Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 65: Bất đồng.




Chương 65: Bất đồng.

Lâm Phàm ngẫm sâu xa, chủ yếu trước đây hắn chưa từng nghe qua ai họ Nguyễn. Lớn lên ở trấn nhỏ, Lâm Phàm thi thoảng vẫn đi theo chân bậc phụ mẫu vô các thành trì to bổ sung đồ đạc, bán mấy loại.

Giao thiệp, quan hệ cộng nghe ngóng thì Lâm Phàm không bao giờ nghe được tiếng tăm họ Nguyễn. Lâm Phàm đề phòng, coi chừng từng chút vì Nguyễn Lạc lúc nãy tự dưng gặp hắn và Tà Diệm Chu.

Nguyễn Lạc có thể cố ý dắt ma thú Tà Diệm Chu đến chỗ bọn hắn nhằm mục đích nào đó. Mặt khác dựa suy xét, Lâm Phàm nói xíu: “Tốc độ chạy… Hoàn toàn không phải thường… Ẩn khuất đây.”

Đối phương chạy còn mau hơn Lâm Phàm vận dụng linh lực nhảy tại các cành cây ấy! Vả lại, theo điều hắn chú ý, Lâm Phàm phát giác sắc mặt Nguyễn Lạc chẳng lộ vẻ ngoài ý muốn lắm lúc truyền tống hỏng.

Tựa tên họ Nguyễn vốn biết chắc tình huống truyền tống trận gán ở lệnh bài đã hư hại. Nguyễn Lạc có đứng sau hay không thì chờ Lâm Phàm thấy chứng cứ đã, giờ trước mắt hắn cần tụ tập tu luyện giả!

Lâm Phàm với Nguyễn Lạc vội vội vàng vàng đi lục soát khu vực rừng thử tìm kiếm các Võ Đồ, Võ Sư khác. Tìm thấy tận ba tên Võ Sư chưa gồm Mạc Phi Long, hai nam một nữ và một đám Võ Đồ đông đúc.

Khu vực sâm lâm rộng lớn, khó mà tìm kiếm trúng tất cả tu luyện giả. Bọn họ chiêu mộ nổi năm chục tên có bốn Võ Sư, cùng Mạc Phi Long tham dự lát sau. Đáng tiếc nghe đầu đuôi sự việc tên kia lại thoát.

Một con Nhị Phẩm trung giai ma thú tụ tập năm chục tên rồi gồm tới bốn Võ Sư? Sau khi g·iết nó tên nào đoạt lấy linh hạch. Mạc Phi Long: “Hừ phế vật Võ Đồ bấy nhiêu sợ sệt thôi đi. Các ngươi đều vậy sao!”

Mạc Phi Long đứng dùng cái dáng vẻ cao cao tại thượng ngó xuống đám Võ Sư khác. Ba tên Võ Sư đều nằm trong gia tộc tu luyện, khó lòng kiềm chế sự sỉ nhục thẳng thừng. Bọn họ đấu võ mồm rất gắt.

Rốt cuộc Lâm Phàm khuyên giải: “Lấy đại cục làm trọng, bỏ qua đi.”

Bản thân Lâm Phàm gạt tạm vụ Mạc Phi Long tìm đám tiểu nhân với ý đồ c·ướp linh hạch của hắn. Mạc Phi Long cười châm chọc: “Ta coi coi, mọi chuyện chỉ là ngươi quá sợ con Tà Diệm Chu mới mong giúp đỡ.”

Mạc Phi Long vểnh mặt đắc ý: “Phế vật Võ Đồ tam tầng quả thật chả cơ hội hạ sát Tà Diệm Chu! Ngươi mong mấy Võ Đồ Võ Sư hạ nó tiếp đấy đoạt lấy viên linh hạch. Ta đã nhìn thấu chiêu hèn kế bẩn.”



