Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 63: Lâm Phàm bị vây.




Chương 63: Lâm Phàm bị vây.

Lâm Phàm vận dụng linh lực, nắm đấm và thân thể được bọc trong dòng linh lực bàng bạc cường hóa sức quyền cước. Lâm Phàm bắt ngay điểm yếu con ong Bạch Văn Kỳ Phong: “Nó dễ hoảng loạn ư.”

Chỉ cần kim độc không trúng con mồi, liên tục liên tục bị thoát khỏi lập tức con ong nổi điên. Chủ yếu theo loại bản năng đấy là thứ rất độc, bài tẩy của con ong nên chưa đâm trúng mồi nó khó yên.

Đại khái rằng mấy con ma thú đa số hoạt động theo bản năng, mặt khác con ma thú này vốn quá dựa dẫm kim độc. Lâm Phàm vội kêu gọi: “Lại đây lại đây! Để ta chơi trò vui một chút! Đến đây!”

Phi thân lên các cành cây cao khổng lồ, Lâm Phàm tận dụng tốt dạng địa hình hỗ trợ ẩn nấp chọc tức con ong. Bạch Văn Kỳ Phong rít gào các âm thanh điếc tai khó chịu màng nhĩ và đuổi theo mau họ Lâm.

Đám tu luyện giả dòm ngó kiếm cơ hội chiếm đồ tốt cũng vội vàng chạy đi coi thứ hay ho. Lâm Phàm vẫn không phát giác bị để ý, cất bước chạy con ong rồi sử dụng cước quyền thi thoảng đáp trả nó.

Trước dịp t·ấn c·ông, mỗi đòn t·ấn c·ông Lâm Phàm đều phải đảm bảo kim độc chả găm kịp vào bất kỳ vị trí trên cơ thể hắn. Lâm Phàm soi con ong đang chật vật thở dốc: “Sắp đạt giới hạn… Đừng coi nhẹ.”

Người chịu dồn vô đường cùng còn chống trả c·hết sống, ma thú nếu lỡ không cẩn thận thì có tỉ lệ bị sát ngược. Đương nhiên Lâm Phàm chả cho phép loại chiêu trò cá c·hết lưới rách, Lâm Phàm dừng gấp.

Chậm chạp quay đầu, con ong lần thứ mấy chưa rõ đã chĩa mũi kim phía mục tiêu! Lâm Phàm ngã thân ra sau rơi xuống: “Đừng có mơ? Nhị phẩm hạ giai ma thú. Linh hạch ngươi ta lấy! Khỏi thoát.”

Từ đi săn thành con mồi, con ong tiếp tục kẹt phần kim độc vào cây làm nó khó di chuyển hoặc vỗ đôi cánh lớn. Lâm Phàm rút một loại chủy thủ bé ném đi, chủy thủ dễ ơi là dễ đâm vào phần cổ con ong.

Con Bạch Văn Kỳ Phong thét thảm giống tiếng vật nhọn cà bảng đen.

Lâm Phàm lật thân giữa không trung gọn gàng đáp xuống mặt đất. Hắn mỉm cười hào hứng: “Giải quyết êm đẹp… Nhị phẩm hạ giai… Bao lần luyện quyền cước ứng phó mọi tình huống không tệ đó.”

Hắn bằng thân chẳng võ kỹ, không kiếm vỹ hay thân pháp liền chiến được và hạ sát một Bạch Văn Kỳ Phong cực khó giải quyết. Tu vi chỉ mỗi Võ Đồ tam tầng, đấu một con có thể trụ Võ Đồ bát tầng lận kìa.



Chấp quá nhiều rồi cuối cùng Lâm Phàm vẫn thắng, Lâm Phàm nhảy vài bước đạp cây tiến gần vị trí con ong c·hết. Lần đầu thu thập càng không vấp, Lâm Phàm thu hồi chủy thủ, xài chủy thủy mổ xác.

Phần ngực con Bạch Văn Kỳ Phong là một viên pha lê tựa tựa là linh thạch mỗi tội màu đỏ. Màu đỏ huyết sắc tượng trưng cho ma thú! Lâm Phàm giữ lấy viên này cất vào túi vải: “Phải kiếm thêm ít cái.”

Một viên linh hạch từ Nhị Phẩm hạ giai ma thú dư dả giúp họ Lâm có thể ổn áp vị trí ngoại môn đệ tử Vấn Đạo Tông. Tuy vậy chưa lẹ dừng, Lâm Phàm đang mong muốn vị trí bên nội môn: “Thời gian cấp…”

Không kịp thốt thời gian cấp bách, Lâm Phàm phát giác khí tức lạ áp sát bản thân. Hắn rút lui tầm chục bước, tay che túi vải lườm sơ các Võ Giả ý đồ bất thiện: “Đây là ý gì? Ta từng gặp qua mấy vị sao?”

Ba tên tu luyện giả mặt mày lấc cấc cộng nụ cười trêu chọc nhìn Lâm Phàm. Một kẻ sẹo bên phía má trái mở lời: “Lâm Phàm phải không… Biết điều thì bỏ viên kia xuống. Bọn ta tha cho một mạng.”

