Chương 68: Cửu Kiếm Độc Chu.
Con Tà Diệm Chu chui khỏi thân xác vốn có của nó, tựa xé phăng bản thể cũ để bắt đầu bản hoàn hảo hơn. Các Võ Sư c·hết lặng. Chớp mắt sự yên tĩnh bao trùm lấy khu vực xung quanh bằng điềm xấu.
Lâm Phàm nuốt nước bọt, bộ não liên tục thôi thúc hắn trốn chạy vì con ma thú trước mắt quá nguy hiểm. Nguyễn Lạc tìm cách sủi mau, phải bảo vệ A Ly và Nguyễn Lạc m·ất m·ạng A Ly liền liên lụy.
Ba tên Võ Sư thì một tên trọng thương cánh tay, một dùng linh lực rất nhiều điều khiển pháp bảo t·ấn c·ông Tà Diệm Chu sẵn. Chỉ một tên kia mang tầm lực chiến ban đầu, một Võ Sư không thể hạ nó được.
Thậm chí nói chả điêu khi bây giờ toàn bộ lao lên một lúc đều ngỡ t·ự s·át, đưa thức ăn ngon cho con quái vật. Nguyễn Lạc trầm ngâm, xem trên xuống con Tà Diệm Chu đã tiến hóa bộ dạng ghê ra sao.
Xét khoản kích cỡ nó nhỏ hơn kha khá so kích cỡ vốn có, nó thấp bé còi cọc. Đi bằng bốn chiếc chi lớn không giống loài nhện quá, nó vắt đám chi còn lại qua cổ giơ cao ngỡ tạo thế thủ bằng kiếm.
Điều điên rồ là đây, con ma thú Nhị Phẩm thượng giai vắt chín chi lên vai tạo thế thủ bằng kiếm, mỗi chi bé đó mọc dài phần lưỡi đao hắc huyền. Không tạm dừng ở đấy, đám đao hắc huyền chảy giọt độc lẹ.
Ai nấy liếc thôi đã hoảng hồn, nó đứng thủ thế dùng kiếm trông chả khác một nhân loại. Nguyễn Lạc: “Ẹc… Cái loại tiến hóa này… Rất rất quen. Thường mấy con mà tiến hóa to hơn không đáng sợ.”
Mấy bộ truyện, phim có quái tiến hóa hay đột phá đẳng cấp cao hơn thì tình huống trước mắt chính là ác mộng. Nó thấp bé so thân cũ và đổi lại nó bắt đầu đứng dậy bắt chước vài kiểu nhân loại.
Trong các bộ truyện, phim ảnh thì gặp con quái giống nhân loại hãy cố chạy càng xa càng tốt. Nguyễn Lạc vội vàng lui sơ phía sau, mồm con nhện mở toang bắn hàng tá kim độc bay vụt sang Nguyễn Lạc.
Mục tiêu của nó là Nguyễn Lạc, nói chuẩn xác là muốn ăn thịt A Ly.
Nguyễn Lạc trốn gấp, nhanh chóng uốn éo thân miễn cưỡng lắm thì né thoát. Tự dưng hắn chú ý điểm bất ổn: “Ơ… Sao ta né được nhể? Bay vụt thế kia… Thấy đường bay, thân thể vô thức né thoát.”
Lâm Phàm kinh ngạc, lúc hắn kịp định thần thì kim độc đã bắn thẳng vị trí Nguyễn Lạc. Mỗi điều Nguyễn Lạc né gọn hết, họ Lâm tự ngẫm: “Quả là che giấu tu vi… Không tạp dịch gì thoát nổi màn ấy.”
