Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 61: Khảo nghiệm hai.




Chương 61: Khảo nghiệm hai.

A Ly cũng biết Nguyễn Lạc mệt mỏi nên không đẩy vòng tay hắn khỏi mà âm thầm đồng ý cho ôm. Nguyễn Lạc đánh một giấc cỡ tầm bốn giờ sáng lập tức bị vài tên tạp dịch khác gọi dậy vì chấp sự kêu sang.

Nguyễn Lạc uể oải vươn vai, lệ đọng khóe mắt do một giấc ngủ tuyệt sau lúc làm việc vất vả trầy trật. A Ly thức theo: “A… Sáng rồi… Tiếp… Ẹc… Bổn tiểu thư không muốn chui vào ngươi tiếp đâu, không!”

Mỗi tội chẳng còn bất kỳ biện pháp khác, Nguyễn Lạc lấy chăn cố che che mắt mấy tên cùng phòng xong bắt đầu đổi y phục. A Ly vào áo là mặt nàng khó chịu, bức bối đau thương vì dần dần nản lắm luôn đó.

Chán nản ngày nào ngày nấy cứ bị ép nằm trong áo hắn, A Ly cộc cằn cơ mà không tỏ thái độ quá mức lên Nguyễn Lạc. Vội vàng tắm phát, Nguyễn Lạc mau mau tiến đến khu vực chấp sự đang chờ phân chia.

Phân chia linh thạch thưởng làm công cật lực ngày hôm qua, Nguyễn Lạc coi túi chứa tổng ba mươi viên linh thạch loại hạ phẩm: “Uây, kia, thật là ba mươi viên? Ban đầu ta hiểu lầm mỗi ba viên thôi.”

Lẩm bẩm nho nhỏ vẫn bị vị chấp sự nghe được, hắn cười híp mắt cau mày ngó Nguyễn Lạc: “Đây là thưởng thêm, quả thật ban đầu chỉ vốn thấp, ba viên là giới hạn, may sao có đệ tử cực phẩm linh căn.”

Hắn giơ ngón trỏ tràn đầy ý vui vẻ sảng khoái, chờ mong tương lai tại giờ Vấn Đạo Tông trở lại huy hoàng: “Nhờ vậy. Bên trên thích thú ban thưởng thêm, gấp chục lần. Mỗi tên tạp dịch đều gấp mười.”

Hiển nhiên thân hắn là chấp sự thì nhận thưởng phần chấp sự cũng gấp chục lần cơ. Lý do vì sao chấp sự vui kỳ lạ, chưa hề mảy may sai sử bọn họ trước rồi phát phần thưởng chầm chậm dời sau.

Nguyễn Lạc chắp tay đa tạ, mới mở miệng mong sủi càng nhanh càng tốt thì chấp sự mập mạp kêu liền: “Chờ đó chờ đó… Ngươi gấp cái gì! Gấp về làm ba cái trò quét sân tiếp? Việc ổn hơn đang cần đây.”

Thoáng chốc, Nguyễn Lạc toát mồ hôi hột, A Ly ở áo hắn đều rét run.

Giao việc tiếp xui xẻo giống hôm qua thì nguyên ngày A Ly chỉ được trốn trong áo Nguyễn Lạc, A Ly tất nhiên không đồng ý: “Không tốt! Từ chối cho ta! Từ chối từ chối! Chả từ chối ta lập tức trốn thoát.”

A Ly b·iểu t·ình đạp áo Nguyễn Lạc dữ dội, may thay hắn đang tư thế quay lưng chưa bị chấp sự phát hiện. Nguyễn Lạc có vội chút: “A Ly. Ngoan ngoan… Đừng đạp đừng đạp, ta nghe chi tiết công việc.”



Dù gì thân phận bấy giờ hắn đang sử dụng là tạp dịch, người ta chức quyền cao thuê bản thân mà từ chối làm thì muốn đuổi việc ư. Trầm mặc, chớp mắt Nguyễn Lạc kiềm nén và đổi biểu cảm quay đầu.

Nguyễn Lạc mong nghe chi tiết công việc, chấp sự mập mạp kể cho: “À là thế này… Hai trăm tên đệ tử thu hôm qua chắc chắn sẽ vào lẹ ngoại hoặc nội môn. Khảo nghiệm hai là để phân chia thích hợp.”

Khỏi cần hắn tiếp tục giảng giải tình huống chi tiết Nguyễn Lạc liền hiểu đòi tạp dịch kéo đến hỗ trợ khảo nghiệm hai. Chấp sự béo to: “Đây ngươi cứ cầm tấm lệnh bài này, đi sát theo. Ta dẫn đường.”

Hoàn toàn chẳng có quyền chọn lựa, Nguyễn Lạc thở dài chụp lấy miếng gỗ đi với chấp sự mập mạp. A Ly ở áo hắn: “Này… Dám hừ. Chậc, không thèm quản, không quan tâm ta chịu khổ, hừ.”

