Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 6: Mê Hồn Hoa ảo giác.




Chương 6: Mê Hồn Hoa ảo giác.

Dương Minh Nhật từ nhỏ theo sư phụ lên núi, cắt đứt mọi mối quan hệ và chỉ biết mỗi các sư huynh sư tỷ của Thiên Lang Tông. Việc phía bên ngoài tông môn thật sự Dương Minh Nhật khó hiểu thấu.

Tuy nhiên hắn biết họ Nguyễn là họ rất khó gặp, chắc chắn là thế. Vì trên dưới tông môn của hắn không có ai mang họ Nguyễn. Rốt cuộc chắp tay, Dương Minh Nhật cười: “Nguyễn huynh, ta đi trước.”

Không phải hắn nhẫn tâm, chỉ là tiếp tục đứng quan sát Nguyễn Lạc dấn thân vào chỗ c·hết khiến hắn ray rứt khó tả. Chưa đề cập đám đồng môn sư huynh sư tỷ Thiên Lang Tông đang kịch chiến tại núi.

Nguyễn Lạc mỉm cười hiền từ: “Dương đạo hữu, hãy đi giúp đỡ các đồng môn. Ta… Có việc quan trọng hơn. Cái mạng này đổi lấy vài… Đóa Mê Hồn Hoa vẫn đáng.” Nguyễn Lạc nghĩ ra cớ đỡ hộ.

Mượn kiếm vì mục đích vô sâu hang động ráng hủy Mê Hồn Hoa, cái cớ quá hợp lý không lỗ hổng. Nguyễn Lạc có mục đích khác, thật sự đòi mượn kiếm để tự xử đề phòng Mê Hồn Hoa là loại cùi bắp.

Trước giờ Nguyễn Lạc bị phá chuyện tốt bao lần, lỡ đâu mấy đóa Mê Hồn Hoa trong hang dỏm hoặc hủy trước lúc kịp g·iết hắn. Kiểu này, Nguyễn Lạc bắt buộc cần v·ũ k·hí lập kế hoạch tự xử trong hang.

Giả sử Mê Hồn Hoa chẳng g·iết nổi hắn, Nguyễn Lạc rút kiếm tự đâm thủng tim là xong. Mặt mày hắn diễn vẻ ngoài bình thản chứ ở chốn nội tâm đã chả kịp chờ c·hết. Cái c·hết giờ đối hắn cực kỳ gần rồi.

Không ai có thể ngăn cản Nguyễn Lạc c·hết, hắn quay mặt đi vào sâu hang động không cho Dương Minh Nhật nói thêm. Hắn hít thở nhẹ: “Phù… Việc c·hết gần ngay trước mắt. Hôm nay phải c·hết!”

Dương Minh Nhật siết chặt đôi bàn tay run rẩy bất lực: “Nguyễn… Là ngày hôm nay Nguyễn huynh cứu ta. Ta thề diệt sạch ma đạo, huynh yên tâm.” Dứt lời quay đầu, Dương Minh Nhật rời khỏi khu vực đấy.

Nguyễn Lạc càng tiến càng sâu vô hang động, làn khói lục cũng dày.

Theo Dương Minh Nhật kể, làn khói đó chính là linh lực của Mê Hồn Hoa. Đấy tựa thứ tà đạo, trên mức tà đạo, Nguyễn Lạc không thèm quan tâm, việc hắn phải biết giờ là đống hoa kia đang vị trí nào kìa.

Nguyễn Lạc trở lại đúng vị trí ban nãy hắn cắt đứt dây thừng hộ vị sư đệ Thiên Lang Tông. Trên mặt đất gồm cây dao ngắn đã gãy, Nguyễn Lạc thở phào: “May… Mượn kiếm, chứ dao gãy khó c·hết. Còn đau!”



