Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 64: Tà Diệm Chu.




Chương 64: Tà Diệm Chu.

Trở lại khoảng thời gian trước lúc Nguyễn Lạc gặp Lâm Phàm trong khu vực sâm lâm. Ban đầu Nguyễn Lạc cực kỳ bình thản rời đi, khu vực này chả thuộc phận sự hắn, thả ma thú xong liền sủi gấp chút.

Sử dụng lá phù được phân phát sẵn, Nguyễn Lạc vừa tàng hình vừa thong dong đi bộ tìm tới vị trí rời khỏi chỗ khảo nghiệm. Tại đường, Nguyễn Lạc đụng độ một điều chẳng đẹp đẽ xíu gì, rất gớm ghiếc.

Đấy là cảnh tượng con nhện khổng lồ đen huyền đầy lông, trên lưng có vảy với gai đỏ đang ăn sống một thằng tạp dịch. Nguyễn Lạc đơ mặt, chủ yếu trước mắt khác quái nào bộ phim kinh dị thật sự hả?

Nguyễn Lạc khó giữ bình tĩnh, thằng tạp dịch bị ăn sống thậm chí cố mấp máy miệng hô cứu giúp. Con nhện quỷ kia cạp bay cả chân tay, tiếp đến nó dần dần ăn lên đầu và giữ con mồi sống tạm.

Chất độc không ban cho con mồi c·ái c·hết thoải mái, c·hất đ·ộc giống đang thiêu đốt từng thớ thịt trên thân thể tạp dịch đó. Hắn bị c·hết, nhưng c·hết mới là giải thoát thay vì cứ liên tục t·ra t·ấn hoài.

Nguyễn Lạc hít sâu giật thót, căn bản Nguyễn Lạc sợ côn trùng, con Bạch Văn Kỳ Phong không tính vô do nó chỉ mỗi đầu ong, mọi chi ở con ấy đều là lớp thú. Giờ đối mặt loài nhện Nguyễn Lạc gớm.

Hắn mất bình thản vốn ung dung đi khỏi kết giới giam cầm. Nguyễn Lạc từ từ chậm chạp thở, rón rén rón rén lùi về sau vài bước: “Trêu, trêu tao à… Quả kịch bản c·hết não sắp đặt sẵn thật xảy ra?”

Còn không phải Nguyễn Lạc suy diễn lung tung, quả kịch bản thường thấy của mấy truyện c·hết não thật sự có! Đám ma thú từ đâu lòi vào đây một con quá mức tu luyện giả, nó không nên góp mặt ở đây.

Nguyễn Lạc sực nhớ lúc đi dạo mấy chiếc lồng giam ma thú phát giác qua loài nhện đó: “Tà Diệm Chu? Cơ mà… Bên chiếc lồng kia ghi rằng con Tá Diệm Chu là nhị phẩm trung giai ma thú thôi. Đâu thể.”

Nhị phẩm trung giai ma thú là đủ tầm đám Võ Sư thực chiến g·iết ổn.

Hơn nữa lá phù bảo vệ được thằng tạp dịch bị ăn sống mới đúng, cớ quái gì con nhện tóm trúng? Nguyễn Lạc tự đặt các câu đào sâu vấn đề. Góc xa Tà Diệm Chu cạp ngấu nghiến đầu thằng tạp dịch rất ghê.

Tởm đến cực điểm, Nguyễn Lạc không dám chạy vì vô thức lo lắng nó phát giác tiếng động kỳ lạ. Con nhện ngấu nghiến nửa chừng nó phất vài cái chi trước cao, phần sau thả tơ giăng kín khu vực này.



Nguyễn Lạc hối thúc bản thân chạy mau mau, không chạy mau thì nó giăng tơ trúng liền toang. Vụ việc hoàn toàn ngoài dự đoán, giả sử là một con lớp thú Nguyễn Lạc sẽ không hoảng. Đây là dạng côn trùng!