Tốc độ phản ứng của Lâm Phàm còn chả kịp, cớ sao thằng tạp dịch có thể thoát đây? Không phải lúc nghi ngờ sâu đậm, Lâm Phàm hét mau giúp đám Võ Sư xa xa trấn tĩnh: “Liều thôi! Giết nó hoặc c·hết…”
Ba tên Võ Sư ném nhau cái ánh mắt đồng thời gật đầu lao đến, chừng thoáng chốc ba tên hợp lực vây công Tà Diệm Chu tiến hóa. Họ Lâm: “Nó sở hữu yếu điểm thì may ra phía chúng ta tận dụng cơ hội, hừ.”
Hừ bực bội, Lâm Phàm không tham gia vì Võ Đồ tam tầng yếu gà vào cản trở bọn họ chứ giúp gì. Nguyễn Lạc quan sát kĩ, mắt nheo rồi soi: “Chờ chút… Bốn chi lớn hỗ trợ nó đứng vững, chín chi tựa kiếm.”
Trước mắt Nguyễn Lạc, ba tên Võ Sư đồng loạt vây công vẫn khó đạt thế trên cơ. Con Tà Diệm Chu vừa tiến hóa ẩn ẩn áp đảo ngược, loại chín chi giống kiếm vung chuẩn từng cái động tác cản phá chiêu.
Thậm chí tên Võ Sư b·ị t·hương cánh tay lộ yếu điểm chỉ tích tắc, con Tà Diệm Chu tiến hóa xài hai chi móc ngang khai thác vào. May mất pháp bảo hộ vệ, không mang pháp bảo thì tên này đ·ã c·hết.
Ba Võ Sư lùi sau, một dùng kiếm, một dùng pháp bảo song luân điều khiển tầm xa đánh lén điểm mù và một xài quyền cước. Cả ba lát lập tức thở hổn hển, áp lực thi triển kiếm kỹ, võ kỹ và pháp bảo nặng.
Trái lại, con Tà Diệm Chu đã tiến hóa tương đối thoải mái, trên thân ăn mấy phát trầy xước chẳng đáng bận tâm. Càng lúc nó càng ít các động tác sơ suất, càng vung chi kiếm nó càng thuần thục.
Lâm Phàm ướt lạnh lưng áo không dám tin tưởng nói: “Đây… Nó, ma thú đó nó đang học tập kiếm pháp, học mỗi, mỗi động tác t·ấn c·ông.”
Nó học tập, bắt chước từng động tác của tu luyện giả t·ấn c·ông nó và đáp trả bằng đống động tác tối ưu hơn. Nó xem thấu kỹ thuật rồi rất gọn gàng bắt chước làm của riêng, đây chưa rõ là vô thức hay khác.
Lâm Phàm chưa gặp tình huống hiện tại một lần nào, chưa nghe qua một ma thú biết học hỏi, bắt chước cách chiến đấu tu luyện giả, mặt ba Võ Sư đen đi vì thêm áp lực đôi vai, không thể chạy thoát được!
Con Tà Diệm Chu bao phủ khu vực xung quanh bằng tơ, nó liên kết xúc giác bản thân cùng đám tơ nên chạy đâu đều vô dụng. A Ly coi coi sắc mặt Nguyễn Lạc chả mấy đẹp đẽ, vội dụi mắt ngáp cái.
A Ly động đậy khiến Nguyễn Lạc cúi đầu xíu xem thử, mừng rỡ kêu nhỏ: “Rốt cuộc chịu thức dậy… Biết ta khổ sở cỡ gì chứ? Tạm dừng trò chuyện, đừng chui khỏi áo ta. Tuyệt đối đừng chui ra, hiểu?”
Bỗng chốc A Ly nghiêm túc, nàng cảm nhận chướng khí dày đặc gần đây, thứ chướng khí dữ dội tà ác ngỡ ma thú phẩm cấp cao. A Ly đã tự hỏi trong đầu: “Dịp ta ngủ diễn ra vụ việc gì? Sao trông nguy.”
Nàng ghét loại chướng khí khó chịu, cảm giác nguồn gốc chướng khí ấy đang nhìn chăm chú bản thân. Lâm Phàm: “Yếu điểm. Nó phải sở hữu yếu điểm. Bất kỳ ma thú nào đều mang điểm yếu, ở đâu!”