Lâm Phàm nhịn hết nổi đứng bật dậy đôi co cùng Mạc Phi Long: “Đây ngươi đừng thử thách sự nhẫn nhịn ta. Ta biết ngươi dùng chiêu bẩn, hèn hạ dụ hoặc đám khác giúp làm việc. Mạc công tử…”

Mạc Phi Long chẳng mảy may quan tâm, mách tông môn ư? Xin lỗi vì ba thằng kia trăm phần trăm c·hết rồi. Ngươi có xíu bằng chứng gì đó, hay đơn thuần nói suông? Mạc Phi Long đắc ý chọc giận Lâm Phàm.

Ba tên Võ Sư tất nhiên xem được con người Mạc Phi Long, đều bên trong gia tộc lớn tu luyện nên không đần. Bọn họ trước đấy vốn rất rõ, rằng Mạc Phi Long nổi tiếng vụ nhỏ mọn, bắt nạt dân đen.

Cộng ra dáng cao cao tại thượng, không ai trong số ba tên Võ Sư ưa thái độ Mạc Phi Long. Nguyễn Lạc ngồi dậy kêu: “Thôi thôi, ưu tiên! Ưu tiên lập mưu cho kĩ xử lý giùm con Tà Diệm Chu, mõm ít thôi.”

Nói nhiều, đấu võ mồm với nhau xong chừng nào ta được rời chốn c·hết tiệt này? Nguyễn Lạc vội chen vào gọi can ngăn. Mạc Phi Long liếc tràn đầy khinh bỉ: “Tạp dịch thấp hèn tư cách gì xen vô…”

Nguyễn Lạc siết tay, thằng này cực kỳ cực kỳ thèm ăn đòn. Giả sử chả vì đại cục nhanh chóng thoát sâm lâm thì Nguyễn Lạc sẽ đấm, cất giữ cơn giận tạm thời. Nguyễn Lạc: “Con Tà Diệm Chu đó dị biệt.”

Hắn kể chi tiết việc nó cảm nhận xuyên thấu lá phù tông môn vốn cho tạp dịch dán bỏ chạy. Mạc Phi Long khịt mũi: “Ha… Có khi tạp dịch kia xui xẻo bị đưa lầm lá phù mang loại tác dụng khác. Đen đủi.”

Thật lòng thì Nguyễn Lạc muốn đấm thằng ôn này lắm rồi, và chả biết vấn đề cơ bản có thể dùng đầu suy xét, cứ cố tự ban quyền hắn đúng.

Mấy thằng nhân vật phụ c·hết não này một sống chưa nổi hai chương, hai thì lặp đi lặp lại tình tiết gây ức chế độc giả. Khi vào, đám đầu tiên gây khổ gây ghét dễ được giữ lại theo lối kéo độc giả phải đọc.

Ví dụ một số bộ truyện sẽ cho lũ nhân vật c·hết não đáng ghét này nó liên tục liên tục gây phiền phức, ức chế nhân vật chính và độc giả, vì kéo đám độc giả, lũ đó sẽ không c·hết sớm, cố giữ kéo dài sự ức chế.

Độc giả rõ ràng chán ghét thể loại này, chán ghét nhân vật ấy lẫn bực bội đối bộ truyện! Cơ mà vẫn tiếp tục cố đọc vì chờ c·ái c·hết của đám đáng ghét đó hoặc chúng bị trừng phạt, thế là kéo độc giả tốt.

Giống đã nêu, một là sống không quá vài chương sau lúc xuất hiện, hai là sống dai đến khốn nạn cả trăm chương. Thể loại này kéo các độc giả lối tiêu cực, bởi vậy dịp cho c·hết đám kia độc giả sẽ chán.



Kiểu được thỏa mãn căm tức kéo dài chục hay trăm chương, kế tiếp cút nguyên bộ truyện! Ai thèm tiếp tục chuốc bực gặp thêm cả đám nhân vật phụ chó má khác y hệt và lặp đi lặp lại dồn ức chế?

