Chương 67: Tà Diệm Chu tiến hóa.
Quả kịch bản c·hết não càng mong đừng xảy ra thì càng có tỉ lệ xảy ra. Sắc mặt Nguyễn Lạc thật sự chả tốt, rốt cuộc lý do gì thằng Lâm đấy liên tục lôi tạp dịch vô vấn đề này? Chỉ một điều hợp lý, bị nghi ngờ.
Nguyễn Lạc thầm suy đoán thằng Lâm Phàm nghi ngờ mình ở đâu rồi nó bắt đầu bày trò vớ vẩn rắc rối để đảm bảo an toàn cả đám. Lâm Phàm giả sử nghi ngờ Nguyễn Lạc đứng sau một con Tà Diệm Chu?
Hắn đoán mò, mỗi tội trước mắt thằng họ Lâm kéo bản thân vào các việc khó là đúng. Nguyễn Lạc thở dài: “Thôi kệ, xong việc sủi gấp gấp thôi. Chia hành lý, không thể liên quan tiếp giống họ Tiêu được.”
Một thằng họ Tiêu đủ khổ, Nguyễn Lạc không muốn tiếp tục kẹt cùng thằng rắc rối khác. Bọn họ bắt đầu tiến công, động thủ nhóm nhỏ lao vào chiến đấu gay gắt với đám ma thú, một Võ Sư dẫn tổ đội đó.
Nguyễn Lạc cộng Lâm Phàm và hai tên Võ Sư khác tranh thủ thời cơ lẻn sâu khu vực con Tà Diệm Chu nghỉ. Tên Võ Sư dẫn tổ đội đó mất thời gian ngắn là để các Võ Đồ lo liệu, riêng hắn theo sâu vào.
Trước là bắt buộc g·iết Tà Diệm Chu, nguồn công chủ lực cần góp mặt đầy đủ. Đối diện bọn họ là đám tiểu chu ấy đầy đất, con nào con nấy giống y phiên bản mini thuộc Tà Diệm Chu, lưng mang gai và vảy.
Bọn chúng điên cuồng xông đến vị trí ba Võ Sư, Lâm Phàm, Nguyễn Lạc tất nhiên trốn sau ba tên Võ Sư chờ mong cơ hội mở đường, cả quan sát đằng xa rằng con nhện mẹ đang làm thứ mờ ám.
Ba Võ Sư đều xuất thân gia tộc tu luyện giả, bọn họ đem võ kỹ, kiếm kỹ hay chưởng pháp cách tầm xa công kích đám tiểu chu, đám nhện con c·hết như rạ. Xui xẻo là số lượng cực kỳ cực kỳ đông đúc.
Dựa số lượng chúng áp đảo, bò trên thân cây tuyết tùng nhảy xuống cắn bất ngờ hoặc bọn chúng lẻn sâu dưới ngọn cỏ nhỏ. Nguyễn Lạc: “Eo ơi gớm c·hết đi được… Đừng cho chúng bò sang ta, kẻo ta sủi!”
Nguyễn Lạc giao sẵn, chỉ cần một con chạm hắn thì hắn liền chạy lẹ.
Chịu thôi, ai kêu bẩm sinh hắn sợ đám nhiều chân. Lâm Phàm rút ra cây chủy thủ vung mấy cái gặt đầu gặt chi đám tiểu chu: “Đông ghê. Chúng ta chẳng cơ hội tiến sâu tiếp diễn vậy… Phải mở lối thoát.”
Giống đám tiểu chu bao vây bọn họ đang dần ép đường cụt, Nguyễn Lạc và họn Lâm thấy điều đấy. Ba Võ Sư dùng tiết kiệm linh lực. Đem trò tích sức dồn đòn, một người chém kiếm khí mở lối thoát.
Đường kiếm khí kim sắc lan tỏa đằng trước, g·iết sạch lũ tiểu chu vốn cản đường tạo phiền phức. Lâm Phàm, Nguyễn Lạc chạy vội phía đó! Mấy vạn con tiểu chu bò ngổn ngang dưới đất lùi mau chóng.
