Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 5: Dương Minh Nhật.




Chương 5: Dương Minh Nhật.

Xưa nay sư đệ Thiên Lang Tông chưa một lần gặp trúng được ai chả sở hữu tu vi lại chịu chấp nhận cứu Võ Giả. Đây quá trái đạo lý, thật sự quá nhân hậu khiến vị sư đệ không tự chủ cúi đầu trước hắn.

Nguyễn Lạc phát giác hành động lạ của người này nhưng không đặt trong lòng. Trước tiên bắt buộc loại bỏ mối nguy hiểm sắp sửa cản trở con đường c·hết, Nguyễn Lạc cần đưa tên lạ mặt rời khỏi đây.

Trái tim Nguyễn Lạc đập thình thịch thình thịch kỳ thực chẳng xuất phát từ việc sợ hãi đối thứ Mê Hồn Hoa. Đấy là phấn khích, thứ ấy được biết đến theo kiểu đáng sợ g·iết đẳng cấp dưới Võ Hoàng.

Võ Vương thôi Nguyễn Lạc còn chưa từng có cơ hội gặp, đừng kể chi cảnh giới cao hơn là Võ Hoàng. Đủ hiểu thứ gọi Mê Hồn Hoa là thứ giúp Nguyễn Lạc hoàn thành ý định rời thế giới sảng văn c·hết não.

Vào vườn Mê Hồn Hoa là c·hết không thể nghi ngờ, tuy vậy trước lúc bắt đầu c·hết hắn cần loại bỏ mối nguy ngại gây cản trở đường c·hết. Người này, nội tâm Nguyễn Lạc cảm giác hắn làm mình thất bại.

Khả năng cao tự dưng hắn tốt bụng cứu giúp Nguyễn Lạc, đưa bản thân rời khỏi vườn Mê Hồn Hoa liền rất tệ. Để đề phòng việc điêu điêu kia, Nguyễn Lạc quyết tâm đưa tên này cút khỏi khu vườn.

Ít nhất sau hành động mở trói thì tên này biết biện pháp tự thân bỏ trốn. Nguyễn Lạc bỏ công liên tục hỗ trợ, vị sư đệ Thiên Lang Tông khuyên: “Đi đi, sợi dây đó không mở được. Tạ ơn ngươi giúp đỡ!”

Đây là lời cực kỳ chân thành, hiếm dịp gặp gỡ một người không màng mạng sống giúp người khác. Nguyễn Lạc chưa đáp, tay cầm dao cố cố cắt đứt sợi dây thừng pháp bảo. Rốt cuộc trời không phụ lòng hắn.

Sợi dây thừng pháp bảo bỗng đứt, vị sư đệ Thiên Lang Tông trừng lớn mắt: “Sao... Sao có thể! Đây là pháp bảo, dao thường đó sao có thể?” Hắn nhớ cách khác làm sợi dây này mất đi tác dụng: “Chẳng lẽ…”

Nguyễn Lạc mừng rỡ cầm sợi dây thừng đứng bật dậy: “Đứt rồi!”

Khuôn mặt hắn hớn hở tựa như đứa trẻ đạt một thành tựu cao siêu nào đó. Vị sư đệ Thiên Lang Tông ráng ngồi xếp bằng, vận linh lực: “Đây… Không cần thiết suy diễn… Chủ pháp bảo c·hết mới đứt ra.”

Loại pháp bảo đặc biệt dùng máu nhận chủ, khi chủ sở hữu cái pháp bảo c·hết thì pháp bảo hủy theo. Nghe lời, Nguyễn Lạc dò hỏi: “Ừm, xin hỏi việc gì đang… Trên núi này? Chủ pháp bảo c·hết nghĩa là gì!”



Vị sư đệ Thiên Lang Tông vừa vận linh lực vừa trả lời: “Pháp bảo này nhận chủ, chủ sở hữu pháp bảo c·hết nó liền hủy. Hãy rời đi thôi, giờ ta khôi phục đại khái vài phần linh lực. Đủ bảo vệ ngươi trốn thoát.”

Đến, đây là điều Nguyễn Lạc lo ngại, kiểu gì tên vô tình gặp được ấy cũng giở trò cản trở Nguyễn Lạc c·hết. Thay vụ sắp c·hết bị hắn ngăn thì khắc này Nguyễn Lạc phải tìm biện pháp sút tên này khỏi.

Dọc đường rời hang, Nguyễn Lạc đi song song với vị sư đệ Thiên Lang Tông. Vị sư đệ tự giới thiệu bản thân là đệ tử Thiên Lang Tông, ở nội tâm Nguyễn Lạc: “Ma môn và chính đạo chắc đang đấm nhau.”

Dựa lời vị trước mặt kể, Nguyễn Lạc không khó suy đoán mấy đồng môn tốt đang trên núi cứu vị sư đệ. Sắp rời hang động, tự nhiên có điều gì ép vị sư đệ Thiên Lang Tông giật thót: “Trận pháp!”

Hắn cảm nhận trận pháp quỷ dị đang tồn tại ngay đằng trước, chặn kín cửa hang. Nghe thông tin, Nguyễn Lạc giả vờ hỏi: “Chuyện gì… Trông sắc mặt ngươi rất nghiêm trọng? Chúng ta gặp địch sao?”

