Chương 7: Ma Vũ.
Cuộc đối thoại kết thúc, vào giây phút cuối cùng của Nguyễn Lạc giả hắn tức ói máu, mặt hắn như muốn cắn xé đồ thật. Tên thật thì rất thoải mái tận hưởng việc xem xét biểu cảm tên hàng giả đang tiêu.
Nguyễn Lạc thật vẫy tay: “Bái bai!” Nguyễn Lạc giả ấm ức tan biến, trở lại là loại linh lực Mê Hồn Hoa không có ý thức. Chớp mắt thứ phiền phức gọi ảo giác tan biến hoàn toàn. Nguyễn Lạc ngẫm qua.
Bỗng, Nguyễn Lạc thấy bản thân điên rồ, thấy bản thân vừa bỏ lỡ một cơ hội c·hết. Nguyễn Lạc giả rõ ràng muốn g·iết đồ thật, dùng dạng chiêu trò chiếm xác hàng thật rồi tồn tại không gây xíu nghi hoặc. Mỗi tội, Nguyễn Lạc thật mới tiễn tên đồ giả lên đường.
Một đâm phập gọn gàng vào bụng tên Nguyễn Lạc giả, Nguyễn Lạc thật lúc này tràn đầy hối hận khụy gối hiểu ra làm việc ngốc. Trong hang Mê Hồn Hoa, Nguyễn Lạc che mặt: “Sao có thể… Đần…”
Hắn tự trách, tự hỏi bằng cách kỳ diệu gì mình đần độn thế. Cơ hội quá ổn để c·hết xong xài đôi bàn tay này hủy đi. Chỉ việc cho tên kia g·iết là tất cả kết thúc, Nguyễn Lạc được rời thế giới c·hết não.
Vậy nên, hành động dư thừa khiến Nguyễn Lạc phá đường c·hết bản thân. Đập tay trên đất, hắn cay đắng: “Lỗi…” Nguyễn Lạc buồn, đầu đau khổ khó chạy trốn cảm giác có lỗi tên g·iả m·ạo, cớ gì ác với hắn.
Đáng lẽ đúng vở kịch trong đầu hắn suy diễn, hắn phải lập tức chấp nhận số phận, quỳ gối cho tên g·iả m·ạo g·iết. Nguyễn Lạc phiền lòng: “Ai, đời một giây ngu là bắt buộc trả giá… Giờ sao c·hết nổi đây!”
Hắn mất hi vọng vào Mê Hồn Hoa, cái thứ đần độn được truyền mồm với nhau dữ dội để kết cục thế này. Nguyễn Lạc gọi: “Không lẽ, thằng Dương Minh Nhật lừa gạt? Cái thứ đần đó g·iết Võ Vương, Võ Tông?”
Nguyễn Lạc thắc mắc bằng biện pháp ảo ma gì mấy tên Võ Vương hay Võ Tông lọt bẫy không thoát được. Đơn giản ảo giác, bấy nhiêu thì có phàm nhân chưa khai mạch giống Nguyễn Lạc đều thoát xong kìa.
Không tài nào các tên Võ Vương, Võ Tông trong thế giới này ngu mức đấy, Nguyễn Lạc chỉ biết đổ hầu hết tội lỗi lên đầu Dương Minh Nhật. Chắc chắn tên ấy lừa lọc, dối trá thứ Mê Hồn Hoa này bá đạo.
Nguyễn Lạc chìm vào sầu não, chắp hai tay đằng sau đi tới đi lui than thở rốt cuộc vẫn chưa thể c·hết. Thanh kiếm nãy đâm bản giả thì chả hiểu kiểu gì bản giả tan biến kiếm cũng mất, Nguyễn Lạc đau não.
