Chương 66: Lũ nhện mờ ám.
Mạc Phi Long chạy trốn thục mạng, có điều vẫn tương đối may mắn vì chủ yếu ma thú cấp thấp chả đuổi kịp. Mạc Phi Long còn có dùng thân pháp học được từ gia tộc từ nhỏ, hắn trốn chạy tốt chẳng sao.
Việc đầu tiên hắn muốn làm đấy là trốn thoát khỏi sâm lâm, các tên khác c·hết tất đều được, hắn chỉ cần sống liền đẹp. Mạc Phi Long do nhớ cả đám Lâm Phàm sắp sửa đi t·ấn c·ông hang ổ nhện, cười lên.
Mạc Phi Long nghĩ khỏi cần thiết giải quyết Lâm Phàm, đây là cơ hội Lâm Phàm c·hết. Lâm Phàm dấn thân vào chỗ c·hết, tới Võ Sư vẫn sợ, một thằng Võ Đồ ba tầng rác thải làm khỉ gì bên trong chiến trường.
Đơn giản là đưa đồ ăn vặt dâng tận miệng con nhện Tà Diệm Chu, sắc mặt Mạc Phi Long đỡ phần nào. Phía sau vài ma thú dừng đuổi theo. Con Tà Diệm Chu lệnh các ma thú quay trở vệ hộ giá nó và tiểu chu.
Con nhện khổng lồ đang trong trạng thái yếu hóa, nó chuẩn bị trạng thái đột phá trở thành Nhị Phẩm thượng giai ma thú. Từ đó suy xét, Nguyễn Lạc chả sai một xíu gì, đoán về quả tình huống cực kỳ đúng.
Kiểu gì thì kiểu con Tà Diệm Chu cũng cất giấu bí mật, thật sự nó vừa tiến hóa vừa có trò khống chế mấy ma thú! Nguyễn Lạc bấy giờ căng cứng sắc mặt: “Cái… Đùa… Sao kẹt vào trường hợp khốn nạn ấy.”
Trước mặt hắn là hàng đống ma thú nhìn chằm chằm bản thân, Lâm Phàm vội vàng kéo hắn bỏ trốn. Lâm Phàm khó ngờ là Nguyễn Lạc ít nhiều phản ứng còn ghê gớm hơn bản thân, Nguyễn Lạc đã sủi.
Lúc Lâm Phàm kịp hoàn hồn, Nguyễn Lạc đã chạy rất xa. Lâm Phàm hấp tấp chạy cùng: “Từ từ chờ ta! Đừng chạy bậy bạ! Khu này toàn, toàn ma thú! Chạy đường bậy càng khiến tình huống tồi tệ!”
Nguyễn Lạc bỏ ngoài tai, gặp ma thú không chạy thì chờ chi? Chờ nó thịt ta à? Chưa kể Nguyễn Lạc không mỗi quan tâm thân, hắn lo mất luôn A Ly. Nguyễn Lạc chạy thẳng bán sống bán c·hết cầu may.
Lâm Phàm ráng miễn cưỡng đuổi sau, đám ma thú t·ruy s·át khá lâu.
Mãi đến khi bọn chúng mất dấu, Nguyễn Lạc với Lâm Phàm đứng ở trên cây cao thở phào. Nguyễn Lạc: “Ẹc… Chỉ trong một ngày… Mệt. Mệt quá… Có thể đừng lôi ta vào phiền phức chứ? Ta là tạp dịch!”
Vốn ban đầu Nguyễn Lạc ghi danh tạp dịch, cũng thật sự làm tạp dịch thôi, cớ sao cứ bị lôi vào việc oái oăm đáng giận. Lâm Phàm: “Ma thú đông đúc phía trước. Đây, suy đoán của ngươi là đúng rồi.”
Nguyễn Lạc dặn hờ tình huống con Tà Diệm Chu có thể điều khiển ma thú khác. Lâm Phàm giờ lại cảm giác may vì cân nhắc kĩ. Lâm Phàm có chút thắc mắc: “Mà, Nguyễn huynh biết điều đó bằng cách gì?”
Hắn cứng miệng, chẳng lẽ thừa nhận bản thân ta đọc mấy tình huống sắp đặt c·hết não này ở lắm truyện sẵn. Gằn giọng, Nguyễn Lạc: “Là… Thuần cảm giác! Từ dịp ta chạm mặt con Tà Diệm Chu đã thấy lạ ấy.”
Câu trả lời rất vô trách nhiệm, mỗi tội Nguyễn Lạc cóc quan tâm, lấy lý do hợp hợp đại khái liền tốt. Lâm Phàm chả hỏi tiếp, im lặng ráng tìm đường khác trà trộn khu vực con Tà Diệm Chu vốn nghỉ.
Trên đường hai bọn họ dùng ám hiệu cho đỡ nói chuyện lộ âm thanh dù be bé. Đám ma thú có một số loài sở hữu thính giác khủng. Dạng bất trắc tương tự diễn ra bên phía ba đội mấy Võ Sư dẫn đầu đi vào.
