Chương 62: Linh hạch.
Đây là điển hình của nhân vật phản diện c·hết não hoặc nhân vật loại quần chúng c·hết não. Đại khái sống ở truyện không quá hai chương. Mạc Phi Long thấy được họ Lâm lập tức nổi cơn ghen tị bực bội.
Không rõ nguyên do, kiểu xem thấy bản thân yếu kém so Lâm Phàm nên phải tìm vài biện pháp dìm đối phương xuống đáy. Phía kia, sắc mặt Lâm Phàm vẫn cứ bình thản, tập thói quen tịnh tâm giữ khôn.
Hắn cần giữ tinh lực đi nghĩ biện pháp tiến vào nội môn, ai rảnh rỗi lãng phí vào việc vớ vẩn của Mạc Phi Long. Lâm Phàm ngoài chờ ra, chớp mắt mấy lần do bỗng phát giác Nguyễn Lạc tạp dịch.
Đấy rõ ràng là tên tạp dịch hôm qua bất đồng quan điểm về nữ nhân cực phẩm linh căn luôn. Lâm Phàm nhíu mày: “Gì… Hắn lại ở đây trợ, trợ giúp khảo nghiệm… Mấy cái lồng lớn chắc có lẽ là ma thú.”
Đông đảo tu luyện giả trông mấy chiếc lồng giam ma thú cũng bị sợ đôi chút. Cơ bản ở đây đa số chưa trải qua thực chiến, thuần là từ may mắn đạt đủ tu vi tối thiểu tiến vào Vấn Đạo Tông. Họ lo toan!
Mỗi mấy người là hoàn toàn chẳng lo sợ, trong đó gồm Mạc Phi Long lẫn Lâm Phàm. Tuổi mười hai Lâm Phàm đã g·iết hổ bảo vệ làng, chưa chạm trán ma thú thì vẫn không e ngại, hắn quan tâm vấn đề khác.
Lâm Phàm đang cảm giác rằng điềm xấu sắp xảy ra, chẳng rõ lý do gì bản thân liên tục bị thôi thúc làm việc nào đó. Kim Thân Dị Hồn cầm được có chương ghi cách tăng tiến sức mạnh dị biệt, Lâm Phàm xét.
Chủ yếu theo chương đó, một cách khác tăng tốc sinh linh căn biến dị là hấp thu linh thạch ma thú phẩm cấp cao. Khả năng vì vậy thân thể hắn mới vô thức làm phản ứng đối đám ma thú, Lâm Phàm vội vàng.
Cần tích điểm bằng số lượng linh hạch thu thập từ yêu thú để đi vào nội môn, hoặc hấp thụ nó cố gia tăng tỉ lệ sản sinh biến dị. Hắn chép miệng: “Khó, chậc… Thôi trước mắt chờ vào nội môn lại tìm.”
Vào nội môn quan trọng hơn, hắn không tin ở đây có linh hạch quý.
Đống linh hạch ma thú phẩm cấp thấp hấp thu cũng phí phạm, tăng khả năng biến dị chậm chạp không đáng. Lâm Phàm nhắm mắt chứ dẹp vụ tiếp tục quan sát, Mạc Phi Long thì lùa mấy con gà đến.
Đám tu luyện giả khác có người biết danh tiếng Mạc Phi Long, bọn họ hấp tấp vờ vịt chào hỏi tạo rộng các mối quan hệ. Lập bè phái rồi một nhóm hoạt động chung gom góp linh hạch ma thú dễ dàng chút.
Vài tên tu vi Võ Sư dựa dẫm thực lực bản thân nên không mảy may cân nhắc ý mời gọi tham gia lập nhóm. Mạc Phi Long ngoại lệ, thật lòng hắn chẳng quản bọn yếu đuối này chi, chỉ là phải dìm họ Lâm.
Khiến thằng họ Lâm nếm thất bại não nề ê chề trong phân loại ngoại môn nội môn, nếu hắn chẳng có bất kỳ linh hạch gì sẽ có thể bị ăn trục xuất khỏi Vấn Đạo Tông. Điều kia khả thi vì thực lực yếu đuối!
Vấn Đạo Tông cho nhập môn hai trăm tên, tuy nhiên khảo nghiệm hai không làm nổi yêu cầu tối thiểu liền dễ cút. Mạc Phi Long xì xào to to nhỏ nhỏ với đám khác, bọn chúng đặt đôi mắt lên Lâm Phàm sơ qua.
Góc khác trong sâm lâm, Nguyễn Lạc đi hoài đi mãi chung mấy thằng tạp dịch nữa rốt cuộc tới đúng vị trí cần sắp đặt thả ma thú. A Ly ngủ say, mặt Nguyễn Lạc buồn chán do A Ly không nghịch ngợm gì.
Tạp dịch tự lấy khăn thấm mồ hôi, các lồng giam giữ ma thú dán lên lá phù làm nhẹ trọng lượng để kéo thì vẫn nặng điên. Nguyễn Lạc: “Chờ tín hiệu. Chậc chậc chậc. Vừa đói vừa khổ và cả nguy hiểm.”