Kiếm khí dọa sợ đám tiểu chu, tranh thủ thời cơ Nguyễn Lạc và đồng bọn tiếp cận vị trí con Tà Diệm Chu. Nghe trúng tiếng bước chân thì lập tức là Tà Diệm Chu sáng mắt, mấy con mắt đỏ liếc sang đám họ.
Nó xem đám con nhỏ vừa c·hết xong gào rống điếc tai nổi cơn giận khủng kh·iếp tâm can. Lâm Phàm dừng chân, sắc mặt trắng toát và ngập tràn cảm giác kh·iếp sợ, đây là khả năng của Tà Diệm Chu.
Tà Diệm Chu không gán hiệu ứng kh·iếp sợ quá mức lên ba tên Võ Sư do bọn họ đang trội tu vi. Lâm Phàm mới Võ Đồ tam tầng bị là đúng. Phần Nguyễn Lạc, mọi người ngỡ hắn sợ chứ thực chất hắn gớm.
Nhìn mấy cái chân con Tà Diệm Chu khổng lồ, vảy bong tróc trên lưng nó cộng thêm gai góc lông lá làm Nguyễn Lạc sởn gai ốc ngứa ngứa ít. Sắc mặt Nguyễn Lạc khó chịu vì bị kéo theo đối phó Tà Diệm Chu.
Bấy giờ mặt trăng treo cao giữa đỉnh đầu, Linh Đan giúp đỡ cho A Ly tu luyện trong vô thức mặc dù A Ly ngủ say sưa tự phong bế vài giác quan. Trăng bạc vô khuyết chiếu rọi ánh sáng, con Tà Diệm Chu điên.
Ở đây ngoại trừ con Tà Diệm Chu nhìn thấu nguyệt quang bị sinh vật trong áo Nguyễn Lạc hấp thụ, chả ai phát giác A Ly. Tà Diệm Chu dựa bản năng, nó biết loại sinh vật ấy đủ giúp nó đột phá thượng cấp.
Nó sắp đột phá thượng giai Nhị Phẩm ma thú là gặp quấy rầy, con Tà Diệm Chu nhắm về phía Nguyễn Lạc bắn tơ đu đến há miệng thét rồ.
Chỉ cần nuốt loại sinh vật đang hấp thu nguyệt quang, nó ngay tức thì tiến hóa thậm chí phẩm cấp cao hơn thượng giai Nhị Phẩm. Mặt này, đám Lâm Phàm và Nguyễn Lạc chưa biết, bọn họ gấp gáp bỏ trốn cố.
Thoát đòn công kích đầu tiên, ai nấy đều ưu tiên mạng sống bản thân trước thì Lâm Phàm nhào qua chỗ Nguyễn Lạc đẩy hắn ngã. Cả hai đã may mắn thoát cú vung chi thuộc con Tà Diệm Chu xảo trá ghê gớm.
Lâm Phàm vẫn nhớ in ở nội tâm rằng con Tà Diệm Chu tùy tiện vung chi đã cắt đứt đầu hai tu luyện giả Võ Đồ tầng ba. Trúng đòn đó mắt đinh ninh Nguyễn Lạc sẽ c·hết, Lâm Phàm bắt cơ hội cứu kịp.
Nguyễn Lạc và Lâm Phàm thoát khốn, con Tà Diệm Chu đu hẳn tại vị trí cao, nấp sau thân cây tuyết tùng khổng lồ ban đêm tối mù. Võ Sư cộng Lâm Phàm bắt đầu nặng nhọc, áp lực sinh tử ban xuống đây.
Con Tà Diệm Chu bản thân nó thực lực liền dư dả đối phó bọn họ, có thêm sự giúp đỡ của địa hình là đống cây tuyết tùng cao cao và thấp thấp tùy ý nó di chuyển. Nguyễn Lạc thở phào: “Đa tạ cứu mạng.”