Hắn không s·ợ c·hết nhưng đau đớn kéo dài chẳng đáng, cứ nằm thoi thóp cảm nhận đau đớn thì khổ quá. Nguyễn Lạc từ tốn đi bộ không sợ hãi, đáy lòng ngẫm: “Vậy là bè lũ ma môn sợ bị kẹt trong đây…”

Dương Minh Nhật bị ném vào khu vườn Mê Hồn Hoa cơ mà thực tế vẫn cần đi tiếp đoạn đường dài mới đặt chân vô khu vườn. Nguyễn Lạc: “Ma môn nhát c·hết. Ném đại chỗ này xong bật kết giới thôi à.”

Thái độ thong dong tìm c·hết, Nguyễn Lạc bước thẳng vào vườn Mê Hồn Hoa. Quanh hắn rùng rợn dọa người, màn khói hay sương dày màu lục lượn lờ che mắt, dưới chân hắn là bãi bùn rất dễ hụt chân.

Ngắm phong cảnh này, Nguyễn Lạc dám cá chắc chắn là Mê Hồn Hoa gần đây. Giữa một bãi bùn lầy dễ lún, Nguyễn Lạc phát giác thứ quái vật trồi lên: “Hả…” Cả đôi mắt phát sáng đỏ ngầu quan sát mồi.

Nguyễn Lạc mở to mắt: “Cá sấu?” Dựa làn da vảy giống loài bò sát, sống khu vực bùn lầy thì Nguyễn Lạc chỉ có thể đoán cá sấu. Trông con mồi giật thót, cá sấu theo cách gọi của Nguyễn Lạc thích thú.

Nó há miệng rộng một phát phóng thẳng trên bờ táp đầu con mồi yếu đuối. Nguyễn Lạc cảm nhận đau đớn khó tả, các răng to cắn trúng da thịt tức thì khiến da thịt hắn chảy máu, vết cắn sâu.

Nguyễn Lạc hít thở nặng nề, nín thở mỗi tội không chống trả con cá sấu thèm khát thịt. Kết quả con cá sấu cắn lìa đầu hắn, đạp cái đầu lăn lóc trên mặt đất và ngấu nghiến. Nguyễn Lạc đ·ã c·hết khá thảm.

Hoặc là bản thân hắn tưởng mình đ·ã c·hết. Nguyễn Lạc nheo mắt khi màn sương lục lượn lờ chậm chạp tan biến: “*** Ảo giác! Đùa tao?”

Cảm giác này giống kiểu sắp đến nấc thang thiên đường thì bàn tay quỷ ám kéo ngược hắn rơi xuống địa ngục. Mặt cay cú, Nguyễn Lạc thử cố gắng kiềm chế tâm tình: “Không sao, không sao không sao.”

Mê Hồn Hoa còn phía trước thì đường c·hết hắn tha hồ lựa chọn, tất nhiên trải nghiệm hết cũng được. Cảm giác c·hết đi c·hết lại lỡ đâu bị xíu nghiện, hắn vừa suy nghĩ vụ ấy liền vả mặt bản thân: “Điên rồi!”

Sống trong thế giới sảng văn c·hết não ba tháng, nếu tiếp tục sống lâu thêm chắc chắn hắn bị điên. Nguyễn Lạc cứ đi cứ đi, màn sương mất luôn để xung quanh quay trở về thường, bốn phía đều là đá mà thôi.

Nguyễn Lạc đi mấy bước gặp tiếp ảo giác, đa số không khiến hắn sợ mức vô thức trốn chạy. Nguyễn Lạc lặp tới lặp lui c·ái c·hết, đáng tiếc dẫu bao lần hắn cuối cùng nguyên vẹn, chưa thật sự bỏ mạng.



Bực bội đạt đỉnh điểm, mặt hắn hằn hộc cầm kiếm đang ngẫm tự kết liễu gọn gàng thì thấy ngay ảo giác kế tiếp. Nguyễn Lạc: “Là thứ gì…” Nãy giờ là quái vật, ma môn vân vân, hắn tò mò sắp gặp loại nào.

