ não hắn nảy số mau: “Không lẽ… Chơi đồ là thứ gì đó rất đỉnh cao ở đây?”

Nguyễn Lạc đảo mắt về ngó mấy Mê Hồn Hoa mọc chỗ mặt đất: “Mê Hồn Hoa thật sự có thể g·iết người? Ảo? Này ảo quá vậy…”

Mê Hồn Hoa đối hắn không gây nổi bất kỳ tổn hại, ngược lại giúp đỡ hắn trút sạch phiền não lẫn lo lắng sống ở đây. Lắc đầu, Nguyễn Lạc: “Bất khả thi. Mê Hồn Hoa sao hại… À thì, ít nhất không hại ta.”

Thạch Lão tiếp tục giải thích: “Đồ nhi, kỳ thực Hồn Võ Đại Lục xưa nay không biết bí mật Mê Hồn Hoa. Cả các sư huynh, sư tỷ ngươi đều mù mịt. Chưa có ai được ta tiết lộ bí mật hoa. Mỗi đồ nhi ta kể nghe.”

Nguyễn Lạc chẳng hứng thú đối cái khác nhưng hắn hứng thú với loại hoa này. Hắn lập tức vểnh tai, chắp tay khụy gối chờ. Thạch Lão buồn, ánh mắt sâu xa nhìn ngắm Mê Hồn Hoa: “Đây là con đường khác.”

Thạch Lão: “Mê Hồn Hoa là thứ dẫn đến con đường tu luyện khác… Một con đường khỏi trói buộc cùng hấp thụ linh khí… Ta là sáng tạo được một tâm pháp dựa trên con đường ấy, tiếc là khó hoàn thiện.”

Nguyễn Lạc nheo mắt: “Mẹ nó… Chơi đồ cũng cần dùng tâm pháp?”

Lần đầu hắn nghe chơi đồ cũng cần sử dụng tâm pháp hấp thu, đây khác quái gì bảo muốn chơi đồ phải có căn? Nguyễn Lạc dẹp đi các điều khác, tập trung lắng nghe trung niên biến thái giải thích.

Thạch Lão kể chuyện khá thích kéo dài chữ, xen mấy tiếng thở dài vì câu thời gian. Nếu không phải đây là kẻ tu vi cao thâm, dù dạng linh hồn vẫn khủng kh·iếp thì Nguyễn Lạc đã đứng dậy cho ăn chỏ.

Kiềm chế tâm tình kích động do tật nói chuyện rườm rà của dân thế giới sảng văn c·hết não, Nguyễn Lạc im im. Thạch Lão: “Đây đồ nhi… thứ này đằng nào ta cũng đưa nó cho ngươi. Hãy luyện thành hoặc. Nếu đủ ngộ tính… Hãy hoàn thiện tâm pháp hấp thụ nó.”



Thạch Lão khoát tay lập tức một cuốn sách rơi xuống trước mắt hắn. Nguyễn Lạc cầm cuốn tâm pháp lên đọc: “Mê Hồn Luân…”

Cái tên bị dở dở ương ương kiểu gì, Nguyễn Lạc chắc chắn là đặt đại.

Cuốn sách y kiểu thư tịch cổ hay mấy cuốn bí kíp võ công ngày xưa Nguyễn Lạc xem phim kiếm hiệp. Nội tâm hắn: “Uầy… Đặt tên các tuyệt học trong thế giới này dễ thật, gán thêm tâm pháp là xong.”

Mê Hồn từ Mê Hồn Hoa, Luân thì Nguyễn Lạc không hiểu và ghi chú chữ tâm pháp, tổng tộng tên đầy đủ là Mê Hồn Luân Tâm Pháp.

Nguyễn Lạc đập đập tay lên bìa sách: “Tâm pháp này có tác dụng gì? Xin lỗi tại hạ kiên trì giữ vững quan điểm không tu luyện. Người ừm. Giữ hay kiếm người nào phù hợp kế thừa, ta chẳng dáng nhận.”

Hắn chưa kịp trả Thạch Lão liền giả vờ lơ hắn kể tiếp: “Mê Hồn Hoa, chứa bí mật động trời. Con đường tu luyện không chịu linh khí trói buộc lấy Mê Hồn Hoa làm xúc tác, có thể đi, lúc chưa khai mạch…”

Thạch Lão tiếc nuối: “Ngày trước bản thân ta khám phá được bí mật Mê Hồn Hoa đã chậm trễ. Khi đó ta đã là Võ Đế, chỉ còn cách cố thử miễn cưỡng sáng tạo tâm pháp, nhờ vậy luyện chế Mê Hồn Hoa.”

Bản thân Nguyễn Lạc trăm phần trăm mờ mịt với mấy thông tin loạn Thạch Lão kể. Giơ tay cản, mặt Nguyễn Lạc đắn đo nói: “Chờ đã…”

Hắn cần tiêu hóa thông tin, chứ đống thông tin dồn dập tràn vô não bộ làm đầu óc hắn bị ong ong. Nguyễn Lạc mở lời: “Ý người là… Mê Hồn Hoa chỉ sử dụng nổi lúc không sở hữu tu vi, chưa khai mạch?”