Trên đời hắn ghét nhất côn trùng, loài nhiều chân, đã vậy con này xét kích thước là loài khổng lồ cao cỡ hơn mét. Sắc mặt tím tái, đầu cũng đầy ý chạy khó chống đối, Nguyễn Lạc bị con nhện c·hết dẫm lườm.

Nó sở hữu tám mắt đỏ lòm lườm đúng vị trí hắn đứng dù lá phù còn đang mang hiệu lực. Nguyễn Lạc nói thầm: “C·hết tiệt! Không tốt rồi! Chạy là thượng sách, nó chả thể phát giác nhưng vừa lườm qua.”

Có lá phù chắc chắn Tà Diệm Chu không thể phát giác, ai ngờ nó đảo mắt pha đó tám mắt đều đúng vị trí hắn, vẫn không chạy thì chờ dịp nó nhào thẳng sang mới chạy à? Hắn cắm cúi quay mặt chạy trốn.

Điều khác, Nguyễn Lạc trước đây chưa lâu vẫn tích cực tìm tới đường c·hết thì tại sao bấy giờ chạy bán sống bán c·hết? Khá đơn giản, có bỏ mạng hắn cũng từ chối bỏ mạng vụ một con nhện khổng lồ thịt c·hết.

Nãy thấy thằng tạp dịch xui xẻo bị ăn sống, giữ vững ý thức bị cạp tay cạp chân lôi ruột gan ra ngoài mà tiếp tục sống, ai dám vỗ ngực thốt tao đồng ý c·hết kiểu đó? Không là không, Nguyễn Lạc không đồng ý.

Có c·hết đều tìm c·ái c·hết đỡ khốn nạn, đỡ đau đớn so vụ này. Tới ảo giác Mê Hồn Hoa từng gặp còn không c·hết khổ sở mức đó, Nguyễn Lạc bán sống bán c·hết vừa chạy vừa gào lên gọi cứu viện nhờ giúp.

Nguyễn Lạc thét vang: “Cứu! Cứu mạng! Cứu cứu cứu! Con mẹ nó! Sao số kiếp mình lại… Đen đủi đến mức đi bộ ung dung gặp trúng.”

Trở về tình huống, Lâm Phàm cộng hai tên vây công hắn sửng sốt sơ xong cấp tốc lui lui phía sau. Vì chưa có bất kỳ ai là kịp thấy Tà Diệm Chu, Lâm Phàm căng mắt quan sát không phát hiện quái dị.

Riêng Nguyễn Lạc thét: “Đứng ngắm cái *** gì! Chạy mẹ chúng mày nhanh lên! Đừng cản đường tao! Cút cút cút cút! Cút!” Nguyễn Lạc chạy mù quáng vụt mặt hai kẻ kia kèm Lâm Phàm, bọn họ liếc xem.

Lâm Phàm thính giác tốt, hắn cảm nhận một loài ma thú đang tiến qua đây: “Chạy!” Bản năng thôi thúc Lâm Phàm buộc chạy vội. Cất thù oán bọn người đấy, trước tiên cần chạy bảo vệ cái mạng.

Nguyễn Lạc chạy dưới đất, Lâm Phàm tận dụng mấy cành cây lớn bật nhảy ngang tốc độ của Nguyễn Lạc: “Gì… Sao tạp dịch có thể chạy tới mức… Bỏ đi. Chạy trốn! Hai người đứng ngớ ngẩn ở đó chi!”



Lâm Phàm bản tính thiện lương, ngó hai tên vây công hắn chẳng trốn chạy mà đứng ngớ lập tức nhắc gấp. Tiếc là muộn, Lâm Phàm thấy cả một con hắc chu khổng lồ vung chi cắt ngang đầu hai tên Võ Đồ.

