Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 59: Cực phẩm linh căn!




Chương 59: Cực phẩm linh căn!

Nguyễn Lạc liên tục bận bịu ghi ghi chép chép đủ thứ đến nỗi đầu óc ong ong. A Ly cũng khó, nàng không được rời áo Nguyễn Lạc làm oải, chưa thể thoải mái, A Ly thật ước tự do chạy nhảy giống trước.

A Ly chậm chạp xuất hiện mấy ý nghĩ hối hận đi khiến Nguyễn Lạc lọt tai vụ Vấn Đạo Tông, việc Cửu Vỹ tộc giờ đây còn thá gì liên quan bản thân A Ly đâu. Nguyễn Lạc lại chăm chú ghi chép, đầu sắp bạo rồi.

May mắn có tên thay ca, vừa thay ca thì Nguyễn Lạc nghe tên ngoại môn đệ tử thét: “Đây… Đây là thượng phẩm… Không! Cực phẩm… Cực phẩm linh căn! Mau mau ghi chép, đây, là là cực phẩm đệ tử.”

Chớp mắt chấn kinh toàn trường nhộn nhịp bàn tán, ai nấy đều gấp gáp chồm qua coi rốt cuộc ai cực phẩm linh căn. Sắc mặt dị dạng lẹ, Nguyễn Lạc suy hạ phẩm và trung phẩm giờ là cực phẩm linh căn?

Nguyễn Lạc kém chút quên mất đây là thể loại tu luyện c·hết não dưới góc độ sảng văn. Ba tầng là phân chia quá ít, cực phẩm rồi kiểu gì mặt tốt nhất vẫn chả bấy nhiêu. Mai sau chui thêm vài phẩm khác.

Thực tế, Nguyễn Lạc là không biết và chủ động chịu tìm hiểu vấn đề. Hồn Võ Đại Lục xưa nay linh căn được phân chia rõ ràng, là hạ tru·ng t·hượng xong đến cực phẩm, cao so dạng ấy sẽ là mức thần phẩm.

Tổng cộng năm loại đẳng cấp phân chia linh căn cho một cá nhân, và linh căn là dựa vào may mắn trời sinh, không thể đổi. Có điều ở mấy đám đại lão cường giả xa xưa kiểu Thạch lão dư sức cải biến.

Có cả công pháp cải tạo linh căn, thăng tiến phẩm chất linh căn hoặc sinh biến dị, Kim Thân Dị Hồn mà Lâm Phàm đạt là trong số đó. Chút lắc đầu, Nguyễn Lạc không vội vàng hấp tấp liếc coi y đám đông.

Nguyễn Lạc hoàn toàn bơ đám đông, bơ luôn bất kỳ thằng nào mang dạng linh căn tốt. Phía khác, Lâm Phàm nghe tiếng động ồn ào: “Gì… Một ai kiểm ra là… Cực phẩm linh căn! Sao, sao lại chốn này.”

Lâm Phàm khó tin, chốn giờ đây thật sự gặp trúng cực phẩm linh căn.

Phải biết cực phẩm linh căn là đỉnh Hồn Võ Đại Lục, thần phẩm linh căn không tính vì đấy là lâu lâu mới xuất hiện thiên tài. Lâu lâu đấy, Lâm Phàm ước chừng tầm vạn năm trước nghe kể một vị Đế.

Sở hữu thần phẩm linh căn chắc chắn ổn định trưởng thành thì khó thoát vị trí Võ Đế, mỗi dạng linh căn đều chia dựa trên cả tốc độ sôi trào trong việc hấp thu linh khí. Loại thần phẩm càng khỏi miêu tả.



Cực phẩm linh căn, không biết tổng trên đại lục mỗi tội Lâm Phàm nghe ngóng đồn đại ở Hỏa Quốc không quá chục tên mang. Ở đây tiếng tăm cao lừng lẫy là Tuyết Nhan tiên tử Thiên Nguyên Tông.

Thiên kiêu bảng Hỏa Quốc bài danh đệ nhất, Hỏa Quốc dù là không tu luyện đều chả ai chưa từng lọt tai qua. Lâm Phàm mỉm cười gấp, bước sang coi: “Vậy Vấn Đạo Tông tương lai vững vàng phát triển.”

Gia nhập tông môn mà, ai chẳng muốn tông môn bản thân gia nhập vững chắc làm chỗ dựa phát triển, dập vào mắt Lâm Phàm là một vị nữ tử đẹp động lòng người, đôi mắt hổ phách xuyên thấu trái tim.

Nữ nhân lộng lẫy chói sáng như tiên tữ, váy kim sắc xòe, tóc đen óng mượt rũ dài chẳng dùng bất kỳ cây trăm cài nào. Mũi ngọc mày uyển cong, môi đỏ chả cần son, từng cử chỉ từ nàng cứ toát vẻ dịu dàng.

Dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, gót chân hơi nhón do bất ngờ vụ việc bản thân thật sự sở hữu cực phẩm linh căn, sắc mặt nàng mừng, xen với đó là sự lúng túng khiến ai ai đều ước ôm vào lòng.