Bọn họ chạm trán ma thú hung dữ t·ấn c·ông điên khùng hoảng loạn. Đám tên Võ Sư đối phó đám ma thú cùi bắp Nhị Phẩm hạ giai, Nhất Phẩm đổ xuống tựa trò giỡn. Tuy nhiên số ma thú quá đông.
Đánh chậm chạp mài c·hết bọn họ cũng được, bọn họ lựa chọn mau chóng tìm đường rút lui trước khi gặp t·hương v·ong. Ai ai đều rõ vài việc, ví dụ hờ Tà Diệm Chu khống chế ma thú khác đã chuẩn xác.
Số bọn họ có người không tin, khó tin hoặc thậm chí thấy vô lý. Một con Tà Diệm Chu Nhị Phẩm trung giai ma thú nó dễ dàng điều khiển mấy chục hoặc trăm con ma thú khác. Đây thật khó chấp nhận.
Lâm Phàm và Nguyễn Lạc tiến sâu sâm lâm lấy thông tin, phát giác cả dấu hiệu giao chiến dữ dội từ tu luyện giả với đám ma thú điên loạn!
Đống vết tích chiến đấu gay gắt lẫn máu, xác thối ma thú xộc lên tận mũi Nguyễn Lạc. Đầu óc Nguyễn Lạc ngớ chốc lát, chớp mắt gật gật: “Giết tạm mấy con cũng coi là đủ ổn. Không thấy ai nằm xuống cơ.”
Hắn thầm cảm giác may mắn, nằm xuống đã quá nhiều hồi gặp con Tà Diệm Chu dễ đi bụi lắm. Mấy trường hợp đám này cút sạch, mỗi thằng Lâm Phàm chống chọi g·iết Tà Diệm Chu đều sáng.
Lâm Phàm nhìn Nguyễn Lạc nghi ngờ, Nguyễn Lạc thì quay sau kêu: “Đi tiếp thôi. Không biết g·iết được con Tà Diệm Chu không. Nhưng hãy sẵn sàng mọi lúc. Còn khả năng nó giấu các bí mật.”
Tỉ lệ bọn họ toàn thắng trước con Tà Diệm Chu vẫn được, theo bản thân Nguyễn Lạc giả sử đem một câu phù hợp ấy sẽ là: “Bóng chưa lăn kèo nào cũng sáng.” Khá khác, chung một ý là tốt rồi.
Hai bọn họ càng tiến càng sâu vào khu vực ban nãy gặp Tà Diệm Chu gớm ghiếc. Nấp nấp ngó ngó quan sát, thứ Nguyễn Lạc thấy là có rất nhiều con tiểu chu bò đầy trên mặt đất phủ đen kịt thảm cỏ.
Lâm Phàm xem tận mắt, hắn nhăn nhăn nhó nhó che miệng: “Đây… Thật kinh tởm… Chẳng lẽ con Tà Diệm Chu đẻ trứng? Nó làm sao cố đẻ đầy con chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Nguồn thức ăn thì.”
Chưa dứt câu, Nguyễn Lạc chỉ trỏ đằng xa: “Ở ngay đằng kia, phần… Phần xác thằng tu luyện giả xấu xố, xui xẻo. Để ta suy đoán, nó đem hắn làm chất dinh dưỡng nuôi trứng, trứng nở ăn trong ra ngoài.”
Sắc mặt Lâm Phàm tội lỗi, dằn vặt đến cực điểm. Do hắn đập ngất kẻ đó khiến kẻ đó chịu số phận đau khổ rùng rợn. Lâm Phàm chả tưởng tượng nổi rốt cuộc đau khổ cỡ gì lúc chịu đựng tiểu chu ăn thịt.
Kia là cỡ gì khốn khổ, cỡ gì đau đớn tột độ bất lực bị ăn từ trong xong ra ngoài. Lâm Phàm trầm mặc, Nguyễn Lạc vỗ vai hắn: “Bỏ đê! Cho ta tặng một câu, trên đời này không có bông tuyết vô tội, tội lỗi chi?”
Nguyễn Lạc nghe kể rõ ràng mấy thằng đấy vây công c·ướp linh hạch ở tay Lâm Phàm, thế tội là tội cái gì? Nguyễn Lạc: “Ta thì thấy ghê thôi.”
Hắn sợ côn trùng, dẫu nhện tiền kiếp nghe bảo thật sự không phải thuộc lớp côn trùng thì Nguyễn Lạc vẫn sợ. Cứ con gì lắm chân sắc mặt Nguyễn Lạc liền không tốt nếu gặp, đơn giản thế mà.
Nguyễn Lạc chẳng mang thấu cảm hay tiếc thương đám nhân vật phụ còn ngu ngu đần đần đi gây hấn họ Lâm. Đấy là ngu thì c·hết, tại bị cái quái gì? Tiếc với chả thương, Nguyễn Lạc hất tay gọi họ Lâm theo.
Đối góc nhìn Lâm Phàm thì họ Nguyễn này quá máu lạnh, dù gì cùng tông môn chí ít cần tội lỗi đôi chút. Đà đó hắn còn ban thêm câu kia, trên đời không có bông tuyết vô tội? Lâm Phàm bất đồng ý kiến.
