Chương 60: Diêu Mẫn Nhi.
Nhờ A Ly giúp tâm trạng Nguyễn Lạc bỗng chốc khá hơn chút không còn tiếp tục suy sụp gặp họ Lâm. Kết thúc, A Ly rụt đầu vào áo và cố chắc chắn rằng Nguyễn Lạc chẳng còn buồn rầu ủ rũ mãi.
Việc đáng nói là công việc chưa thể bắt đầu triển khai mau mau, vì tìm thấy cô gái sở hữu linh căn cực phẩm. Trưởng lão bên nội môn thậm chí hấp tấp bay đến chứ đừng kể chi phía ngoại môn.
Ngoại môn trưởng lão góp mặt sẵn, ban nãy hắn nghe phong phanh cực phẩm linh căn vẫn chưa vội vàng tin tưởng. Sắc mặt kiềm chế lẹ chạy sang thử, rốt cuộc ngó hòn đá kiểm trắc thật là thế, hắn khóc.
Mừng rơi nước mắt, vị trưởng lão ngoại môn mừng đổ lệ. Vấn Đạo Tông tự dưng ngộ đại nạn bị yêu tộc t·ấn c·ông, chưa thể trút đi hết, ủy khuất chôn kín vào vụ bận rộn chiêu mộ đệ tử bù đắp lại.
Bọn họ chịu chính đạo nghi ngờ, khi không Cửu Vỹ tộc thuộc yêu tộc vây công Vấn Đạo Tông, bảo chẳng nghi ngờ thì quá điêu. Chính đạo, phía Hỏa Quốc liên tục điều tra với xác thực dẫu vẻ ngoài giúp cứu.
Ngày đó giả sử không ai cứu kịp thì Vấn Đạo Tông tổn thất không mỗi một vị trưởng lão tu vi Võ Vương. Giờ đây ngày chiêu mộ đệ tử đứng ngồi không yên, tìm kiếm hạt giống tốt bồi dưỡng giúp tông môn.
Từ đâu xuất hiện cực phẩm linh căn, ai mà chả xúc động, ai mà không mừng điên mừng khùng. Nội môn trưởng lão lập tức bay xuống, đáp trước mặt cô gái vừa tra cực phẩm linh căn: “Thật sự là cực phẩm…”
Nội môn trưởng lão khoác áo bào trắng, đầu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt: “Tiểu bối… Tên của ngươi là gì. Ngươi xuất thân ở đâu? Vào Vấn Đạo Tông liệu ngươi nguyện ý? Chúng ta rất tôn trọng ý riêng.”
Bề ngoài thế thôi, mặt khác cực phẩm linh căn ngay tầm mắt thì sao cho mất. Thiếu nữ từ chối thì bọn họ đem đồ vật, mọi thứ dùng gấp để mời gọi gia nhập tông môn. Nội môn trưởng lão vuốt râu.
Hắn càng nhìn càng thấy hài lòng đối nữ đệ tử này: “Cơ hội lật thân.”
Vấn Đạo Tông mỗi năm một sa sút, cộng bị Cửu Vỹ tộc t·ấn c·ông ép kém chút nguy cấp xảy ra diệt môn. May thay trời chẳng tiệt trong đường sống bọn họ, một nữ đệ tử mang cực phẩm linh căn.
Thiếu nữ vội vội vàng vàng quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ non nớt lúng túng yếu đuối: “Ta… Tiểu tiểu bối là Diêu Mẫn Nhi… Là Diêu gia bên Hồi Long thành… Con… Con… Ta tình cờ biết Vấn Đạo Tông.”
Nàng nói chuyện vấp, hiển nhiên đang che giấu điều gì đó tế nhị, xấu hổ khó thốt thẳng thừng ngoài mặt. Nội môn trưởng lão, ngoại môn trưởng lão ném cho nhau cái ánh mắt, cũng từng nghe qua Diêu gia.
Diêu gia của Hồi Long thành là gia tộc tu luyện lâu đời, tộc nhân rất đông có thể xếp ngang ngửa một tông môn. Sản nghiệp, đất đai thì chất đống đếm chả xuể, tài nguyên bồi dưỡng tộc nhân dư dả.
Một gia tộc đặt nền móng vững chắc ở Hồi Long thành xa xưa, cả tận ngày nay vẫn cực kỳ phát triển bền bỉ! Diêu gia để vài con cháu đi gia nhập tông môn, tạo các mối quan hệ tốt giao thiệp dây rễ.
Tóm gọn, này là một gia tộc tương đối đáng sợ tuyệt đối không nên đắc tội, thứ duy nhất bọn họ chả nhúng tay chỉ là triều đình tại Hỏa Quốc. Ngoại môn trưởng lão truyền âm: “Diêu gia… Chẳng lẽ…”
Nội môn trưởng lão truyền âm ngược lại: “Chín phần là trúng, đây là đứa nữ nhi tư sinh của tam thiếu gia Diêu gia! Phụ thân vốn là thiên, thiên tài… Có điều đi xong trở về ôm đứa con tư sinh bị căm ghét.”