Lần này khác so mấy lần trước, thứ hắn bắt gặp là chính bản thân hắn đang đứng đối diện. Nguyễn Lạc sốc: “Cái… Ngươi là… Ta? Là… Là ta!” Coi đối diện là người giống y bản thân mình, Nguyễn Lạc trừng mắt.

Đầu óc hắn hiện tại quên mất đang kẹt trong ảo giác Mê Hồn Hoa gây nên. Bản thể trước mắt khiến Nguyễn Lạc nhớ về bộ phim kinh dị hồi kiếp trước xem qua, nội dung bản thể g·iả m·ạo chiếm bản gốc.

Nguyễn Lạc giả đứng khoanh tay, khuôn mặt tràn đầy khiêu khích gọi: “Ha ha… Đã lâu mới có thứ bồi bổ, để ta ăn ngươi! Thay ngươi dùng thân xác ấy.” Nguyễn Lạc giả ngẩng cao, biểu cảm tự tin g·iết đồ thật.

Đứng ngây ngốc như trời trồng, Nguyễn Lạc thật lui bước: “Không… Sao ta ở đây! Sao ta đang kẹt ở đây! Đây chắc chắn là mơ, phải dậy! Phải dậy, đúng thế… Khi dậy sẽ kết thúc.” Hắn giữ chặt kiếm.

Đối diện bản thật, Nguyễn Lạc giả nhếch mép: “Tự tử hay c·hết trong tay ta tùy ngươi chọn lựa. Ta có tất cả tu vi của ngươi. Mọi thứ của.”

Chỉ nghe một tiếng phập, Nguyễn Lạc giả nhìn xuống dưới bụng hắn phát giác Nguyễn Lạc thật cầm kiếm từ tay Dương Minh Nhật đâm bản thể giả. Càng đâm càng sâu, Nguyễn Lạc giả rối bời đầu óc.

Nguyễn Lạc thật lui xa hai ba bước, nội tâm còn sợ sợ đôi chút nhưng hắn hồi phục tâm trí, nhớ rằng đang ở ảo cảnh Mê Hồn Hoa. Tên giả kia ôm bụng, miệng tràn máu thốt: “Ngươi… Bằng… Bằng trò gì cơ.”

Kỳ thực, Nguyễn Lạc giả là linh lực của Mê Hồn Hoa tạo thành, chiêu trò Mê Hồn Hoa giỏi nhất. Chiêu trò đó g·iết được đám Võ Vương rồi Võ Tông chả tốn thời gian dài, bản giả mô phỏng tu vi bản thật.

Từng chiêu thức, võ kỹ hay thói quen chiến đấu, cảnh giới đều bị bản giả Mê Hồn Hoa chế tạo mô phỏng trọn vẹn. Thậm chí các góc độ có thể nói đồ giả mạnh hơn đồ thật, đồ giả sở hữu linh lực vô hạn.

Khi giao chiến, bản giả tung mỗi chiêu liền lén lút đánh cắp linh lực bản thật. Nhờ vậy, bản giả càng đánh càng khỏe, bản thật càng kéo dài càng đuối sức. Một số Võ Giả bị sợ chiến đấu với chính mình.

Bọn họ hiểu lầm ảo ảnh Mê Hồn Hoa chế tạo là tâm ma do mình sản sinh, dù chiến đấu dữ dội bậc gì đều không thể đạt thắng lợi. Giờ thì Nguyễn Lạc bản giả phun máu, mặt điên tiết: “Sao ngươi… Biết!”



Nguyễn Lạc thật khôi phục thần sắc thản nhiên, hắn rõ ràng đây là ảo ảnh mới đổi cách trò chuyện: “Ngu lắm! Ai thấy một thằng giống bản thân như đúc mà chịu để cho nó giở trò với mình trước. Hiểu ý chứ.”