Hai chi nó mang giống hai chiếc lưỡi hái và gặt đầu người tựa gặt lúa vậy. Lâm Phàm sợ hoảng hồn, hắn quay mặt đi cắm cúi chạy theo cơ, không dám mảy may xoay lưng vì lo sợ con hắc chu t·ruy s·át.

Con Tà Diệm Chu dừng đuổi, nó tìm được hai xác ngon cộng thêm cái mồi tươi luôn. Hai tên Võ Đồ mất đầu vẫn đỡ chán so tên Võ Đồ gục. Tên bị Lâm Phàm một quyền đập ngất mới mở mắt đ·ã c·hết lặng.

Một con Hắc Chu khổng lồ tiêm c·hất đ·ộc vào thân thể hắn, từ từ thật chậm rãi thưởng thức thịt người tươi ngon bổ dưỡng. Số phận Võ Đồ này thảm, cầu mong c·hết chứ liên tục bị nó ăn ngấu nghiến tay chân.

Hai xác c·hết một mồi tươi, Tà Diệm Chu mau chóng thưởng thức bữa tiệc ngon miệng. Phần bụng nó xuất hiện các đốm đỏ, Tà Diệm Chu vì sao chẳng hiểu mà cắt đi tay chân tên Võ Đồ còn sống trước phát.

Nó tiến hành đẻ trứng, thằng Võ Đồ tam tầng xấu số chịu coi là ổ giữ trứng cho Tà Diệm Chu. Các đốm màu đỏ ở bụng nó truyền qua hắn!

Cảnh tượng khiến người rợn gáy, Nguyễn Lạc giả sử thấy thì cũng nôn mấy bãi trên đất. Lâm Phàm chạy thoát cùng Nguyễn Lạc, hắn thở dài một tiếng than rằng may mắn: “May… Chạy kịp… Rốt cuộc kia là gì.”

Nguyễn Lạc dừng gần đó, hắn lau mồ hôi nhễ nhại đầy trán, sắc mặt không tốt đẹp xíu nào vì khi chưa thoát chốn đây liền nguy cấp. Liếc sơ thằng Lâm Phàm, Nguyễn Lạc lầm bầm: “Đúng thằng xui xẻo.”

Gặp quả họ Lâm này kế tiếp vướng vào phiền toái ngay, Nguyễn Lạc vội vàng trốn thoát tầm mắt họ Lâm lẫn tìm kiếm đường thoát. Cấp bách, trước phải sử dụng biện pháp khác dò đường do hắn đi xa.

Lâm Phàm sực nhớ bản thân vốn nhận tấm lệnh bài kiêm truyền tống trận thoát khỏi đây. Giờ là tình huống nguy cấp, con Tà Diệm Chu đấy trăm phần trăm bất thường. Nguyễn Lạc đều nhớ họ Lâm có đồ trốn.

Nguyễn Lạc gọi: “Ngươi! Lâm Phàm? Mau mau bóp nát lệnh bài đưa ngươi rời chốn này, báo cáo đám cao tầng có bất trắc diễn ra gấp hộ, bằng không… Con Tà Diệm Chu đó nó sẽ thịt toàn bộ tu luyện giả.”

Quay về đường cũ tìm kiếm lối vào kết giới để thoát thì Nguyễn Lạc chẳng dám, con nhện c·hết tiệt còn nguyên ở kia. Nguyễn Lạc cố coi, suy ngẫm việc gọi Lâm Phàm ra ngoài báo cáo kiếm trợ giúp là ổn.



Lâm Phàm chưa vội, hắn nhíu mày dò hỏi: “Rốt cuộc là sao? Tà Diệm Chu… Ta từng nghe qua! Nó là nhị phẩm trung giai ma thú! Nhưng… Cảm giác của nó mách bảo mọi chuyện chả đơn giản, có gì khác.”

Nguyễn Lạc gật đầu: “Ừ, lúc ta đến phát giác tạp dịch bị con Tà Diệm Chu bắt ăn sống rất hoảng hồn. Bọn ta nhận lá phù che giấu, ẩn mất khí tức và các tiếng động gây ra, cớ sao Tà Diệm Chu vẫn bắt được.”