Nội tâm Lâm Phàm đang vô cùng gấp rút, yếu điểm cần tìm mà ba Võ Sư chống chọi không thể quá lâu nữa. Nguyễn Lạc híp mắt, chỉ ở một thoáng hắn thấy con Tà Diệm Chu tiến hóa kia khựng nhịp.
Lâm Phàm niệm ngầm các chương đầu Kim Thân Dị Hồn. Kim quang bọc vùng mắt Lâm Phàm khiến hắn quan sát tìm lẹ điểm yếu. Cả hai bọn họ bừng tỉnh, Nguyễn Lạc quay sang họ Lâm và tên ấy y hệt.
Nguyễn Lạc lẫn Lâm Phàm thốt đồng thanh: “Chi thứ ba của bên trái và chi thứ tư bên phải! Nó liên tục đổi vị trí sau mấy đợt vung kiếm? Tư thế vắt các chi nhỏ qua vai nên buộc thay đổi thuận tay.”
Lâm Phàm mừng rỡ, đập tay hào hứng nói: “Tức là sau số lượng lần vung nhất định nó sẽ dừng một nhịp! Kia là khi có sơ hở chí mạng!”
Bọn họ vội vàng ra dấu hiệu cho ba tên Võ Đồ đang chiến đấu rút lui qua bên đây. Con Tà Diệm Chu tiến hóa chỉ vô thức học tập vài động tác vung kiếm chứ nó không thật sự khai mở linh trí đâu.
Đùa cái gì, ma thú khai mở linh trí thì đấy là ngày Hồn Võ Đại Lục lâm đại nạn. Nguyễn Lạc cộng họ Lâm mượn cơ hội giải thích tóm tắt hết, giúp ba tên Võ Sư rõ yếu điểm con Tà Diệm Chu đang che giấu.
Lâm Phàm vì bận rộn chuyện trước mắt do đó quên thắc mắc lý do Nguyễn Lạc xem thấu yếu điểm con Tà Diệm Chu. Hắn coi thấu còn dùng cuốn Kim Thân Dị Hồn, Nguyễn Lạc có thứ gì trợ giúp?
Vấn đề tạm gạt bỏ, ba tên Võ Sư nắm bắt yếu điểm con Tà Diệm Chu vừa tiến hóa, tiếp tục lao đến vây công liên tục. Vào dịp nó khựng lẹ, tên điều khiển song luân lấy thời cơ đưa song luân cắt thân nó.
Hai chiếc vòng sắc bén bọc linh lực cắt đường gọn gàng đứt tận ba cái chi kiếm từ con nhện. Cửu chi kiếm giờ giảm xuống lục, Lâm Phàm tất nhiên mừng rỡ, Nguyễn Lạc gật: “Cửu Kiếm Độc Chu thành Lục rồi.”
Lâm Phàm quay đầu: “Hả? Cửu Kiếm Độc Chu? Ngươi thậm chí đặt… Đặt tên cho con ma thú Nhị Phẩm thượng giai đó? Bây giờ tâm trí gì! Ngươi xem nhẹ vụ việc mức gì!” Lâm Phàm tức c·hết đối hắn.
Nguyễn Lạc vẫn muốn trốn chạy thôi, giờ tìm thấy điểm yếu con Tà Diệm Chu tiến hóa thì có cơ hội xử luôn, chạy càng nguy. Lỡ nó bật chế độ rồ, lúc Nguyễn Lạc chạy chả ai bảo vệ nó lao qua thì tiêu.
Cân nhắc kịch bản chó c·hết, Nguyễn Lạc không chạy, không đôi co vụ việc với họ Lâm. A Ly trong áo hắn cảm giác mọi chuyện êm xuôi đẹp mới đỡ áp lực: “Phù, làm ta lo lắng. Ơ chờ… Nhị Phẩm thượng giai!”