Thạch Lão đứng đối diện Nguyễn Lạc gật chậm rãi: “Đúng, không có tu vi mới có thể dùng Mê Hồn Hoa… Bước nửa bước tới con đường khác, con đường chân đạp đại đạo chẳng trói cùng linh khí.”

Đầu Nguyễn Lạc vẫn ong ong, Thạch Lão: “Để ta nói dễ hiểu, Mê Hồn Hoa mở một lối đi riêng, bất kỳ ai đều chưa chạm vào được. Cả ta… Tâm pháp sáng tạo thì sáng tạo, ta vốn không lên đường kia được!”

Nguyễn Lạc đại khái hiểu vài chi tiết quan trọng. Lão trung niên biến thái xưa kia biết bí mật nhưng chậm rằng sẵn có tu vi rồi, lão chẳng đặt chân lên con đường kia mới muốn thu vội Nguyễn Lạc là đồ đệ.

Thay lão hoàn thiện tâm pháp, là người đầu tiên của thế giới này mở ra cách tu luyện khác của Mê Hồn Hoa lâu nay chôn giấu. Cười nhạt, kết quả suy tư chốc lát Nguyễn Lạc chắp tay: “Thứ lỗi… Ta từ chối!”

Con đường tu luyện khác cũng đồng nghĩa là tu luyện, hắn không tu luyện! Hắn không thích tăng tuổi thọ trong cái thế giới c·hết não giờ. Thạch Lão chưa biết biện pháp thuyết phục tên nghịch đồ.

Rốt cuộc Thạch Lão liếc mấy đóa Mê Hồn Hoa, tay xoa cằm cười kiểu nắm thóp đồ đệ ngỗ ngược: “Đồ nhi… Ta không lầm thì ngươi rất rất thích sử dụng Mê Hồn Hoa. Việc đó chẳng ai trên đời dám làm.”



Người bình thường, Võ Giả gặp Mê Hồn Hoa chạy trốn càng xa càng tốt, đồ đệ hắn đốt lá Mê Hồn Hoa dùng trực tiếp. Thạch Lão: “Xem thử trong chỗ hang động này còn bao nhiêu đóa Mê Hồn Hoa?”

Nguyễn Lạc đếm chuẩn gồm đóa hắn vừa xài xíu xiu thì mười hai đóa tổng cộng. Thạch Lão: “Nhiêu ấy liệu dùng mấy ngày, cả tháng? Mỗi bấy nhiêu đồ nhi thật sự cam tâm? Ngươi không muốn nhiều thêm, chạm đến toàn bộ Mê Hồn Hoa trong thiên hạ? Cân nhắc đi.”

Hiện tại sự lựa chọn của Nguyễn Lạc lung lay dữ dội, tựa sắp sụp đổ.

Sống trong thế giới sảng văn c·hết não tận ngày hôm nay hắn mới gặp tri kỷ là Mê Hồn Hoa. Cơ mà đếm gấp số lượng Mê Hồn Hoa Nguyễn Lạc dùng tiết kiệm vẫn hết sau vài tháng. Nguyễn Lạc không thích.

Nhiệm vụ của hắn là giải cứu Mê Hồn Hoa khỏi Hồn Võ Đại Lục đang g·iết hại đóa hoa tội nghiệp. Nguyễn Lạc lung lay dữ dội chỗ nội tâm.

Thạch Lão thừa dịp bồi thêm mấy ý: “Đồ nhi, chỉ luyện tâm pháp kia ngươi liền cảm ứng được Mê Hồn Hoa đang mọc ở đâu.”

Nguyễn Lạc rùng mình, nhủ: “Lão trung niên biến thái này biết cách lùa gà thật đấy? Đòi lừa tôi á? Tưởng tôi là gà ngu ư?”

Nguyễn Lạc cười khẩy trả lời: “Tâm pháp tại hạ chắc chắn luyện… Cứ yên tâm.”

Vẫn không thoát nổi dụ hoặc, Nguyễn Lạc cam tâm tình nguyện bị coi là gà và bị lùa.

Thạch Lão nhướng mày gần vui mừng thì hắn bảo tiếp. Nguyễn Lạc: “Tha lỗi tại hạ quyết chẳng bái sư… Người thất vọng.”

Thứ hắn cần là tâm pháp điều tra Mê Hồn Hoa đang mọc chốn nào. Điên khùng gì chấp nhận làm đồ đệ lão trung niên biến thái, cực kỳ tỉnh táo nên Nguyễn Lạc nhắc ngay. Thạch Lão tức giận vuốt ngực lẹ.