Vị sư đệ Thiên Lang Tông lắc đầu cười nhạt: “Không, là trận pháp xài thu hoạch Mê Hồn Hoa. Trận pháp đó ta chưa bao giờ nghe… Vì thế. Ta… Khó tìm cách phá giải.” Vị sư đệ bực bội bản thân bất lực.

Hắn c·hết ngay đây chẳng hề to tát, khổ là ân nhân cứu mạng hắn sắp sửa gánh chịu chung. Ngày trước sư phụ dạy, phải biết trả ơn ai cùng ta trải qua khó khăn, vị sư đệ Thiên Lang Tông nghiến chặt răng.

Hắn thều thào: “Khả năng lũ ma môn mở trận pháp phong bế linh lực của Mê Hồn Hoa để thu hoạch… Ta chưa rõ, mỗi tội ta sẽ thử phá.”

Nguyễn Lạc đang âm thầm mắng: “Đồ lắm chuyện, chim cúc xôi xéo khỏi đây giúp tôi cái, cha ơi cha.”

Mặt ngoài hắn ráng sửa lời, giọng quan tâm: “Đạo hữu đừng thử quá sức. Các đồng môn sớm cứu…”

Vị sư đệ Thiên Lang Tông cười đắng chát chép miệng: “Chậc, không đâu. Các đồng môn của ta vốn chả nắm tin tức lũ ma môn thu Mê Hồn Hoa. Lũ tâm địa xảo trá chắc chắn che giấu tốt, không dễ lộ!”

Phân vân một chút, vị sư đệ Thiên Lang Tông bước tới gần cửa hang đưa tay chạm vào kết giới trận pháp. Hắn lấy linh lực bảo vệ lập tức chịu nguồn lực lượng mạnh mẽ đẩy văng vài mét, mồm phun ngụm máu ho kịch liệt. Nguyễn Lạc vội vã chạy đến đỡ hắn: “Đạo hữu!”



Giả vờ hỏi han tình trạng các thứ, nội tâm Nguyễn Lạc đang thắc mắc liệu cần đâm đầu vào cái kết giới trận pháp c·hết liền. Quá hợp lý, vậy là Nguyễn Lạc hô: “Hừ để ta xem nó! Dây pháp bảo ta còn cắt đứt…”

Vị sư đệ Thiên Lang Tông ho kịch liệt, thét: “Đừng! Ngu ngốc! Đừng dại dột! Ngươi thân chưa khai mở dù chỉ một mạch… Chỉ đi c·hết…” Che miệng phun tiếp ngụm máu, vị sư đệ ráng vận linh lực.

Nguyễn Lạc hào hứng vì sắp c·hết, hắn đang xoay lưng với vị sư đệ kia nên đối phương chả phát giác nụ cười thích thú. Nguyễn Lạc: “Chịu… Chịu… Đủ thế giới khốn nạn… Bây giờ c·hết coi tựa giải thoát.”

Ngón trỏ cận kề màn kết giới trận pháp, thình lình cỗ lực lượng mắt thường không thấy được kéo ngược hắn về sau. Khác biệt so cỗ lực lượng của trận pháp, thứ này là vị sư đệ xài linh lực lôi hắn lui xa.

Ngồi xổm trên đất, Nguyễn Lạc đập tay cay đắng mấy cái, nội tâm gào thét: “Thằng khốn! Đừng cản! Đừng phá ta c·hết! Để cho ta c·hết đi!”

Trong mắt vị sư đệ Thiên Lang Tông là hắn đang tự trách bản thân vì quá vô dụng không góp ích. Vị sư đệ đó thở dài: “Yên tâm giao ta…” Hắn vung tay đem tầm trăm tờ giấy vẽ bùa trận pháp lấy khỏi nhẫn.

Nguyễn Lạc nghiến răng ngẫm: “Mẹ lũ ma môn… Trói nó xong vẫn để lại cái nhẫn không gian *** à? Phản diện c·hết não! Phản diện ngu!”

Lấy các đồ vật cần thiết từ không gian giới chỉ ra ngoài, vị sư đệ tông môn lớn nghiên cứu thử phá trận pháp. Hắn mở ra bình đan dược khôi phục linh lực dùng hai viên: “Hừm… Khôi phục đại khái ổn áp. Dừng ý ngu ngốc chạm vào kết giới trận pháp. Giao cho ta hết.”

Nguyễn Lạc cay đắng mới đứng dậy là gấp gáp ngồi bẹp xuống đất khoanh tay. Nội tâm hắn: “Tiếp tục cố chạm trận pháp khó… Ngăn cản bằng việc lôi mình về giống vừa rồi. Đợi chút coi tình hình…”

Nguyên lai, vị sư đệ Thiên Lang Tông còn sở hữu tài nghệ trận pháp. Trên phương diện trận pháp cũng nằm nhóm thiên tài của cả thiên tài, là niềm tự hào được Thiên Lang Tông dồn bồi dưỡng, hắn ráng khiêm tốn vì tính tình trời sinh thôi. Nguyễn Lạc ngồi chống cằm.