Cầm chìa khóa cộng lá phù ngụy trang sẵn sàng trốn, Nguyễn Lạc liếc thấy một số tạp dịch sợ run không dám đi sát lồng ma thú: “Rén sao! À quên mất… Bận rộn chưa đủ thời gian ngó thử đám ma thú.”
Nguyễn Lạc là thằng tạp dịch duy nhất dám tiến gần chiếc lồng chăm chú liếc mắt xem ma thú! Vài tạp dịch khác bảo đây là gan dạ mỗi tội không ai can đảm bắt chước hắn. Một tên kêu: “Đằng đó! Cách xa!”
Dẫu nghe nhưng Nguyễn Lạc chẳng thèm tuân theo, Nguyễn Lạc đảo mắt gặp một con bề ngoài cái đầu giống ong, thân lại mang đôi cánh.
Điểm kỳ quái là phần thân nó sở hữu bờm sư tử kèm tứ chi ngỡ lớp thú tầm thường. Trước đây đọc truyện sảng văn c·hết não, Nguyễn Lạc vốn biết có dạng loài lạ, lần đầu thấy tận mắt còn rất kh·iếp cơ.
Tởm c·hết đi được, ma thú giống Tử Lang mang hình dáng con sói tạm chấp nhận ổn, con này rõ ràng không ra con gì thật sự đàng hoàng ấy. Nguyễn Lạc liếc nó, chớp mắt nó biến mất xong xuất hiện kề cận.
Chỉ bị chiếc lồng giam giữ không thể thoát, lồng chắn cột nhưng thực tế dán lớp phù lá chắn chặn đám ma thú t·ấn c·ông ra ngoài. Kim dùng tiêm vào con mồi bị dừng, kim độc đó nhắm vào đầu Nguyễn Lạc.
Sắc mặt hắn thản nhiên, hất hất tay: “Uầy trông cũng kh·iếp kh·iếp nhể A Ly. À thôi… Quên A Ly nó giận dỗi đi ngủ rồi! Phẩm chất ma thú chia sao ta… Ngày trước biết thế hỏi luôn thằng Tiêu Kiệt… Uầy uầy.”
Con ma thú điên cuồng găm kim độc đến vị trí Nguyễn Lạc, đáng tiếc phù bảo vệ tạo lá chắn chặn nó thoát ra cực vững chắc. Hắn hiếu kỳ: “Ê này… Các ngươi biết ma thú chia phẩm cấp gồm loại nào không!“
Một tạp dịch đứng gần Nguyễn Lạc nhất tự chỉ tay vào bản thân: “Ta? Ngươi… Ngươi hỏi ta á? Ta vào chưa lâu, lần đầu gặp ma thú mà còn chưa học chi tiết! Chỉ biết ma thú chia cửu phẩm. Mỗi cái ba tầng…”
Theo lời tạp dịch đó giải thích giúp Nguyễn Lạc, ma thú phân chia tới cửu phẩm, mỗi phẩm chia ba tầng hạ tru·ng t·hượng. Hắn ngó vài chữ ghi trên giấy vốn dán góc lồng: “Bạch Văn Kỳ… Phong. Là gọi ong.”
Giờ Nguyễn Lạc tiếp thu kiến thức mới lạ, Phong là dạng tên gọi khác của con ong. Hắn đảo mắt đọc dần xuống: “Nhị phẩm hạ giai ma thú. Tương… Tương đương thực lực Võ Đồ tam phẩm đến bát phẩm.”
Đa số đám tu luyện giả nhập môn hôm qua đều tối thiểu Võ Đồ tam tầng, vậy chung quy dòng ong này là loại cùi bắp pháo hôi để bị g·iết c·hết thôi. Nguyễn Lạc cực kỳ ung dung dạo dạo khắp các lồng.
Lần lượt đống ma thú được Nguyễn Lạc đọc tên lẫn phẩm cấp: “Nhị phẩm hạ giai, nhất phẩm thượng giai… Nhị Phẩm trung giai. Là nó!”
Nhị Phẩm trung giai ma thú tương đương hai tầng cuối của Võ Đồ và thực lực lấn đến tận tầng đầu Võ Sư. Nguyễn Lạc trầm ngâm: “Liệu… Đây có phải là con sẽ đặt lầm vào đây xong gây náo động cục diện?”
Ban nãy đi trên đường Nguyễn Lạc suy tư phức tạp, mọi thứ đều sắp đặt vào hướng kịch bản sảng văn c·hết não. Nguyễn Lạc quan sát quá lâu chưa thấy bất thường ở điểm gì: “Võ Sư tầng đầu vẫn xử ổn.”
Đám vừa nhập môn có mấy tên Võ Sư nên giải quyết Nhị Phẩm trung giai ma thú không phiền lắm. Để gây cục diện rối rắm và giúp họ Lâm lên sàn diễn thì đòi hỏi sự lầm lẫn, sai sót cho con ma thú cao so nó.