Không biết mẫu thân là ai, tam thiếu gia Diêu gia mang hôn ước sẵn rồi diễn ra vụ việc khiến náo động lớn ở Hồi Long thành. Phía kia rời vụ xung đột, hủy hôn ước cộng quyết không đội trời chung.
Diêu gia gây áp lực bắt buộc tam thiếu gia Diêu gia bỏ đi đứa con gái tư sinh, làm đủ phiền toái ép hắn lộ thân phận mẫu thân con hoang. Hắn thà c·hết quyết chẳng tiết lộ, đem tu vi phế đi tạ lỗi gia tộc.
Gia chủ Diêu gia từ mặt nhi tử, hắn phải gà trống nuôi con bằng thân phế tu vi gánh sỉ nhục, châm chọc từ ở bên đồng tộc lẫn người ngoài.
Mà chung quy mọi chuyện không quan hệ với Vấn Đạo Tông, giờ thân phận Diêu Mẫn Nhi khác biệt trời vực so trước. Lúc ngươi sở hữu các đặc điểm gì đấy tông môn cần, Vấn Đạo Tông đáp ứng bảo vệ.
Diêu gia ghê gớm thì cũng ghê gớm thật, nhưng làm gì nổi nhau? Đứa con hoang bị ghẻ lạnh ở gia tộc, không được coi giống thành viên tộc! Này quá thuận tiện rồi, chấm dứt liên hệ rồi đi vào Vấn Đạo Tông.
Về phần Diêu gia phát giác đây là cực phẩm linh căn hối hận đi t·ranh c·hấp đệ tử? Không lo không lo, trưởng lão nghe ngóng trước rằng là đứa con hoang chưa nhập gia phả, chưa có tên thì mặt lý sao đoạt.
Đoạt về là đoạt kiểu gì? Diêu Mẫn Nhi khỏi đề cập đều biết ở Diêu gia ăn không ít thiệt thòi, nàng dễ gì chịu quay trở lại chốn đó. Ngoại, nội môn trưởng lão cáo già âm thầm tính toán lôi kéo vào tông môn.
Diêu Mẫn Nhi xúc động rưng rưng nước mắt: “Tiểu, tiểu bối nguyện ý gia nhập… Nguyện ý gia nhập Vấn Đạo Tông. Đây là cơ hội khó chối từ được, tạ ơn trưởng lão.” Nàng dập dầu cảm tạ hai vị trưởng lão.
Nội môn, ngoại môn trưởng lão vội vàng đỡ nàng dừng dập đầu. Nội môn trưởng lão: “Khỏi đa lễ khỏi đa lễ… Kể từ khắc này ngươi là Vấn Đạo Tông đệ tử. Hạch tâm đệ tử, trước tạm chưa phân thêm.”
Việc thân truyền đệ tử cần mở cuộc bàn luận chi tiết, kiểm thử thiên phú mảng gì mà nàng có để phân ai liệu sẽ dạy nàng, đồ đệ đã mang cực phẩm linh căn, cả nội môn trưởng lão vẫn chả hi vọng được thu.
Phần cực phẩm linh căn này phải ưu tiên tông chủ hay thậm chí thái thượng trưởng lão xuất quan dạy dỗ, nói chả quá tương lai Vấn Đạo Tông đang đặt vô tay đệ tử mới nhập môn đứng đối diện.
Đám trưởng lão khác đi bẩm báo tông chủ với đám trưởng lão đang túc trực nội môn, đại trưởng lão vân vân. Rất mau liền có tin tức rốt cuộc buổi chiêu đồ thành công ngoài mức cầu, cực phẩm linh căn.
Số đệ tử ngoại môn chia bao vây vòng tròn bảo vệ nữ đệ tử ấy, không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm ngón tay. Diêu Mẫn Nhi khá lo lắng, rét.
Buổi chiêu đồ vì Diêu Mẫn Nhi bị tạm hoãn, đám trưởng lão gấp gáp đưa nàng đi gặp tông chủ, thái thượng trưởng lão rồi hiểu thêm vấn đề liên quan Diêu gia. Nãy nàng ấp úng khó tiết lộ do đông đúc.
Khi gặp riêng tông chủ, thái thượng trưởng lão với đám trưởng lão ngoại môn nội môn thì nàng có thể dễ tiết lộ hơn. Nguyễn Lạc cầm gậy phê pha mặc kệ đám tu luyện giả xì xầm tán phét mọi điều.
Vài tên tu luyện giả chú ý Nguyễn Lạc, chú ý thằng tạp dịch hèn mọn cầm đồ vật quái dị thả khói. A Ly trốn trong áo Nguyễn Lạc kêu thua: “Không nể nang bất kỳ ai… Đứng ở đây sử dụng Mê Hồn Hoa.”