Chuyện nào ra chuyện đó, Nguyễn Lạc không nhờ Lâm Phàm cứu pha nãy chắc chắn hắn sẽ tiêu đời, hay là đầu hắn đoán thế. Họ Lâm chìa tay: “Đứng dậy Nguyễn huynh… Đa tạ hãy để sau… Nguy cấp rất to!”
Nguyễn Lạc với Lâm Phàm lưng tựa lưng căng mắt quan sát trong nơi đêm tối. Ba tên Võ Sư ai nấy đều lôi pháp bảo, v·ũ k·hí đồ này nọ đứng thủ. Dù sao là lũ từ gia tộc tu luyện, đồ vật tự vệ bọn họ luôn cầm.
Lâm Phàm, Nguyễn Lạc không có đồ bảo mệnh, hoặc Nguyễn Lạc ngỡ vậy. Chỗ Lâm Phàm, con Tà Diệm Chu nó sôi sục máu nóng vì nó cũng đang thèm muốn sinh vật tại áo Nguyễn Lạc. Nó gào rít đau tai.
Cuồng phong cuốn lên theo cách con Tà Diệm Chu đu dây xuống, đôi chi trước lớn đã vung kết hợp điều khiển mấy đường tơ mỏng. Dù là, đơn giản đường tơ mỏng, thứ ấy hệt bài tẩy g·iết tu luyện giả của nó.
Cả chục đường tơ mỏng khiến mắt thường khó quan sát từng cái rõ ràng. Nguyễn Lạc đã linh cảm xấu, gọi: “Né đi! Không được trúng…”
Vô thức, ba tên Võ Sư kèm Lâm Phàm vội vàng thực hiện theo câu Nguyễn Lạc kêu, may mắn chút tên Võ Sư bị chậm nhịp vẫn có thể cứu nổi. Đường tơ mỏng cắt qua phần cánh tay một đường lớn.
Chưa cắt đứt cả cánh tay mỗi tội đường v·ết t·hương cắt ngọt dài gây mất máu tê cứng. Tốt là không gồm c·hất đ·ộc kích vào, hắn khụy xíu: “Đáng c·hết… Chỉ đường tơ bé đó liền uy lực cỡ gì thế này?”
Nguyễn Lạc kịp thời gọi vì lại lần nữa đây là tình huống khá quen trên các bộ truyện, phim ảnh. Lấy tơ t·ấn c·ông thì rất chắc nịt đường tơ đó nó sắc bén cắt xuyên mọi vật sống. Nguyễn Lạc tạch lưỡi bực bội.
Tà Diệm Chu phun c·hất đ·ộc ngay trên không, c·hất đ·ộc tử sắc và đậm đặc chảy xuống đất b·ốc k·hói. Nuốt nước bọt sơ, Lâm Phàm kh·iếp sợ. Hắn nhủ thầm trăm phần trăm phải thoát toàn bộ chiêu trò ấy.
Các đòn t·ấn c·ông của Tà Diệm Chu khinh thường thì cút luôn mạng. Võ Sư phía bên trái chắp hai lòng bàn tay vào nhau gọi: “Cúi! Ta bật pháp bảo công đến. Nhị Tinh Song Luân Kích! Tới! Nhắm nó.”
Hai Võ Sư khác và Nguyễn Lạc, Lâm Phàm hấp tấp khom xuống. Từ lòng bàn tay tên Võ Sư kia chui đâu ra hai cái vòng lưỡi sắc bén rất mỏng thôi, hoa văn và hai viên lục bảo sáng, cái vòng xoáy vụt đi.
Tên Võ Sư niệm chú điều khiển pháp bảo công kích, đây là lần đầu họ Lâm thấy pháp bảo t·ấn c·ông. Nguyễn Lạc nhíu mày: “Dễ g·iết vậy chứ. Không dễ đâu.” Trông hai cái vòng đuổi sát địch, Nguyễn Lạc nghi.