Xét về mặt lý, thanh kiếm là đồ thật, tên Nguyễn Lạc g·iả m·ạo là dạng ảo ảnh. Cớ gì xử lý tên g·iả m·ạo xong mất luôn cây kiếm? Nguyễn Lạc lắc đầu ngao ngán: “Thế giới c·hết tiệt… Không hiểu nổi…”
Trong lúc hắn khổ sở than thở, khu vực khác trên núi đang là tử chiến giữa Thiên Lang Tông với ma môn. Tên ma môn xấu xí tới nhúng tay làm cục diện đảo chiều, Thiên Lang Tông rơi xuống thế yếu buộc lui.
Thiên Lang Tông có hai tên đồng môn thụ thương, sắc mặt nặng nề thở dốc liên tục. Một đồng môn khác đ·ã c·hết do tên ma môn đó đi thẳng tay chưởng Tiểu Như, vị đồng môn đỡ thay sư tỷ c·hết.
Vị Ngoại Môn Trưởng Lão Thiên Lang Tông xuất chiến cũng không hỗ trợ đám đệ tử rút lui được. Nói qua cảnh giới, vị lão giả kia đạt cảnh giới Võ Tông đỉnh phong. Tiểu Như thì đang Võ Tông đệ nhị tầng.
Hai vị Võ Tông phối hợp không thể cản trở ma môn lấn đến. Tiểu Như chưa kịp thương tiếc sư đệ bỏ mạng cứu nàng đã chịu ma môn xấu xí nghiền ép đánh văng. Ngoại Môn Trưởng Lão: “Thật chẳng ngờ!”
Ngoại Môn Trưởng Lão trừng mắt sang tên ma môn xấu xí đằng trước lẫn bàn tay run rẩy đau nhức. Ngoại Môn Trưởng Lão: “Ma môn! Phó môn chủ Huyết Ma Môn, Ma Vũ. Là ngươi đứng sau toàn bộ vụ việc.”
Ma môn xấu xí biệt danh Ma Vũ cười sảng khoái: “Biết thì sao? Biết lúc này muộn màng, ngươi không cách cản trở ta thu Mê Hồn Hoa.”
Lập tức Ngoại Môn Trưởng Lão, Tô Trúc Như và đám sư đệ, sư muội đang cầm kiếm đều thót tim. Ngoại Môn Trưởng Lão thét: “Ma Vũ! Ngươi rõ bản thân mới nói gì không! Ngươi sắp thu Mê Hồn Hoa?”
Tin kinh thiên động địa. Cả đám người thuộc Thiên Lang Tông đang góp mặt cứ ngỡ trời sập. Ma môn điên rồ, không vội làm gì khác lại chủ động thu hoạch Mê Hồn Hoa. Một điều kẻ điên mới làm.
Kẻ điên mới đòi thu hoạch Mê Hồn Hoa, lời nãy lọt tai mấy tên ma môn chẳng cùng môn phái cũng bị chúng chửi điên. Tô Trúc Như: “Ngươi điên rồi. Mê Hồn Hoa là thứ Hồn Võ Đại Lục luôn sợ hãi.”
Nàng đứng ráng giữ chặt kiếm kẻo đánh rơi vì run, ai có thể mở lời đòi thu hoạch Mê Hồn Hoa chứ. Ma Vũ bay lơ lửng: “Lũ ngu, đúng thật Mê Hồn Hoa tạo ảo giác nhưng bấy nhiêu thôi, chả gì hơn!”
Mê Hồn Hoa đối Ma Vũ tựa thảo dược trân quý dùng luyện chế thứ cao siêu hơn, chẳng mảy may sợ sệt một đóa hoa. Tô Trúc Như giơ kiếm chĩa về phía ma môn xấu xí: “Dương sư đệ của ta đâu? Hắn.”
Dù khả năng cao Dương sư đệ m·ất m·ạng trong tay ma môn, Tô Trúc Như chắc chắn phải hỏi rõ. Ma Vũ ngó bọn người ở dưới: “Ha, hắn nên thấy vinh dự được trở thành chất cho Mê Hồn Hoa hấp thụ…”
Miệng nhếch cười khẩy, Ma Vũ trêu đùa Tô Trúc Như về c·ái c·hết tên sư đệ yêu quý. Ma Vũ còn đoán nàng giận dữ gạt lý trí phóng đi báo thù.