Hèn gì nàng cảm giác chướng khí hung dữ tà ác, một con Nhị Phẩm thượng giai ma thú! Hồi đó A Ly Võ Tông tùy ý g·iết có điều giờ sang đứng trước nó liền giống con mồi, A Ly kéo áo hắn: “Né xa xa!”
A Ly kêu gọi Nguyễn Lạc trốn trốn chút, Nhị Phẩm thượng giai ma thú đã mở nửa cái Huyết Sát Thuật! Sắp c·hết nó xài chó cùng rứt giậu đó.
Nàng lo toang con Cửu Kiếm Độc Chu dùng Huyết Sát Thuật. Chỉ nàng thấy qua mới hiểu ma thú Tam Phẩm trở lên luôn xài được Huyết Sát Thuật, Nhị Phẩm thượng giai cũng tiếp cận mức ấy dù uy lực cùi bắp.
Mỗi tội ở đây theo A Ly đoán thì ba Võ Sư, một Võ Đồ tam tầng gà gà sao g·iết nó? Nó chó cùng rứt giậu dùng Huyết Sát Thuật bảo mệnh ít nhiều là họ cút ngay. Lũ ma thú nó có loại Huyết Sát Thuật riêng.
Duy nhất bọn chúng lúc có thể sử dụng Huyết Sát Thuật là biết cách hoạt động của Huyết Sát Thuật mình mang. A Ly liên tục kéo áo kêu, gọi Nguyễn Lạc trốn còn kịp kẻo tiêu đời: “Chạy chạy! Chạy thôi!”
Nàng nỗ lực lối tuyệt vọng yêu cầu Nguyễn Lạc trốn chạy, ai ngờ thật sự Nguyễn Lạc hiểu điều A Ly muốn nói! Nguyễn Lạc: “Hả… Ê ê ê ê… Đừng đùa! Đừng bảo ta nó giấu chiêu trò nào sắp c·hết bùng phát?”
Đại loại đúng ý A Ly kêu, A Ly mau chóng gật lia lịa, vùng vùng vẫy vẫy tỏ ý đoán chuẩn đấy. Nguyễn Lạc mắng thầm: “Mẹ nó. Buff bẩn thế… Sắp c·hết tiến hóa, tiến hóa bị ăn đập sắp c·hết lại lòi ra trò cuối?”
Lại là tình tiết khốn nạn, con quái mạnh sắp c·hết bắt đầu chui đâu ra trò bùng chiêu cuối kéo cả đám ngọc đá cùng tan. Nguyễn Lạc từ giờ phút này dần nghi ngờ liệu thật sự Lâm Phàm g·iết nổi nó?
Hay đó phải là tình huống Lâm Phàm gặp nguy hiểm khi ba thằng Võ Sư kia hẹo, bỗng cao nhân hoặc lũ trưởng lão Vấn Đạo Tông kịp cứu. Nguyễn Lạc rối bời đầu óc, không thèm quản sao hiểu ý A Ly.
Mất ba chi kiếm, Cửu Kiếm Độc Chu chẳng đủ sức hoàn thủ trước ba Võ Sư vây công, nó liên tục liên tục trúng chiêu, bị song luân cắt tiếp. Từ sáu chiếc chi giảm xuống năm cái, Cửu Kiếm Độc Chu rú lớn.
Tiếng rú vỡ màng nhĩ phàm nhân chấn nh·iếp tâm can tu luyện giả tu vi thấp, nó bức lui ba tên Võ Sư vây công nó. Há miệng gớm ghiếc và máu nhiễm đỏ năm chi cuối, con Cửu Kiếm Độc Chu rít vang.
Máu thịt ma thú trước lúc tiến hóa Nguyễn Lạc thấy rõ ràng chả màu đỏ. Giờ chi kiếm nhuộm máu đỏ, A Ly hé đầu coi: “Huyết Sát Thuật!”