Kết quả hai vòng áp lên thân con Tà Diệm Chu gọn gàng cắt đứt bốn chi trước của nó, con Tà Diệm Chu rống khổ sở rơi ra cây tuyết tùng. Nó vẫn có thể lật thân đáp xuống, chỗ bốn chi mất phụt nhờn.
Thứ chất nhờn gớm ghiếc thối ép bọn họ lấy tay bịt mũi hoặc nín thở. Nguyễn Lạc chú ý phần vảy lưng con Tà Diệm Chu bong tróc lắm chút so hồi ban nãy gặp. Giật thót, hắn thốt: “Cắt đầu nó! Mau cắt đầu…”
Tên Võ Sư khiển hai chiếc vòng vụt bay nhắm vô đầu con nhện, phần đầu Tà Diệm Chu văng khỏi thân, bỗng phun chất nhờn thành cột to.
Chuyện Tà Diệm Chu chấm dứt, đối mọi người góp mặt thì là thế còn đối nội tâm Nguyễn Lạc lại khác. Nguyễn Lạc lẩm bẩm: “Chờ chờ lẹ… Liệu xác nó có động đậy, hay nó giấu trái tim chỗ nào để thoát.”
Nguyễn Lạc vừa tính mở miệng gọi phanh thây con Tà Diệm Chu phát nhằm chắc ăn ai ngờ việc sợ đã đến. Tà Diệm Chu xác không đầu dậy, con này bò lăn lộn xong bật ngửa, bụng nó thoáng phồng lớn lên.
Có thứ gì đấy bên trong phần bụng con Tà Diệm Chu đang cọ quậy và muốn thoát ra ngoài. Lâm Phàm kêu: “Giết nó! Phanh thây nó ngay… Ngay khi vẫn có thể! Mau chóng!” Hắn ném văng cây chủy thủ.
Hai tên Võ Sư khác cũng dùng v·ũ k·hí, kiếm kỹ t·ấn c·ông tầm xa mổ xẻ phanh thây con Tà Diệm Chu. Màng tơ dày đặc bao phủ con nhện ấy chớp nhoáng, bảo vệ nó khỏi toàn bộ đòn công kích lao vào.
Màng tơ bao kín xác Tà Diệm Chu chẳng đầu, màng tơ lơ lửng treo tới vùng không trung được mặt trăng soi rọi. Nguyễn Lạc thều thào: “Ài… Thôi thôi thôi thôi. Kịch bản c·hết não thật… Toang chắc rồi.”
Trăm phần trăm con Tà Diệm Chu tiến hóa thành công ở khoảnh khắc cuối cùng nhận công kích. Nó thật sự liều đột phá, đối mặt t·ử v·ong vì lẽ đó Tà Diệm Chu liều phen dẫu nó chưa đảm bảo tiến hóa.
Trước nó cần thời gian hoàn thiện tiến hóa, cưỡng ép tiến hóa xảy ra xui xẻo thất bại nó hôi phi yên diệt. Giờ đây nó thành công, chẳng có hôi phi yên diệt mà chính thức tiến Nhị Phẩm thượng giai ma thú.
Nguyễn Lạc lạnh gáy, lén lén mở cổ áo quan sát A Ly ngủ say kế tiếp ngẫm: “Nó sắp t·hảm s·át chỗ này? Trừ thằng họ Lâm thì ai ai cũng… Toang… Phải trốn thoát… Không thể c·hết, A Ly sẽ bị liên lụy.”
Vả lại Nguyễn Lạc ẩn ẩn đoán được lý do con ma thú Tà Diệm Chu đã điên khùng t·ấn c·ông phàm nhân là hắn. Tỉ lệ nó nhận thức rằng A Ly, một con tiểu hồ ly chả xíu tầm thường đang trốn ở áo Nguyễn Lạc.
Chắc hẳn nó đang tính toán ăn A Ly để tiến cấp thành Tam Phẩm hạ giai ma thú. Nguyễn Lạc chép miệng: “Mơ đê. Ai cho đụng pet tao.”