Tên khác tay chân đen cháy nắng, đầu trọc với miệng cười toác gọi: “Mau mau biết điều bỏ viên linh hạch xuống đất. Nếu không, đừng trách chúng ta dạy dỗ ngươi sao đối nhân xử thế… Lâm Phàm.”

Kẻ cuối im lặng khoanh tay đứng nhìn chăm chăm họ Lâm, ba tên bao vây Lâm Phàm chả tạo dù một đường thoát bé xíu! Tạch lưỡi, sắc mặt đen và lập tức sẽ cân nhắc biện pháp đi trốn, Lâm Phàm buồn phiền.

Dẫu biết thừa ai đứng đằng sau vụ việc, hắn hỏi: “Là ai sai khiến đám bọn ngươi đến tìm ta? Mạc Phi Long! Tiểu nhân hèn hạ… Thật vô sỉ!”

Tên mặt sẹo gấp gáp lên tiếng mặc dù nụ cười trên môi không dừng chút gì: “Đừng có nói hồ ngôn! Chúng ta vốn vẫn tuân thủ theo luật lệ, quy củ thuộc Vấn Đạo Tông, có quyền đoạt đồ, chả g·iết.”

Ban nãy một tên đe dọa lấy mạng Lâm Phàm chỉ là dọa nạt, căn bản quy củ Vấn Đạo Tông thắt chặt an toàn không thể g·iết lẫn nhau. Cất, luồn chiếc túi vải ra sát sau, Lâm Phàm đảo mắt cố đếm thầm.

Đếm thời điểm thích hợp trốn thoát, Lâm Phàm phải liều phen, trên cơ sở hắn không phải chẳng cơ hội trốn thoát. Tên im lặng rốt cuộc đáp: “Chớ sỉ nhục Mạc Phi Long công tử. Bọn ta chỉ thấy bất bình!”

Bọn chúng dám thẳng thừng thừa nhận rằng bọn chúng giúp đỡ cho Mạc Phi Long trả thù vặt Lâm Phàm. Cười khổ, vẻ mặt Lâm Phàm soi kĩ liền phát giác chần chừ mong cơ hội bọn chúng sơ suất.



Nội tâm Lâm Phàm mắng: “C·hết tiệt… Khốn kiếp Mạc Phi Long, ta đã năm lần bảy lượt chủ động mong không ai phạm ai. Đây là ngươi bắt buộc ta! Nếu ta thoát kiếp nạn bây giờ… Lần tới ngươi nếm đủ!”

Chớp mắt Lâm Phàm quyết định cầm viên linh hạch của Bạch Văn Kỳ Phong lên tay trái: “Đây là thứ các ngươi đặt đôi mắt tham lam trên. Giỏi thì chộp lấy nó đi!” Dứt câu, hắn tung viên linh hạch cao.

Viên linh hạch thu hút toàn bộ ánh mắt đám tu luyện giả tham lam, ba kẻ đều đồng loạt quay đầu với khóa chặt mục tiêu vào viên đấy! Lâm Phàm có cơ hội t·ấn c·ông, phòng thủ tốt nhất là hạ gục chúng.

Hắn không sở hữu thân pháp, chả mang chiêu thức võ kỹ để trội so mấy tên bọn chúng. Vừa giữ viên linh hạch vừa rời khỏi tình huống, biện pháp tuyệt vời nhất là dùng đồ vật lừa lọc, thừa dịp xử lý.

Viên linh hạch Lâm Phàm ném đi không phải đồ thật. Trong một cái chớp mắt ấy hắn đổi viên linh hạch thành mắt con ong. Mắt từ ong, nó không khác viên pha lê máu khổng lồ. Khi mổ xác Lâm Phàm lấy.

Tên mặt sẹo đoạt được viên linh hạch lập tức thấy máu me tởm lợm chảy dọc xuống tay, hắn hét: “A! Đây không phải nó? Là trò lừa gạt!”

Hai tên còn lại nghe câu cảnh báo đã muộn màng, Lâm Phàm thoắt bước gạt giò hai tên. Mỗi xíu trắc trở do có tên giãy giụa đứng dậy, Lâm Phàm siết chặt quyền, linh lực bàng bạc bọc vào tung cả đấm.

Một quyền vỏn vẹn đã khiến tên giãy giụa bật dậy thổ huyết, sắc mặt xám xịt ôm bụng kêu gào đau khổ. Lâm Phàm sắp đấm tiếp kẻ còn lại gần hắn liền thất bại. Tên ấy nhảy lui mấy cái, che che đầu ngã đập.

Mặt sẹo cùng tên im im vẫn tỉnh táo, tên bị Lâm Phàm cho ăn quyền trọn phát đã ngất. Mặt sẹo hít sâu: “Cũng… Cũng là Võ Đồ tam tầng! Cớ gì khí lực hắn lớn đến mức! Một quyền xử lý tên chung cấp.”