Hai bọn họ tiếp tục chăm chú đề phòng đám tiểu chu. Không dám cố g·iết dẫu một con bé xíu vì lo lắng truyền qua con mẹ, Nguyễn Lạc soi phía trước: “Đây, Tà Diệm Chu ngay trước… Coi bộ nó tạm ngủ?”
Lâm Phàm quan sát Tà Diệm Chu khổng lồ tróc vảy, các gai nhọn trên lưng nó lấy tốc độ mắt thường dễ thấy dần gãy xuống. Lâm Phàm do bản năng mách bảo dữ dội, xoay sang: “Có lẽ nào nó đang…”
Nguyễn Lạc mang ý nghĩ giống hệt, Nguyễn Lạc gật gật hai cái vội vã: “Ừ ừ… Mẹ… Nhìn trông như đang thay máu thay da… Tiến hóa sang phẩm cấp ma thú cao hơn… Nhị Phẩm thượng giai ma thú.”
Ma thú có thể tiến hóa nếu nó hấp thụ đủ máu thịt tu luyện giả, ma thú cực kỳ khác yêu thú hay yêu tộc ở điểm đó. Chí ít yêu tộc sẽ bật khai phá linh trí, học cách tụ khí rồi chậm chạp tu luyện.
Đám ma thú thì không, chúng tiến hóa bằng biện pháp hấp thụ máu thịt nhân loại đặc biệt ở tu luyện giả. Ma thú không có linh trí, đừng kể chi lũ phẩm cấp cao, mọi ma thú luôn dùng bản năng.
Lâm Phàm run tê da đầu, tóc dựng ngược gáy: “Nhị Phẩm… Nhị Phẩm thượng giai ma thú… Này là ngang ngửa các tầng cuối Võ Sư. Vấn Đạo Tông lớp đệ tử mới cao lắm Võ Sư một tầng… Sao thắng được!”
Nguyễn Lạc mấp máy môi lẩm bẩm vài thứ kết quả nói: “Mỗi cách xài nhân lực vây công, nhiễu loạn gây rắc rối. Xử trước lúc nó tiến hóa…”
Thực chất thứ Nguyễn Lạc e ngại hàng đầu là làm mọi biện pháp đều thất bại không thể nào cản nó tiến hóa. Tình tiết thường thấy, ở một số bộ phim, truyện chứ chả riêng truyện thể loại c·hết não đó.
Tình tiết một con quái hay phản diện tiến hóa, đột phá tóm gọn là sẽ chuẩn bị lên đẳng cấp mới. Mọi thứ đem cản vẫn vô dụng, rồi con ấy tiến hóa thành công mở màn tiệc t·hảm s·át tu luyện giả.
Chỉ Lâm Phàm nhân vật chính là g·iết nổi nó. Nguyễn Lạc cầu mong là bản thân đoán quá mức, thử ngăn cản con nhện tiến hóa ổn thì hay! Nếu không thể cản, trăm phần trăm số kiếp ai làm nền cút sạch.
Bọn họ quay trở lại điểm tập họp, vẫn khá sâu trong sâm lâm cơ mà lần này đám tu luyện giả gay gắt vào vấn đề hơn! Bọn họ nghe chút, Lâm Phàm trình bày việc tường tận, mặt ai nấy đen tựa cục than.
Một con Tà Diệm Chu khống chế tùy ý đám ma thú khác, nó lại đang trong lúc tiến hóa Nhị Phẩm thượng giai ma thú. Ba Võ Sư hít sâu lẹ: “Phải cản nó! Không cản thì toàn bộ chúng ta sẽ c·hết, cần liều!”
Thời gian kết giới là hai ngày, trong hai ngày này bọn họ buộc g·iết nó trước dịp nó tiến hóa. Khi nó đã thành công, từng đấy thời gian thì con Tà Diệm Chu dư dả trảm sạch tu luyện giả. Bọn họ đồng ý mau.
Nguyễn Lạc với Lâm Phàm dẫn đường, chia ba phương hướng tách biệt để vây công ma thú, đám Võ Đồ sẽ phụ trách chém g·iết giữ vài con ma thú bên ngoài. Ba Võ Sư với Lâm Phàm sẽ tiến sâu.
Không hiểu bằng cách thần kỳ gì, Nguyễn Lạc bị kéo vào t·ấn c·ông trực diện cản trở Tà Diệm Chu tiến hóa. Đầu óc Nguyễn Lạc ngớ ngẩn, mấy thằng này thật sự rõ vấn đề chăng? Tao là phàm nhân! Phàm nhân!
Chửi mắng thầm, rốt cuộc Nguyễn Lạc vẫn phải theo do không ở đâu nguy hiểm bằng đi đơn độc. Lâm Phàm dùng tiếp cái cớ Nguyễn Lạc chạy trốn rất lẹ nhằm mục đích dụ mắt con nhện Tà Diệm Chu đi xa.
Việc chém g·iết Tà Diệm Chu là của Lâm Phàm phối hợp ba tên Võ Sư. Nguyễn Lạc trước động thủ cố cầu nguyện: “Kịch bản đừng chó má.”