Quả thật y hệt Ma Vũ nghĩ, Tô Trúc Như cắn răng: “Giết ngươi!”
Nàng cầm kiếm đạp không bay thẳng lên hướng Ma Vũ trả thù cho sư đệ. Hai tay Ma Vũ đặt sau lưng âm thầm tụ linh lực dồn vào chỉ một chưởng dư thừa tước đoạt mạng sống đệ tử ưu tú Thiên Lang Tông.
Ngoại Môn Trưởng Lão không kịp ngăn cản Tô Trúc Như gọi: “Chờ đó Tiểu Như!”
Lời vị trưởng lão chưa dứt, Tô Trúc Như bị khựng vì tiếng khác vừa cất, do chính là giọng sư đệ nàng thì nàng khó nhận lầm.
Dương Minh Nhật kịp thời lao đến khu vực Thiên Lang Tông cùng ma môn giao chiến, thét: “Trúc Như sư tỷ! Ta chẳng sao, coi chừng bẫy!”
Tô Trúc Như thoát hiểm trong gang tấc, kích hoạt bùa bảo mệnh sư phụ cho trước lúc đi tìm hiểu chuyện sư đệ m·ất t·ích: “A…” Gấp gáp kích hoạt bùa đỡ một mạng nhưng nàng vẫn b·ị đ·ánh rơi xuống đất.
Ngoại Môn Trưởng Lão bảo vệ trước thân Tô Trúc Như chẳng để Ma Vũ bắt được cơ hội tiếp tục xuất thủ. Các đồng môn, gồm cả Dương Minh Nhật mau mau chạy tới đỡ lấy vị sư tỷ thụ thương.
Dương Minh Nhật: “Sư tỷ, Trúc Như sư tỷ!”
Gọi lớn, hắn giúp Tô Trúc Như mở miệng nuốt viên Chữa Thương Đan từ tay sư muội. Dương Minh Nhật: “Phải lui thôi! Bây giờ, cố giao chiến ma môn là t·ự s·át!”
Chưa kể bọn họ toàn bộ m·ất m·ạng ở đây thì thông tin Huyết Ma Môn thu hoạch Mê Hồn Hoa sao đến tai Thiên Lang Tông, đến tai các tông môn khác. Chỉ khi tin tức quay về tông, họ mới có cách đối phó.
Mê Hồn Hoa chẳng thể đùa giỡn, thứ này liên quan rất nhiều vấn đề khó thốt rõ. Vì lũ m·ưu đ·ồ sử dụng Mê Hồn Hoa, chả mỗi chính đạo, có khả năng ma môn phe phái khác cũng sẽ tham gia tiêu diệt.
Chủ yếu Mê Hồn Hoa là ác mộng với Hồn Võ Đại Lục, cứ hễ nó mọc bị phát hiện thì phải hủy sạch. Phía xa xa, Dương Minh Nhật được lão giả Ngoại Môn Trưởng Lão căn dặn dẫn các đồng môn ấy trốn khỏi.
Dương Minh Nhật hấp tấp: “Ngoại Môn Trưởng Lão ngài…”
Nhìn sâu vào đôi mắt Ngoại Môn Trưởng Lão, đôi tay hắn siết chặt giống chấp nhận bất lực trơ mắt xem Nguyễn huynh m·ất m·ạng.
Tô Trúc Như tạm ngất, Dương Minh Nhật được Ngoại Môn Trưởng Lão giao nhiệm vụ và hiện giờ hắn có quyền ra lệnh đồng môn. Hít một hơi, Dương Minh Nhật quát: “Đợi cái gì! Rút lui ngay!”