Lâm Phàm đứng vững, hai tay dần dần thắt chặt đai lưng trông giống một vị võ đạo tông sư tràn đầy khí thế. Lâm Phàm giơ tay hất cái làm động tác khiêu khích đối thủ: “Hừ, chó Mạc Phi Long thôi, sợ ư?”

Lời khiêu khích chọc giận hai tên nhân vật quần chúng không đầu óc, hai tên đưa vội đối phương ánh mắt động thủ. Hai tên xuất hiện gấp trước mặt Lâm Phàm, quyền cước v·a c·hạm liên tục gây ồn ào.

Từng tiếng bốp bốp ầm ầm ầm cuốn lên bụi mù, các quyền cước hụt đấm vỡ thân cây cành cây, mắt Lâm Phàm đảo lia lịa, tốc độ ra chiêu của hai kẻ đối diện không kém, mỗi tội Lâm Phàm lo khá tốt.



Hắn chống đỡ hai tên vây công, quyền cước v·a c·hạm ẩn ẩn thấy Lâm Phàm chiếm thượng phong so hai kẻ chung đẳng cấp. Đôi bên có xíu dừng tay, hai kẻ bất thiện lui xa Lâm Phàm thở hồng hộc đuối sức.

Mấy cú quyền cước chúng sử dụng linh lực càn rỡ vô tri, chẳng chú ý tiêu hao và về phía Lâm Phàm trái ngược. Lâm Phàm chỉ vận dụng có một mức triệt tiêu, hủy uy lực cước quyền đối thủ, đợi lũ ấy yếu đi.

Cùng tu vi, Lâm Phàm dễ dàng áp đảo hai tên vây công vì đơn giản là do hắn biết tận dụng linh lực, sử dụng sức mạnh thật sự. Lâm Phàm: “Bầy cẩu Mạc Phi Long nuôi xem ra đều không khác thằng chủ.”

Vừa yếu đuối vừa ngụy quân tử, Lâm Phàm tiến chậm chạp sang hai tên lo lắng hoảng loạn kia. Bọn chúng sợ hãi rát da đầu, tay giật giật.

Không nói quá chứ tay chân hai tên giờ đây run lập cập, bọn chúng vốn chưa ngờ trường hợp Lâm Phàm mạnh vậy. Lâm Phàm đáp trả cước quyền vào thân bọn chúng ê ẩm, đổi lại từ chúng thì vô hiệu.

Chúng thậm chí chưa chạm nổi một quyền cước đúng nghĩa lên thân thể Lâm Phàm. Mấy chiêu thức tung thì bị ngăn chặn mất lực! Cả hai giận dữ đồng thời e ngại suy tư biện pháp giảng hòa hay gạt thử.

Tranh thủ dịp Lâm Phàm chả cảnh giác dùng đòn dứt điểm, cả hai vội vàng đổi giọng xuống thương lượng: “Lâm Phàm! Đừng quá quắt. Dù ngươi có sức chống chọi thì nổi bao lâu! Chi bằng đôi bên dừng.”

Đấy là hai chữ thương lượng trong mắt bọn chúng, chứ hoàn toàn có ý quái gì mang nghĩa muốn thương lượng đâu. Lâm Phàm liếc sơ qua, lạnh lùng hô: “Đổi ngược ta yếu thế thì các ngươi sẽ chịu dừng sao?”

Một câu ép buộc đối phương câm lặng, tên mặt sẹo xuống nước tiếp vài lời: “Lâm Phàm… Đôi bên vì đều đệ tử Vấn Đạo Tông. Cớ gì đi làm thứ tiệt đường nhau. Ngọc đá cùng tan? Ngươi biết hậu quả!”

Bọn chúng lo sợ Lâm Phàm trong khắc bốc đồng hạ tử thủ g·iết người tại đây. Thực tế bản thân Lâm Phàm không thèm g·iết chúng, nếu bàn luật lệ quy củ Vấn Đạo Tông là g·iết chóc bị cấm, Lâm Phàm rõ thôi.

Còn mặt khác Lâm Phàm không g·iết chúng do chúng ban đầu chưa hề quá quy củ Vấn Đạo Tông, ba tên chỉ đòi c·ướp đồ. Cơ mà giọng vẫn cá rằng chưa hiểu trời cao đất dày, Lâm Phàm siết quyền chuẩn bị dạy.

Phụ mẫu bọn chúng chẳng dạy thì để ra ngoài đời Lâm Phàm này dạy dỗ thay phụ mẫu chúng! Mười mấy tuổi học liếm chân Mạc Phi Long, học c·ướp đồ đạc đe dọa đồng môn, vào chung tông gây hắn xấu hổ.

Lâm Phàm sẵn sàng đập hai tên nhừ tử thì ngừng tay, lọt tai vài tiếng động kỳ lạ tốc độ cao hướng qua bên đây. Lâm Phàm quay mặt: “Kia. Có tiếng người! Và một âm thanh kêu… Khó chịu, phía đằng đó.”

Nguyễn Lạc chạy bán sống bán c·hết thét thảm thiết: “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta mắc bệnh sợ côn trùng! Cứu mạng, ai đấy không… Giúp ta.”