Nãy giờ Thạch Lão toàn đề nghị cho hắn đồ tốt, không yêu cầu đánh đổi mà hắn năm lần bảy lượt từ chối trở thành đồ đệ. Nguyễn Lạc: “Một chưởng vỗ c·hết hộ cái?” Đáy lòng hắn mong chuyện đấy.

Hắn cố tình chọc giận vị thượng cổ Võ Giả, c·hết thì quá tuyệt, còn chả c·hết thì lấy miễn phí cuốn tâm pháp đi tìm kiếm Mê Hồn Hoa. Thạch Lão không biết thốt gì, rốt cuộc lắc đầu: “Bỏ đi! Ngươi không nhận… Ta cũng xem ngươi là đồ đệ thôi. Ngươi cầm lấy tâm pháp.”

Ban đầu Thạch Lão tính toán đưa tên nghịch đồ đeo nhẫn để có thể kè kè theo bảo vệ đồ đệ. Coi bộ không được, vì nghịch đồ thà c·hết không bái sư, ép buộc hắn càng gây rạn nứt, Thạch Lão đành thua.

Thạch Lão tiện tay ném cho Nguyễn Lạc lá bùa: “Đây là bùa bảo mệnh vi sư tặng ngươi. Khi bùa vỡ vi sư lập tức đến cứu ngươi. Đừng lo gì!”



Khuôn mặt Nguyễn Lạc hoàn toàn chẳng cảm kích, hắn xụ mặt chê.

Dẫu mục đích sống tạm bợ trong thế giới sảng văn c·hết não của hắn đã có thì ý muốn c·hết đi vẫn chẳng thay đổi. Đưa lá bùa phá tất cả đường c·hết của hắn, sao mà Nguyễn Lạc vui vẻ cảm kích nổi?

Nguyễn Lạc lại chắp tay: “Tiền bối, lá bùa bảo mệnh gì đó tại hạ…”

Chưa kịp hết câu, hắn thấy Thạch Lão dùng linh lực khắc thẳng cái hoa văn trên lá bùa vào lòng bàn tay trái Nguyễn Lạc.

Hắn điên tiết, không nói đạo lý thích gì làm nấy, đây là lý do hắn ghét cay ghét đắng lũ điên trong thế giới này. Thạch Lão gằn giọng: “Bùa đó kiêm dấu ấn giúp sư huynh, sư tỷ nhận biết ngươi, hỗ trợ ngươi trên con đường ngươi chọn.”

Bỗng Thạch Lão chau mày.

Nguyễn Lạc buồn phiền vì tự dưng ngoại trừ lão trung niên biến thái hắn còn kẹt cùng chín tên đồ đệ khác.

Tâm trạng Thạch Lão chả mấy tốt, bấy giờ cảm giác trúng trận pháp ma môn sắp đặt đã kích hoạt.

Bọn chúng nghĩ dựa dẫm loại trận pháp nửa vời ấy thu hoạch Mê Hồn Hoa. Thạch Lão cười lạnh lùng: “Lũ tạp chủng ma môn! Dám động vào đồ vật của đồ nhi ta? Muốn lấy luôn mạng đồ nhi ta?”

Trận pháp ma môn bày biện thu hoạch Mê Hồn Hoa thực chất là trận pháp do Thạch Lão sáng tạo rất lâu trước đây. Bản trận pháp lũ ma môn sở hữu không phải bản hoàn thiện, Thạch Lão giấu tay ra sau.

Phía bên ngoài hang động, chỗ ma môn tụ tập ngồi xếp bằng ráng kích hoạt trận pháp thu hoạch sạch các Mê Hồn Hoa. Thình lình là một tên thổ huyết ôm ngực ngã xuống, kế đấy con số tăng dần.

Từng tên từng tên lặp đi lặp lại quá trình, đang ngồi đột ngột phun máu mất đi khí tức ngã trên mặt đất. Cỡ chục tên ma môn ngồi đó, không tên nào sống sót, khu vực chúng ngồi lan rộng vũng máu.

Cảnh tượng ngó qua cực kỳ rùng rợn, Thạch Lão là người làm tất cả. Bấy giờ Thạch Lão đang vui cười liếc nhìn đồ nhi trước dịp tạm biệt.

Hắn thích đứa trẻ này, mong rằng Nguyễn Lạc có thể tôi luyện thành tài, hoàn thiện bản tâm pháp cả đời hắn tiếc nuối.

Thạch Lão biến mất khỏi tầm mắt Nguyễn Lạc, chiếc nhẫn cũng chả thấy. Nguyễn Lạc không quan tâm quá mức, hắn cầm tâm pháp.

Nguyễn Lạc ngẫm tên gọi con đường tu luyện khác Mê Hồn Hoa đem đến, chờ hồi lâu hắn liếc trái liếc phải. Đặt cuốn tâm pháp xuống, lục lọi túi vải lấy bút lông, Nguyễn Lạc gạch chữ Mê Hồn Luân Tâm Pháp.

Hắn thay vào bốn chữ, đọc: “Con Đường Nghiện Sĩ.”