Lâm Phàm chờ trưởng lão trở lại nhằm tham gia khảo nghiệm thứ hai vào Vấn Đạo Tông! Mấy canh giờ dài ngoằn, trưởng lão quay về tuyên bố tiếp tục kiểm linh căn, quả thật đẹp cho Vấn Đạo Tông, có tin khác.
Một thiếu niên phát giác bản thân sở hữu thượng phẩm linh căn, chỉ kém so cực phẩm linh căn lúc nãy thôi. Nội môn trưởng lão mừng rỡ, ra cái vẻ tiên phong đạo cốt giảng mấy câu thu thập hắn vào luôn.
Mạc Phi Long cũng xuất hiện kiểm tra linh căn, hắn thừa biết vốn bản thân linh căn gì nên sắc mặt chưa mấy vui nổi. Trung phẩm, Mạc Phi Long đáng lẽ được tỏa sáng giả sử không đâu ra hai cái cao hơn đấy.
So một thượng phẩm và một cực phẩm linh căn thì Mạc Phi Long khó đủ tư cách. Hắn ở gia tộc tu luyện, từ rất sớm liền kiểm linh căn phân chia tài nguyên bồi dưỡng, vậy không giống thường dân chả kiểm tra.
Diêu Mẫn Nhi bị gia tộc ghẻ lạnh, chả coi là tộc nhân do đó chưa bao giờ kiểm tra linh căn. Nguyễn Lạc đọc thấu lịch sử cô gái này thì cũng không ngần ngại thốt: “Đúng lũ gia tộc c·hết não truyện sảng văn.”
Tiếc là hắn chẳng mang tài năng đọc thấu tâm can, Nguyễn Lạc lại cố gắng ghi ghi chép chép. Cuối ngày mặt trời xuống núi, hoàng hôn lấp mất mây trắng Nguyễn Lạc mới thư giãn ngồi bẹp mừng xong việc.
Mấy ngàn người sau một pha loại trừ số lượng lớn bằng phẩm chất linh căn giảm còn hai trăm thôi. Nguyễn Lạc uể oải xoa tay: “Ui, tê.”
Ghi ghi chép chép đứng nguyên ngày dài không thể ngồi xuống khiến hắn bực bội. Vừa ngồi nghỉ ngỡ kết thúc ngày thì thoáng chốc lát tạp dịch nghe triệu tập tụ chỗ khác giao công việc, Nguyễn Lạc đau lòng.
Đi xếp hàng, hắn nghe một thằng Đồng Tử mặt huênh hoang đắc ý hô lên: “Giờ phụ trách ghi chép tiếp chi tiết hệ linh căn… Có các kim mộc thủy hỏa thổ ghi khỏi báo, có biến dị linh căn thì lập tức báo cáo.”
Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ là linh căn thường gặp chẳng cần hối hả báo cáo làm rộn, cơ mà biến dị ví dụ lôi hay ám, băng sẽ buộc báo. Mấy loại biến dị linh căn thì được xếp dạng đệ tử thu đặc biệt.
Biến dị linh căn cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, hai trăm tên thông qua khảo nghiệm vòng một tỉ lệ thấp xuất hiện một có biến dị. Căn bản dặn xíu, tên Đồng Tử vô trách nhiệm giao việc tạp dịch rồi lặn mất tăm.
Nguyễn Lạc cay cú, tối không cho ngủ còn bắt ghi ghi chép chép đống thông tin linh căn hệ gì hệ gì. A Ly đói kêu gọi Nguyễn Lạc: “Ta đói! Ta đói! Ta đói! Nguyễn Lạc ta đói!” Nàng túm áo hắn kéo kéo giật giật.
Hắn bất đắc dĩ đè đầu A Ly vào ngược áo, trấn an: “Ráng ráng, ta lẻn đi mua đồ ăn cho, A Ly đừng vội đừng vội. Ài… Ta còn chưa ăn gì kìa. Tự dưng vướng vào chiêu đồ mất thời gian quý báu, mệt c·hết.”
A Ly nhõng nhẽo nằm cựa quậy trong áo Nguyễn Lạc b·iểu t·ình chống đối và đòi được bỏ bụng đồ ngon. Nguyễn Lạc túng quá chạy đi trạm quán dựng sáng nay mua chút đồ ăn vặt giúp A Ly đỡ đói.
Nàng ngấu nghiến mấy cái bánh bao trong áo hắn, hắn thì chép chép ghi ghi cùng đôi mắt đen quầng thâm. Vẫn may ghi chép thuận lợi cả không bị trì hoãn giống sáng, Nguyễn Lạc hoàn thành công việc.
Chốt số trả cho đám ngoại môn đệ tử, bọn họ lẹ xem xét tổng quyển ghi chép của toàn bộ tạp dịch. Không có loại linh căn biến dị. Tỉ lệ đó xét trên số lượng có hai trăm tên thật sự khó mà gặp một được.
Nguyễn Lạc chưa gấp lấy linh thạch thưởng, hắn đi với vị trưởng lão xài pháp bảo dẫn hết quay về núi. Hắn về phòng cố ôm A Ly giải sầu.