Lâm Phàm vô thức nghĩ tới đúng một câu miêu tả chuẩn xác xúc động trong lòng bấy giờ: “Yểu điệu thục nữ… Quân tử hảo cầu… Quả là khó sai. Gặp một khoảnh khắc làm lòng thôi thúc muốn bảo hộ suốt đời!”

Càng tình cờ, Nguyễn Lạc đứng kế thằng Lâm Phàm nhăn nhăn chau mặt: “Uầy… Yểu điệu thục nữ… Quân tử hảo cầu? Lờ mao… Ảo thật! Ngó phát yêu luôn… Bản thân ta cũng mong trải nghiệm phát.”

Nguyễn Lạc cảm giác mấy thằng này chục tên như một, tùy tiện dùng tay đập hai viên đá châm lửa gậy: “Thế, ta chắc không phải quân tử.”

Thằng này rất gan, một thằng điên đứng ngay chốn tông môn hàng đầu của Hỏa Quốc sử dụng Mê Hồn Hoa. Đáng tiếc, chả ai hay biết, Nguyễn Lạc rít gậy thở khói còn Lâm Phàm quay lại ngó.

Hắn nhớ không sai đây là tạp dịch vừa phụ trách ghi chép thông tin xác định linh căn từng cá nhân phù hợp. Lâm Phàm: “Đây là ý gì… Hợp quá hợp với câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu chứ sao.”

Nguyễn Lạc nhún vai cười khẩy trêu chọc bằng thái độ cà lơ phất phơ tiếp: “Thì ai dám thốt điều trái ý nào đâu… Vị huynh đài này. Căn bản ta không phải quân tử, suy xét không hợp liền mở miệng thôi.”

Lâm Phàm thật sự chẳng hiểu người này, rõ ràng một cô nương thục nữ đẹp rung động vậy lại mở miệng bảo chả thích. Lâm Phàm chỉ rất cách biệt vị thế cùng nàng, tạm không thể mong đường theo đuổi.



Thở dài kèm gặp một tên chưa hiểu ý, Lâm Phàm quay mặt ráng xem cô nương kia được vây kín. Đám đệ tử ngoại môn quý nàng tựa rằng quý bảo bối, vội vàng bảo vệ nàng rồi phân chia đi tìm trưởng lão.

Cực phẩm linh căn, là cực phẩm linh căn Hỏa Quốc mỗi chục tu luyện giả sở hữu. Đặt quái gì khảo nghiệm vớ va vớ vẩn! Khảo nghiệm xài ở đây để loại trừ phế vật, còn gặp ngọc quý phải trói chặt liền tay.

Nàng phải gia nhập Vấn Đạo Tông, không chỉ gia nhập mà phải đảm nhiệm chức vụ thân truyền đệ tử, cực phẩm linh căn đừng chốt vội trăm phần thành đế, xét cái cơ hội xưng đế khẳng định có!

Dẫu Lâm Phàm gặp cơ duyên cầm lấy quyển Kim Thân Dị Hồn thì vẫn cảm giác hổ thẹn không ngang hàng. Lắc đầu, Lâm Phàm dịp đầu tập trung đôi mắt vào một ai đó mỗi tội mau gạt bỏ: “Hoa rơi hữu ý…”

Lâm Phàm sầu não lần thứ nhất rung động lập tức cắt đứt tình cảm: “Nước chảy vô tình… Mọi việc tùy duyên đi, cần lo bản thân ta… Ưu tiên.” Khỏi chăm chăm lẹ tiếp cận, hắn để vạn sự theo ý trời.

Riêng Nguyễn Lạc, đứng liên tục nghe mấy câu dở dở ương ương bị khó chịu, xét thầm: “Mẹ… Bố cái thằng điên… Né né xa xa nó chút!”

Nguyễn Lạc dám cá đầu óc thằng này gặp vấn đề nhận thức, bố cái thằng điên người ta còn chưa biết nổi nó là ai. Gặp liếc cái liền kêu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu? Lát chèn cả hoa nước nào ấy.

Đây trăm phần trăm là thằng điên, dạng nhân vật xây dựng rất chấm hỏi thuộc sảng văn c·hết não. Ở trường hợp thường tiền kiếp, đây có thể đặt vào trường hợp gặp người mình thích lập tức ảo tưởng.

Thân thì chưa làm quen, chưa bắt chuyện liền cân nhắc vấn đề môn đăng hộ đối, cùng cấp bậc trong xã hội các kiểu. Nguyễn Lạc uể quá, vào tông môn mỗi ngày đều gặp loại ngáo ngáo đó thì mệt.

Bỗng chốc A Ly trồi đầu khỏi áo Nguyễn Lạc tìm kiếm thằng nào vừa thốt mấy câu cực kỳ sến súa. Nàng sực nhớ bữa trước gặp cái tuyên bố Hà Đông Hà Tây của thằng này: “A… Là hắn! Kẻ nghèo kiết xác!”