Trải qua vài chục phút, vị sư đệ tông môn lớn kia rốt cuộc cười niềm nở: “Thấy! Ta thấy lỗ hổng trận pháp! Có thể mở cửa thoát!” Dù đôi mắt hắn thoáng hiện sự tiếc nuối không cách gì hủy trận pháp.

Nếu đủ khả năng, hắn thật sự muốn tìm tòi cách hủy trận pháp, chả cho phép lũ ma môn thu hoạch Mê Hồn Hoa. Đã tiếc lúc bấy giờ bị hạn chế thời gian, phải cứu thêm người thường nên hắn dẹp sang.



Đối thông tin đấy Nguyễn Lạc mất vui, mỗi tội hắn nảy ý gì rất tuyệt. Nguyễn Lạc gật đầu giả vờ hớn hở: “Hay quá! Chúng ta hãy đi mau.” Diễn vô cùng thật, cực kỳ thật khiến vị sư đệ gật đầu theo hắn.

Tí sư đệ Thiên Lang Tông đứng trước kết giới trận pháp chặn ngay vị trí cửa hang. Hai tay chắp lại, miệng niệm mấy chữ Nguyễn Lạc khó nghe rõ và trăm bùa trận pháp bay lơ lửng xong dán ở kết giới trận, sư đệ ấy mở ra một lỗ hổng trên kết giới giúp thoát khốn.

Hắn hối thúc: “Nhanh! Tranh thủ ta đang kéo giãn lỗ hổng trận pháp! Ngươi ra ngoài trước. Ta sử dụng đan dược phục hồi sẽ mở theo sau. Chần chừ gì! Mau mau bước ra!” Vị sư đệ quay đầu thét gọi.

Nội tâm Nguyễn Lạc sung sướng, cơ hội sút tên này khỏi hang động cuối cùng tới kia kìa. Chả chớp lấy dịp tốt đó là hết dịp giải quyết kẻ phiền phức cản trở Nguyễn Lạc c·hết. Hắn sút đúng nghĩa đen.

Một cú sút đẩy vị sư đệ Thiên Lang Tông sở hữu thiên tư trác tuyệt về trận pháp sấp mặt, chổng mông lên trời. Y phục hắn còn in đậm dấu giày Nguyễn Lạc vì cú sút dùng tất cả sức lực. Nguyễn Lạc hả hê.

Vốn biết kiểu gì tên này kẹt trong hang động cũng phá hắn đi c·hết. Giờ sút một cú đuổi cổ tên này khỏi đây là hợp lý. Các mối nguy bị giải quyết, Nguyễn Lạc vô thức mỉm cười với vị sư đệ kia.

Vị sư đệ Thiên Lang Tông hoàn toàn không đặt trong lòng việc bị sút cắm mặt vào đất, hắn đứng dậy vội thét: “Ngươi điên ư! Chọn lựa… Cách này kết thúc… Ngươi biết đan dược ta có đã sử dụng hết sao.”

Nguyễn Lạc bất ngờ chốn nội tâm: “Ơ vậy… Hắn hi sinh cứu mình? Cố ý nói dối để mình yên tâm ra ngoài trước. Hắn ở đây chịu c·hết… Thật, thật là thuần khiết, tâm tính thiện lương, thấy có lỗi thế nhỉ.”

Lỡ diễn thì diễn cho trót, Nguyễn Lạc giả vờ đã biết mọi chuyện: “Ừm đạo hữu. Đừng hi sinh vô ích, ta là người thường còn ngươi là Võ Giả. Ngươi sống để cứu càng nhiều người ngoài ấy, lật đổ âm mưu xấu.”

Hai người đứng đối diện nhau nhưng không thể chạm tới bởi dạng kết giới chặn giữa. Vị sư đệ đó tự trách: “Ta… Ta…”

Ấp úng khó thốt, cuối cùng vị sư đệ tông lớn siết tay: “Ta là Dương Minh Nhật… Tên họ ngươi là gì, nhà ở đâu? Chắc chắn… Ta đi báo người thân ngươi biết. Chăm sóc tốt cho họ, ta lấy tu vi này thề!”

Nguyễn Lạc lắc đầu, thần thái bình thản giống chấp nhận phải c·hết: “Ta gọi Nguyễn Lạc… Không họ hàng, chẳng thân thích. Trên đời từ trước đến nay cô độc, ta chỉ ước góp công diệt trừ ma đạo… Hừm! Dương đạo hữu, có cách nào đưa ta v·ũ k·hí qua kết giới chứ?”

Đầu óc Dương Minh Nhật tự tưởng tượng Nguyễn Lạc lúc c·hết vẫn muốn hủy đi vài đóa Mê Hồn Hoa, chớp mắt càng thêm phục dạng người khí chất long phượng, bảo hộ nhân gian, diệt trừ ma đạo.

Dương Minh Nhật dồn sức mở lỗ hổng kết giới đủ ném gọn gàng một thanh kiếm vào. Hắn thốt: “Họ Nguyễn dù chưa gặp nhưng khắc ghi!"