Sự hi sinh của Ngoại Môn Trưởng Lão không nên vô ích, bọn họ tách nhau chạy trốn giữ mạng. Chỉ được một người thoát sống trở về nổi tông môn báo cáo liền đồng nghĩa Hỏa Quốc truy lùng Ma Vũ.
Quân triều đình, các tông môn chính đạo thậm chí đám ma môn cũng nhất quyết phải diệt Huyết Ma Môn phòng hậu họa. Rõ điều đó, Ma Vũ đương nhiên không cho phép bất kỳ ai của Thiên Lang Tông sống.
Ma Vũ vận linh lực, thốt lệnh: “Giết chúng! Một tên đều chả thể trốn thoát! Giết, dọn dẹp xác! Chẳng chừa bất luận thứ gì gây nghi ngờ…”
Dương Minh Nhật cõng Trúc Như sư tỷ trên lưng xài đủ hết pháp bảo, bùa trận pháp nhằm trốn thoát ngọn núi. Tô Trúc Như kịp thời tỉnh dậy: “Sư đệ… Sư đệ ngươi còn sống. Thật may… Ta tưởng đã mất.”
Nửa chừng Dương Minh Nhật lắc đầu: “Trúc Như sư tỷ, giờ không đúng lúc tán ngẫu. Chi tiết chuyện này chờ chúng ta hồi tông môn hãy đề cập. Trước mắt, sư tỷ giúp ta cản trở ma môn t·ruy s·át.”
Tô Trúc Như đã tỉnh cũng khỏi cần thiết cõng nàng, Dương Minh Nhật thả vị sư tỷ nhờ nàng phối hợp đẩy lùi ma môn t·ruy s·át rồi chạy trốn. Xét tu vi hai bọn họ thì trợ giúp nhau càng tốt, mở rộng đường sống.
Trên núi thảm chiến căng thẳng, người sinh sống tại thị trấn ở ngay dưới chân núi vội vã vứt bỏ đồ đạc chạy giữ cái mạng. Về phần tên Nguyễn Lạc, hắn ngồi trong hang động liếc ngó vài đóa hoa quái lạ.
Sờ cằm nắn má, Nguyễn Lạc nhìn chằm chằm Mê Hồn Hoa. Mấy đóa Mê Hồn Hoa chẳng tạo tiếp ảo giác gây khó dễ hắn vì ải cuối Nguyễn Lạc vừa xử lý. Thứ linh lực Mê Hồn Hoa tản vào không khí vô dụng.
Nguyễn Lạc xem hơn chục đóa Mê Hồn Hoa mọc quanh, đáy lòng ngẫm: “Hừm… Lá cứng và nhọn, lá nhỏ xen kẽ tạo lá to… Tựa lá… Dạng cây xấu hổ. Mỗi tội cảm giác giống loại lá khác. Lá đó có xíu xiu… Ma giáo.”
Nguyễn Lạc tháo túi vải đeo sau lưng thử lục tìm.
Hắn đặt một cuộn giấy tròn nho nhỏ xuống đất, cuộn giấy mỏng màu nâu nhạt.
Nguyễn Lạc gõ ngón trỏ từng nhịp ở trán: “Đây là loại giấy hay xài gói mấy loại thảo dược có chút quý chỗ hiệu thuốc ta làm…”
Nguyễn Lạc đảo mắt sang lá của mấy đóa Mê Hồn Hoa, hắn tiến gần chạm chạm mò mò thử phần thân Mê Hồn Hoa. Thoáng chốc, mặt hắn lúng túng, ấp úng nói: “Thân mềm… Giống chạm vào là nhựa.”
Đảo mắt về giấy gói thảo dược, Nguyễn Lạc lần thứ hai dời mắt đến thân của các đóa Mê Hồn Hoa. Hắn nuốt nước bọt: “Không trùng… Trùng hợp quá vậy đâu… Chắc là… Ta sai… Ừm ừm… Chắc là ta sai.”
Nguyễn Lạc chạy hồng hộc ngược lại chỗ vứt con dao gãy: “À thì.”