Giả sử lòi đâu một con Nhị Phẩm thượng giai ma thú liền phù hợp vụ việc, một là Nguyễn Lạc ám ảnh thế giới c·hết não làm quá vấn đề. Cố suy xét, trường hợp hai đấy là có con miêu tả không đúng.
Không sở hữu bản vẽ hoặc hình vẽ đại khái con yêu thú, chỉ có dòng chữ miêu tả chúng thôi. Chi tiết là nó tương đương Võ Giả ở tầng gì, tên gọi nó là kết thúc. Nguyễn Lạc chịu thua, bỏ công đi kiểm chi.
Tên đám ma thú đều thuộc dạng khó hiểu đối Nguyễn Lạc, kiểm bằng cái tên càng khiến đầu hắn ong ong. Tạp dịch khác xếp hàng bàn mấy việc, giữ phù coi phù cẩn thận kẻo lát thả ma thú bị mất phù thì tiêu!
Nguyễn Lạc quay về chiếc lồng bản thân phụ trách trông coi, con ong c·hết tiệt vẫn kiên trì đâm kim độc vô lá chắn. Mở cổ áo xem thử A Ly ngủ đáng yêu, Nguyễn Lạc vươn vai ngáp: “Buồn chán sắp c·hết.”
Giờ mùi đã điểm, khảo nghiệm thứ hai chính thức bắt đầu khi có vài tiếng chuông gõ điếc tai thông báo tiến vào sâm lâm. Tiếng chuông báo tạp dịch thời điểm thả ma thú là đây, Nguyễn Lạc vội vàng làm.
Trước tiên để an toàn bản thân và A Ly đang nấp ở trong áo, Nguyễn Lạc dán lá phù vào áo rồi mới cầm chìa khóa mở lồng. Hắn biến mất, bỗng chốc tan biến tựa sương khói tại cặp mắt Bạch Văn Kỳ Phong.
Tiếng động chẳng nghe được, mọi cử động của Nguyễn Lạc che giấu khỏi tầm mắt và tai con ong vì phù đang xài tốt. Ong mau bay vụt đi.
Kết giới dựng lên bao phủ sâm lâm, khu vực khảo nghiệm chẳng thể cho phép dù một ma thú thoát khỏi vòng kiểm soát. Con ong bay đi tầm độ cao chục mét lập tức bị màn chắn chặn tiếp, nó điên tiết.
Nguyễn Lạc thì thong dong đi bộ cầm miếng lệnh bài tiến ra khu vực sâm lâm. Chủ yếu tấm lệnh bài là thứ để thoát khu kết giới, tạp dịch, Đồng Tử hoặc thậm chí cả Võ Giả khảo nghiệm cũng có một cái.
Loại của Võ Giả còn kèm truyền tống trận, bóp nát lệnh bài liền nhận truyền tống ra ngoài khu vực khảo nghiệm an toàn. Mà ra ngoài, vậy đồng nghĩa mất quyền khảo nghiệm, bỏ cuộc xếp vào đáy bảng.
Vì lẽ đó ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, không ai muốn bóp vỡ lệnh bài truyền tống ra ngoài. Lâm Phàm liên tục đạp cành phi thân: “Bởi tốc độ quá chậm… Sau này ta cần học thêm thân pháp.”
Tốc độ này chỉ dựa vận may tìm kiếm ma thú săn g·iết không tốt lắm, Lâm Phàm vung vung quyền cước mấy cái: “Hừm… Cảm giác gió cắt trên đầu… Ha ha! Nay vận may thật chả tệ! Bạch Văn Kỳ Phong!”
Mới xuất hiện đã là Nhị Phẩm hạ giai ma thú, linh hạch tính điểm rất tầm trung chứ không thấp. Lâm Phàm vui mừng thoát lẹ cú kim trực diện đâm xuống: “Độc của nó là nuốt Giải Độc Đan đều vô dụng.”
Loài này lực chiến không mạnh, sức bền dai dẳng hòa tốc độ t·ấn c·ông sắc bén trí trá lại chưa dễ nắm bắt! Chỉ cần chả bị kim đâm trúng độc, Lâm Phàm đầy tự tin sử dụng quyền cước mài c·hết nó luôn.
Trốn thoát cú đâm, kim nó găm chặt vào cành cây Lâm Phàm vội vàng tranh thủ cơ hội tung quyền thôi sơn thẳng phần bụng con ong. Bạch Văn Kỳ Phong gào thét đau đớn, nó lập tức nổi giận vùng vẫy rút kim.
Thân Lâm Phàm không võ kỹ, chẳng thân pháp, dựa tu vi tối thiểu để tận dụng lực quyền cước mài Bạch Văn Kỳ Phong c·hết dần. Ngay gần, vài ba tên tu luyện giả Võ Đồ cỡ ba bốn tầng lén lén lút lút quan sát.
Một tên mở miệng: “Là hắn? Tên đắc tội với Mạc Phi Long công tử… Tông môn cấm cố ý g·iết chóc, chả cấm c·ướp! Đoạt linh hạch là ổn?”