Giờ suy xét cẩn thận, ngàn vạn lần đều có vấn đề ẩn khuất, Nguyễn Lạc chán nản đốt một gậy giữ lấy bình tĩnh: “Ta là Nguyễn Lạc. Lâm Phàm… Ngươi bóp vỡ lệnh bài đi. Phải ưu tiên báo cáo bất trắc.”

Lâm Phàm chẳng đôi co dài dòng, dù gì đối phương là tạp dịch, tin tức không biết lắm. Lâm Phàm lôi lệnh bài khỏi túi vải, bóp nát nó.

Điều khốn nạn lần thứ hai phát sinh trong tình huống c·hết não của nhân vật chính. Nguyễn Lac che mặt, đau đầu gọi: “Không thể trốn, tiêu… Đúng dịp cần thì truyền tống trận bỗng hỏng… Mẹ kiếp.”

Tình huống cực kỳ cực kỳ bình thường nếu dính dáng vào thằng nhân vật chính, truyền tống thoát ra gặp đám có tu vi cao kêu giúp thì đất đâu Lâm Phàm thể hiện? Phải lòi trường hợp chó má ép nó đấu thử.

Lâm Phàm được tạo cơ hội g·iết ma thú biến dị khỉ khỉ gì đấy lấy lòng lũ cao tầng, nhận tin tưởng. Riêng đám số kiếp phụ thì chịu, vì chưa thể giúp Lâm Phàm g·iết ma thú là nó sẽ cứ tàn sát tu luyện giả thôi!

Nguyễn Lạc đang làm tạp dịch đều bị cuốn vô trò đùa chó má ấy, sắc mặt chả ổn mấy. A Ly vẫn ngủ trong áo, Nguyễn Lạc c·hết thì A Ly còn tiêu theo, lý do Nguyễn Lạc bắt buộc tìm cách chạy trốn được.

Thực tế dẫu trường hợp tồi tệ mức gì hắn vẫn sống thôi, Linh Đan A Ly đeo có bùa bảo vệ bọn họ, hàng tá đồ vật tự kích hoạt lỡ A Ly với Nguyễn Lạc gặp nguy m·ất m·ạng. Mỗi tội Nguyễn Lạc đâu có biết.

Linh Đan A Ly đeo là Thạch lão tặng lẫn truyền âm cho A Ly, hắn bấy giờ cay cú vắt cả não tìm biện pháp thoát. Lâm Phàm: “Không thể… Truyền tống. Thế chúng ta chỉ có đi gặp đệ tử khác bàn bạc.”

Tình trạng xấu, toàn bộ khu rừng mọi lúc đều nguy hiểm không từ ở mỗi con Tà Diệm Chu. Các ma thú khác chạy rông kia kìa. Lâm Phàm, hắn giơ ngón trỏ: “Hội họp bàn g·iết con Tà Diệm Chu, chỉ cách ấy.”

Nguyễn Lạc ghét đồng ý với thằng họ Lâm, tuy nhiên nó thốt là đúng. Bực bội gật cái, Nguyễn Lạc rít gậy: “Được được, đi mau mau, nó sắp đến đây thì khổ. Ta là phàm nhân không tu vi, đừng chờ đợi quá.”

Hắn đi trước bỏ lại Lâm Phàm ngơ ngơ ngác ngác, Lâm Phàm cau mặt nhủ: “Hắn quả thật… Là chẳng tu vi. Lúc chạy trốn chạy nhanh hơn ta. Ta vận dụng linh lực miễn cưỡng bắt kịp hắn? Nói, nói đùa ư…”

Lâm Phàm theo sát Nguyễn Lạc, lòng liên tục trào dâng đống câu hỏi thân phận: “Họ Nguyễn? Ta chưa hề một lần nghe qua, người này…”