Vẫn sợ bộ phim kinh dị, nhớ tình tiết bộ phim kinh dị tương tự, điều đấy thúc đẩy Nguyễn Lạc mau chóng hành động trước. Do bộ phim, tên nhân vật chính sợ sệt trốn tránh tạo cơ hội bản giả vùng dậy rồi chiếm cuộc sống của hắn. Nguyễn Lạc lựa chọn ra tay cấp tốc.

Tranh thủ tên bản giả tự tin thái quá, tự tin một cách đần độn, hắn rút kiếm kết liễu tên g·iả m·ạo. Nguyễn Lạc giả: “Ngươi… Là không… Không tu vi! Lý do ta không hay biết ngươi động sát ý, g·iết người!”

Nguyễn Lạc thật: “Coi bộ nó không đọc được ký ức mình, ngu chưa.”

Cách Nguyễn Lạc bản giả xưng hô giữ nguyên ngươi ta, còn bản thật ngó không ai gần đây liền quay về cách xưng hô tiền kiếp. Lại phun máu, tên g·iả m·ạo nhờ linh lực Mê Hồn Hoa tạo ra giận sôi máu.

Nguyễn Lạc giả không cam tâm, ngã đằng sau hét: “Ngươi là ta! Ta… Ta cũng là ngươi! Vì cớ gì! Vì cớ gì ngươi thẳng tay! Không tí do dự.” Hắn sắp tan biến, Nguyễn Lạc giả chẳng cam tâm c·hết quá nhanh.

Trả lời cho điều bản giả thắc mắc, Nguyễn Lạc thật đành thở dài: “Nó bị ngu… Thế chưa đủ hiểu? Cố chấp chi? Chấp nhận c·hết đi. Tao thử giải thích tường tận mày cũng không thể hiểu. Mày nhái ký ức đâu.”

Tay bản giả cầm lấy chuôi kiếm, đôi mắt hận bản thật thấu xương và nhìn chòng chọc trong lúc máu tràn khỏi khóe mắt. Nguyễn Lạc bản g·iả m·ạo: “Ngươi… Ngươi hự… Ngươi, đến cuối cùng… Ngươi là ai?”

Tự dưng Nguyễn Lạc bản thật muốn kể cho nó nghe vốn hắn không thuộc về thế giới này. Ai ngờ suy đi tính lại kể làm quái gì, kết quả Nguyễn Lạc bản thật đứng xem bản giả dần dần tan biến chốc lát.

Nguyễn Lạc g·iả m·ạo chưa đồng ý c·hết, Nguyễn Lạc bản giả ráng cầu xin kẻ thật tiết lộ: “Nói đi! Nói ta nghe! Cớ gì! Ngươi rốt cuộc là ai!” Tiếng kẻ g·iả m·ạo gào khản cổ vang khắp hang động, vọng về đây.

Riêng Nguyễn Lạc thật thì đặt câu hỏi bản giả nó thét thì ngoại trừ giờ hắn đang trúng ảo giác liệu ai khác nghe được không. Cả hang vọng tiếng chả khác sự tồn tại thật sự, Nguyễn Lạc thật suy tư.

Bản g·iả m·ạo tan biến hơn phân nửa thân, mỗi nửa trên tiếp tục gào thét mong bản thật tiết lộ trước lúc hắn tan biến. Hồi bản thật sực nhớ câu thoại kinh điển tiền kiếp từng nghe, lắc đầu mở miệng.

Hắn tiến lại sát bên Nguyễn Lạc g·iả m·ạo, tay cầm tay bản giả đang giữ chặt chuôi kiếm. Mặt kề mặt, Nguyễn Lạc g·iả m·ạo cười chờ tin trước dịp hoàn toàn tan biến, trở về làm loại linh lực không ý thức.

Nguyễn Lạc thật ghé sát tai Nguyễn Lạc giả đó và thều thào duy nhất một câu: “Tao là mày, nhưng mạnh hơn.”