A Ly vội vội vàng vàng túm cổ áo Nguyễn Lạc chỉ trỏ, Nguyễn Lạc giật thót cấp tốc đè đầu A Ly xuống áo gấp: “Chậc… Đã nói đừng tự tiện? Chui khỏi áo ta bị ai phát giác thì phiền ăn cho đủ. A Ly ơi là A Ly.”

May mắn mọi sự chú ý đổ dồn phía cô gái sở hữu cực phẩm linh căn. Nguyễn Lạc tự dưng hiểu ý A Ly: “Ơ… Đây là thằng Hà Đông Hà Tây… Thật? Ặc… Sao có thể trùng hợp. Khoan, chờ… Khoan… Khoan đã.”



Hôm gặp thằng Hà Đông Hà Tây Nguyễn Lạc còn lo sợ gặp thêm một thằng giống nhân vật chính vì các đặc điểm y hệt. Nguyễn Lạc bị rén, gõ gõ ngón tay mấy lần trên trán: “Nãy ghi tên thằng này rồi.”

Hắn tìm được đáp án, đập tay thẳng vào mặt như tự đấm bản thân: “Đùa đùa… Trêu chọc tao à? Họ Lâm! Lại thêm quả tên a đuồi gặp… Vô cùng dễ gặp. Lâm Phàm, cái tên này phải thấy lắm bộ lấy dùng.”

Một cái tên phối thêm quả họ không lẫn đâu được, chính là yếu tố tạo nên một thằng nhân vật chính! Đầu óc Nguyễn Lạc choáng sắp dừng hoạt động, né Tiêu gia gặp ngay thằng họ Lâm thì khổ hơn.

Mới tháo tạ Tiêu Kiệt chưa lâu Nguyễn Lạc gặp luôn thằng họ Lâm, mồm oang oang Hà Đông Hà Tây rồi cả mấy câu dở dở ương ương.

Bảo sao Nguyễn Lạc đứng kế thằng họ Lâm này cứ cảm giác kỳ quái lạ lạ kiểu gì. Thoát chỗ này thì chưa thể, hắn bận rộn thu thập Mê Hồn Hoa, các đóa hoa không vào tay dễ gì thoát thân ít êm lòng, dễ chịu.

Nguyễn Lạc có biện pháp ổn áp, tránh càng xa thằng họ Lâm thì càng tốt. Hồi thời tiền kiếp hắn cũng gặp mấy bạn bè họ Lâm, cơ mà Lâm này khác Lâm ở tiền kiếp! Lâm này, trăm phần trăm là một con báo!

Lâm này thuộc truyện sảng văn c·hết não của Trung, đỡ thế nào được loại dở dở ương ương đấy. A Ly trông sắc mặt Nguyễn Lạc không quá đẹp đẽ vui vẻ giống mọi ngày, nàng vẫy đuôi chọt hỏi: “Vụ gì đó hả?”

Nguyễn Lạc vừa trốn khỏi thằng họ Lâm tên Phàm vừa giải thích gấp: “Gặp một thằng phiền phức. A Ly nghe lời ta, gặp mấy thằng họ Tiêu hoặc Lâm, Diệp bắt buộc trốn xa xa. Đừng bao giờ dính líu!”

Bỗng A Ly sực nhớ bà bà lúc bên ngoài bí cảnh từng xác nhận bằng hữu đi chung Nguyễn Lạc là Tiêu Kiệt, Tiêu gia phế vật. A Ly từ dịp theo Nguyễn Lạc chả thèm quan tâm bất kỳ ai khác trừ hắn ra kìa.

A Ly tự đặt câu hỏi: “Ửm? Rốt cuộc trốn xa họ Tiêu hay họ Tiêu từng phản bội hắn trước đây… Cũng đúng… Nguyễn Lạc ghét tu luyện giả. Vì Tiêu Kiệt phản bội hắn! Hừm, có họ Lâm tham gia hãm hại ư.”

Con tiểu hồ ly này động não quả thật khủng kh·iếp, từ việc không hề hợp lý nó cũng tự thân tưởng tượng cho hợp lý, hoàn hảo giải thích lý do Nguyễn Lạc căm ghét tu luyện giả. A Ly âm thầm đoán mò.

Càng đoán A Ly càng cảm giác hợp tình hợp lý, không thể sai lệch nổi xíu gì! Đôi mắt A Ly đổi sang vẻ thương tâm xem Nguyễn Lạc, A Ly và Nguyễn Lạc thêm điểm tương đồng, đều bị kẻ vốn tin cậy phản bội.

A Ly gọi: “Thôi gạt phăng đau lòng, bổn tiểu thư bên cạnh ngươi giúp đỡ một phần… Dù sao, ta vẫn là con tiểu hồ ly khả ái nha. Tạm trút đi buồn bực về quá khứ đau xót. Để ta cù cho mấy phát hây hây.”

Chẳng hiểu đột ngột A Ly cù hắn, Nguyễn Lạc ban đầu phản đối xong vẫn cười vui đùa ngược với A Ly: “Ầy thôi. Thôi thôi… A Ly. Giỡn giề.”