Thằng Mạc Phi Long thì Nguyễn Lạc tạm khó đánh giá là loại một hay loại hai. Sau lúc bàn luận suy xét không cùng ý, bất đồng quan điểm, Mạc Phi Long quyết đi đơn độc giải quyết con Tà Diệm Chu phía kia.

Hắn đơn thương độc mã tự tin khoái chí đi lấy viên linh hạch của Tà Diệm Chu. Ba tên Võ Sư với mấy chục Võ Đồ đều gấp gọi Lâm Phàm, bất giác Lâm Phàm trở thành thủ lĩnh xử lý con Tà Diệm Chu.

Ba tên Võ Sư, mấy chục Võ Đồ đối phó một con nhị phẩm trung giai ma thú thôi, cần chi kế hoạch. Ba Võ Sư đồng loạt tỏ ý đi xử lý mau. Lâm Phàm lắc đầu: “Vị vũ trù mâu. Phải có kế hoạch trước nhất.”

Đừng để mất bò mới lo làm chuồng, hố c·hết thì mất không chỉ một tính mạng. Lâm Phàm vạch kế hoạch cân nhắc vài thứ, Nguyễn Lạc: “Lấy cả trường hợp đám ma thú khác kéo qua ồ ạt điên khùng.”

Lâm Phàm chưa chuẩn bị tình huống đấy, quay đầu: “Ý ngươi là con Tà Diệm Chu có thể gọi đám ma thú khác ép phục tùng? Thế nó sẽ.”

Đây là tình huống Nguyễn Lạc quen thuộc, cứ tự nhủ chắc nịt Tà Diệm Chu chỉ Nhị Phẩm trung giai ma thú liền ăn cám. Với mọi điều nó ráng bày và mắt Nguyễn Lạc xem, con Tà Diệm Chu sẽ che giấu bí mật.

Không khả năng đã mỗi bấy nhiêu sức chiến đấu, phải lòi ra quả điều ảo ma gì đó đại loại nó khống chế ma thú khác! Hoặc khốn nạn xíu là đang trong quá trình tiến hóa phẩm cấp ma thú cao hơn cơ.

Mọi trường hợp c·hết não tăng sức mạnh bẩn cho con Tà Diệm Chu ép đám tu luyện giả bất lực. Duy nhất Lâm Phàm sẽ hạ sát nó, gặp Lâm Phàm thì đột nhiên con Tà Diệm Chu ngu lẹ lẫn yếu đi quái lạ.

Nghe Nguyễn Lạc thốt khá thuyết phục, Lâm Phàm kèm đám Võ Sư, Võ Đồ cân nhắc luôn trường hợp toàn bộ ma thú bảo vệ nó. Chừng nửa giờ trôi, Lâm Phàm gật: “Vậy đi… Theo tổ đội động thủ!”

Ba tên Võ Sư sẽ dẫn một đội Võ Đồ được phân chia nhân số rất ổn. Lâm Phàm và cả Nguyễn Lạc đi riêng nhằm coi đường, lo liệu dạng thông tin trước lúc động thủ. Mặt khác Lâm Phàm hờ Nguyễn Lạc.

Lâm Phàm vẫn nghi ngờ Nguyễn Lạc nhiều điểm do đó hắn đi cùng Nguyễn Lạc là lựa chọn hợp lý, trừ tốt vụ Nguyễn Lạc nhiễu loạn tổ đội, gây phiền phức. Lâm Phàm gọi: “Đi thôi, bắt đầu kia kìa.”



Nguyễn Lạc khổ sở theo sau, bao thằng tạp dịch trốn thoát chỉ có mỗi một thằng c·hết, mỗi một thằng bị kẹt ở đây là hắn. Giờ còn ép đi vào, đối mặt con Tà Diệm Chu? Lúc đầu Nguyễn Lạc thử từ chối.