A Ly dỗi, rất rất rất dỗi vì Nguyễn Lạc vẫn tiếp tục đi làm nhiệm vụ phải giấu nàng trong áo. Xoa xoa phần áo, Nguyễn Lạc thốt vài lời. Dùng các câu trấn an A Ly, xui xẻo rằng A Ly giận không đáp.

Nàng bực bội bơ luôn Nguyễn Lạc, dù gì cũng còn sớm nên A Ly cấp tốc chợp mắt chẳng cho chuốc thêm bực vào đầu. Hắn cười khó xử nhủ: “Sao cảm giác giống bị ai giận hơn là bị sủng vật dỗi…”

Hắn sống trong thế giới sảng văn c·hết não quá lâu, đôi lúc quên dùng từ thú cưng mà đổi qua từ sủng vật. Nguyễn Lạc suy đoán kia là vì nó mang trí tuệ cao, Nguyễn Lạc xem A Ly giống bạn hơn là thú cưng.

A Ly ngủ say, nàng tự phong bế thính giác, khứu giác không quản mọi chuyện Nguyễn Lạc sắp làm. Chấp sự chỉ tay: “Ở đằng đấy, sang thử.”

Chấp sự mập mạp dặn dò: “Cầm lệnh bài giơ lên, còn lại bọn họ giúp ngươi phân chia công việc, giải đáp thắc mắc rốt cuộc cần làm gì, tất nhiên dịp bấy giờ đều là công việc đặc biệt. Nhận thưởng riêng.”

Phần thưởng thêm giống hôm qua Nguyễn Lạc bỏ công xuống núi đi phụ giúp chiêu đệ tử. Nguyễn Lạc cảm tạ chấp sự mập mạp, lẹ sang: “Uầy… Không rõ liệu phần khảo nghiệm kế là sao… Đừng phiền.”

Phiền kiểu lặt vặt làm việc chưa nói, quản thúc vài vấn đề to tát hoặc cách vận hành vân vân thì Nguyễn Lạc gật đầu xin thua. A Ly ngủ tiếp xíu chú ý đều chả có, Nguyễn Lạc: “Chậc, nó giận thật luôn á?”

Lần đầu tiên nuôi thú cưng, Nguyễn Lạc tự hỏi liệu nuôi chó mèo có chịu nó dỗi giống nuôi A Ly, hay mỗi A Ly là trường hợp ngoại lệ bản thân mang trí tuệ cao. Lắc đầu, Nguyễn Lạc qua làm việc.



Đám tạp dịch lại được dẫn dắt bởi hai tên Đồng Tử hôm trước, giờ thì có thêm mấy tên đệ tử thuộc phía nội môn hỗ trợ. Giới thiệu cút hết, bọn họ vội vàng vào ngay vấn đề là tuyên bố chi tiết vụ khảo nghiệm.

Khảo nghiệm lần hai tuyên bố trên diễn võ trường ngoại môn đệ tử. Bọn họ sẽ sắp đặt môi trường khảo nghiệm săn bắt ma thú, các con ma thú khát máu, đám ma thú tu vi chưa cao bị giam giữ vào lồng.

Nhiệm vụ đám tạp dịch là kéo xe chở đám ma thú đến địa điểm chỉ định, sắp xếp đủ trường hợp cộng phân chia chỗ nào thả. Nghe xíu, Nguyễn Lạc phát giác đây là loại khảo nghiệm quen thuộc thôi.

Mấy tình tiết khảo nghiệm gia nhập tông môn bằng cách g·iết ma thú lấy dạng linh hạch của chúng rồi tính điểm. Loại săn g·iết ma thú xem tựa chiêu vặt xét thực lực mỗi Võ Giả rõ ràng nhất, quá thuận tiện.

Chốn khảo nghiệm mở ra sẽ là vùng sơn lâm gần núi Vấn Đạo Tông, đi tầm mấy giờ liền đến, sử dụng pháp bảo còn tới rất mau so đi bộ. Cất đồ đạc cẩn trọng, vài chiếc chìa khóa phát cho tạp dịch mở lồng.

Bọn họ căn dặn kĩ càng tuyệt đối không được phép mở lồng trừ khi nghe đúng hiệu lệnh. Vừa mở lồng phải trốn xa bằng vật phẩm cấp.

Từng tạp dịch cầm theo một chìa khóa, một lá phù dùng ngụy trang vẻ ngoài, che giấu khí tức cộng toàn bộ sự hiện diện. Nguyễn Lạc: “Uầy khổ ác… Phải đi set up giúp đám tu luyện giả khảo nghiệm.”

Đây có thể nói chứa phần nguy hiểm nhất định. Lá phù bọn họ đưa Nguyễn Lạc cảm giác chưa hoàn toàn đủ an toàn. Lỡ xui xẻo lá phù, thứ đó không hoạt động với tác dụng chậm hay công dụng ngắn.

Vậy thì đám tạp dịch tiêu rồi chứ gì? Tạp dịch thì làm khỉ nào mang tu vi đấu tranh chống chọi đám ma thú. Đầu óc cố tưởng tượng Nguyễn Lạc gấp gáp hờ: “Mấy trường hợp ảo ảo ma giáo đấy dễ gặp lắm.”

Giờ bản thân hắn vốn biết vướng vào thằng số mệnh nhân vật chính khác mang tên Lâm Phàm. Cái trường hợp nhân vật phụ xui xẻo m·ất m·ạng tạo quả dắt xàm xí cho họ Lâm có dịp thể hiện thường đến.

Ví dụ ma thú bắt về nhưng chẳng hiểu đâu lòi ra một con dữ trội hẳn so các con khác, lầm loại phẩm cấp cao hơn vào đám khảo nghiệm vì thế nó bắt đầu tàn sát đệ tử. Rồi thằng Lâm kia giải cứu cục diện!

Đất diễn cực kỳ cực kỳ miễn cưỡng, cực kỳ cực kỳ vô lý cho thằng ấy chứng tỏ bản thân. Bằng tu vi thua kém ma thú hạ sát ma thú. Nhận đám cao tầng chú ý và dần dần mỗi bước tăng tiến cấp ở đây.



Không cẩn thận thì quả thật dạng kịch bản c·hết não đó sẽ xuất hiện thật. Sắc mặt Nguyễn Lạc đắn đo! Tay vội làm việc, giúp đỡ nhau lôi kéo mấy lồng giam giữ ma thú sang khu rừng khảo nghiệm.

Lâm Phàm giờ góp mặt sẵn phía bên ngoài khu rừng, hắn tự tin nay bản thân dư sức diệt trừ đám ma thú tích cóp điểm vào được chốn cao so dự tính sẵn là nội môn. Lâm Phàm đã nghe tuyên bố chi tiết.

Hôm trước Lâm Phàm không nghĩ hắn sẽ có cơ hội gia nhập nội môn vì tu vi thấp cộng linh căn hạ phẩm. Giờ thấy dịp tốt, chỉ cần hắn thử một phen tích đủ số điểm vào đến mười vị trí đầu bảng là đẹp.

Hai trăm tên đệ tử mới gia nhập Vấn Đạo Tông, mỗi mười vị trí đứng đầu bài thi thứ hai đạt được đường gia nhập nội môn, Lâm Phàm cố.

Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, Lâm Phàm bị Mạc Phi Long chặn đường lập tức. Lâm Phàm cau mày hỏi: “Đây là ý gì? Chúng ta, đừng gây sự ở đây, gặp hãy coi đối phương tàng hình là tốt.”

Mạc Phi Long hừ lạnh, lên giọng bề trên: “Hừ… Không ngờ phế vật Võ Đồ cũng gia nhập vào đây. Coi bộ Vấn Đạo Tông sa sút còn hơn ta ban đầu tưởng tượng. Loại phế vật đều đưa vào thì tông… Ài…”

Hắn cứ lấn cấn vụ Lâm Phàm gia nhập tông môn này thành công, lúc trước ở đường lớn mở miệng chặt rằng chả có cửa vì vậy căm giận. Mặc Phi Long xếp quạt: “Mà thôi, ấy đã là phúc đức vài đời để lại.”

Hắn cười nhàn nhạt ý trêu chọc mỉa mai: “Không thể nào một thằng Võ Đồ rác rưởi mơ mộng vào nội môn. Ngươi? Hừm… Chắc phải có! Ta sai. Vừa suy tâm với vọng tưởng kiếm đủ điểm mười vị trí đầu?”

Mạc Phi Lòng cười lên thẳng thừng gạt đi lệ đóng khóe mắt: “Chẳng tin nổi… Thật ngẫm bản thân có cơ hội! Mười vị trí đầu chú định địa vị thuộc về các đệ tử sở hữu tu vi cao, tối thiểu cần mức Võ Sư!”

Thân Mạc Phi Long tu vi Võ Sư, hắn còn mang trung phẩm linh căn thì chắc chắn giữ vị trí nhóm đầu bảng. Điều gây hắn buồn cười đấy là có tu vi Võ Đồ tam tầng bé nhỏ mơ hão huyền đạt nội môn đệ tử.

Chế nhạo, sỉ nhục tận mặt nên Lâm Phàm khó im miệng cho qua điều này: “Khảo nghiệm quả là tu vi càng cao càng lợi thế, tuy vậy không… Mỗi tu vi cao có thể đạt mười vị trí đầu. Giờ chưa biết ai hơn đâu.”

Lâm Phàm cười đáp trả Mạc Phi Long: “Lỡ xui xẻo, ta thật sự gia nhập nội môn, trở thành nội môn đệ tử… Còn ngươi kẹt ngoại môn thì biết chừng mai mốt Mạc công tử cần gọi ta một tiếng sư huynh đây.”

Mạc Phi Long bóp nát cây quạt cầm trên tay, mặt mày đỏ bừng giận điên: “Ngươi, hảo… Hảo ngôn... Bản công tử cố chóng mắt chờ mặt ngươi xuất hiện ở khu vực nội môn. Thử cầu nguyện ta thất bại.”

Ném quạt gãy xuống đất dẫm đạp giống đang dẫm mặt Lâm Phàm, Mạc Phi Long ôm bụng đầy phẫn nộ nóng nảy quay đi chưa liếc lại.