Ai ngờ thằng Lâm Phàm lấy cớ Nguyễn Lạc là tạp dịch phụ trách trông thả ma thú khảo nghiệm, bảo hắn theo sẽ góp ích to. Nguyễn Lạc cay, đi song song thằng họ Lâm liên tục liếc dáo dác dò đống tơ.

Nguyễn Lạc nhắc: “Đừng có chạm trúng tơ dù nó mỏng yếu cỡ nào… Ta nghi ngờ rằng nó sử dụng tơ xác định vị trí con mồi xong bắt, cam đoan là không kéo ta vào nguy hiểm… Ta không mang tu vi đâu.”

Lâm Phàm chắp tay, nghĩa khí cao ngất đáp: “Nguyễn huynh yên tâm, ta kéo huynh theo thì có trách nhiệm giữ an toàn, ta sẽ cố giúp đỡ…”

Nguyễn Lạc tin khỉ gì nổi, chắc chắn đi chung thằng này chẳng thấy nổi điều tốt đẹp. Nguyễn Lạc nhớ A Ly mỗi tội nó ngủ mất, say sưa tận giờ chưa thức chỉ vì sáng dỗi Nguyễn Lạc: “A Ly ơi là A Ly.”

Không ai phát giác A Ly trốn trong áo Nguyễn Lạc do nó ẩn giấu cẩn thận khí tức. Nguyễn Lạc và Lâm Phàm chậm chạp tiến sâu chỗ nãy gặp Tà Diệm Chu, dọc đường thấy toàn máu là máu khắp cỏ cây.

Hai tấm lệnh bài rơi xuống vũng máu cùng một ít vải trùng màu bộ y phục hai kẻ vây công Lâm Phàm. Hắn lắc đầu: “Đây đoán sẵn thì vẫn, kết cục quá tàn khốc. Còn một tên không biết sẽ còn mức…”

Nghe Nguyễn Lạc kể Tà Diệm Chu tiêm độc vào n·ạn n·hân rồi ăn sống nên Lâm Phàm ngẫm tên hắn đập ngất rất thảm. Sắc mặt dằn vặt tới mức tội lỗi, Lâm Phàm chỉ vội bất đắc dĩ đi tiếp về phía trước.

Mạc Phi Long chạm trán Tà Diệm Chu cũng tầm mấy khắc, hắn hoảng hồn đứng cười điên cười khùng: “Ha… Ha ha ha ha! Chẳng thể… Đây, Không thật… Không… Đây chả đơn thuần lạ Nhị Phẩm trung giai!”

Tầm mắt Mạc Phi Long, con Tà Diệm Chu nấp sau đống ma thú khác sai khiến! Xung quanh có thêm cái xác mất tay mất chân đang bị vài con tiểu chu ăn từ trong ra ngoài gớm đến tột độ, Mạc Phi Long sợ.

Xem sơ hắn đã tê buốt da đầu, sống lưng lạnh ngắt và bản năng thúc đẩy mau chạy trốn kẻo số phận tương tự. Mạc Phi Long cắm cúi gấp gáp chạy giữ mạng, đám ma thú Nhất Phẩm cả Nhị Phẩm đuổi sang.

Cũng may, Mạc Phi Long vốn mang thân pháp của gia tộc, hắn vận lẹ linh lực chạy trốn phi thân mờ ảo. Giả sử chọn lại, hắn sẽ không vào, không tham gia xử lý Tà Diệm Chu, phải trốn càng xa tìm lối thoát.

Tại khoảnh khắc hắn thấy xác bị hàng đống tiểu chu ăn trong ra ngoài gây vụ khủng hoảng tâm thần, chưa kể cái xác đó còn sống. Tên đừng nhắc vì Mạc Phi Long chả nhớ là ai, tên ấy kêu xin xỏ cứu mạng.

Mạc Phi Long vừa dùng thân pháp trốn chạy vừa mắng chửi: “C·hết… C·hết tiệt Vấn Đạo Tông… Mạc Phi Long ta không thể c·hết chốn này!”