Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 58: Tạp dịch.




Chương 58: Tạp dịch.

Ngày mới bắt đầu, tờ mờ sương mù cộng giọt sương đọng trên đám khẽ lá. Hắn gọi Nguyễn Lạc, thức giấc vội vàng mở toang cửa sổ ngó, dáo dác liếc xem xung quanh rồi lập tức sẵn sàng làm vài việc.

Hắn bấy giờ mang thân phận khác đấy là tạp dịch của Vấn Đạo Tông, một thằng làm công quét quét sân dọn đồ đạc đủ kiểu. A Ly dậy gọi: “A… Chào buổi… Buổi sáng. Ơ đây là trời đêm mà! Phải ngủ tiếp!”

A Ly dụi dụi mắt trong áo Nguyễn Lạc, nàng quên mất bấy giờ Nguyễn Lạc trà trộn vào Vấn Đạo Tông dưới thân phận tạp dịch. Thức giấc vào thời điểm cực kỳ sớm, bắt buộc xử lý sự vụ đám đầy tớ nên làm.

Nguyễn Lạc tối qua may mắn gặp chấp sự trước lúc đi ngủ tạm chốn chuồng gia súc. Nguyễn Lạc theo đó được phân công phòng ngủ, tại đây ở ghép cùng hai thằng tạp dịch khác và chia sẻ chỗ cất đồ.

Cất đồ phải thật cẩn thận, dù gì không tin ai nổi, bọn chúng lục lọi ý xấu tìm thấy các đóa Mê Hồn Hoa thì quá tổn thất. A Ly giấu luôn lẹ khỏi cặp mắt hai thằng tạp dịch ấy, Nguyễn Lạc tạm để A Ly oải.

Nàng không thể chui ra áo Nguyễn Lạc, tối ngủ thì chật chội đã vậy hai thằng tạp dịch khác còn ngáy quá lớn. A Ly bất đắc dĩ phong bế thính giác ngủ giấc giữ sức chào đón ngày sau ở Vấn Đạo Tông thôi.

Nguyễn Lạc nghe phân công rõ ràng, tầm ba giờ sáng quét sân xung quanh khu vực dãy trọ nội môn đệ tử. Quét chú tâm vào vì kẻo mặt mũi sưng phồng bị đám đó cho ăn đấm phá tan giấc ngủ chúng.

Quét kiềm lực, không quét quá mạnh không quét quá yếu, Nguyễn Lạc chưa than thở đã hoàn thành các việc gọn gàng. Tạp dịch đúng rằng trông khó, chứ đối thằng quen chịu khổ giống hắn liền thế.

Bấy nhiêu không làm khó Nguyễn Lạc, hắn ngày tiền kiếp trước khổ sở đi làm mọi nghề còn chẳng thấy mệt đây. Khoảng thời gian ấy cả Nguyễn Lạc khổ đều đáng nhớ, lúc hắn chưa trở thân lật nghề.

Vừa quét sân chăm chú vừa hồi tưởng, Nguyễn Lạc thi thoảng hát.

Tất nhiên hát khẽ không hát to, hắn chả sợ lũ tu luyện giả nội môn đệ tử, có điều gây hấn với chúng dễ bị lộ A Ly và phiền phức thêm. Chút, Nguyễn Lạc dọn dẹp sân sạch, cầm chổi rơm vác đi tới quảng trường.

Quảng trường nội môn là khu vực tiến hành thi đấu mỗi tháng, đám nội môn đệ tử giả sử xảy ra xích mích có thể lên võ đài quyết đấu xử lý. Tông môn có ký kết giấy sống c·hết mặc bây dịp quyết đấu.



Nếu chưa ký kết giấy sinh tử thì giải quyết trên võ đài không có quyền g·iết đối phương. Sắc mặt Nguyễn Lạc buồn ngủ ngó võ đài: “Ngày kia. Lúc mà đọc truyện sảng văn c·hết não hay có mấy pha sinh tử đài.”

Đại loại tình huống nhân vật chính lên cơn háo thắng ra vẻ vân vân lẹ gạ kèo một thằng chú định số kiếp phụ làm nền đi võ đài. Rồi dễ thôi, nhân vật chính gạt giò g·iết thằng đó, mô típ cực kỳ dễ đoán cứ lặp.

Nguyễn Lạc lại chăm chú quét quảng trường, quét sạch võ đài không khiến lớp bụi dày đóng lâu lắc. A Ly vẫn ngủ say trong áo Nguyễn Lạc mỗi tội Nguyễn Lạc thi thoảng phải kiểm tra: “Uầy, đáng yêu ác.”

Bấy giờ trong thế giới sảng văn c·hết não A Ly chính là bạn hắn, là xíu ánh sáng le lói giữa đêm tối giúp hắn đỡ ghét thực tại. Đảo mắt qua, đẹp đẽ bóng loáng sân không vết dơ, Nguyễn Lạc gật đầu ưa thích.

Hắn phát giác một đám nội môn đệ tử đang tiến về đây nên chạy vội vàng. Chốn thế giới sảng văn c·hết não, ai biết lỡ đụng hay đi sơ sang, liếc mắt cái liền chịu trò gây hấn phiền phức, Nguyễn Lạc cút trước.

Giải quyết sạch sẽ sân dãy trọ, sân quảng trường cộng võ đài, Nguyễn Lạc mau chóng đi tới phía chấp sự để báo cáo, nhận thêm công việc. Tạm thời Nguyễn Lạc chưa may mắn cảm giác trúng gì Mê Hồn Hoa!

Chấp sự đang sử dụng bảng tính cổ đại hất hất tay đẩy từng chuỗi đi để đếm: “Hả? Thật sự quét rồi… Lần này… Tạp dịch siêng lạ thường. Không sao, điểm tốt điểm tốt. Trông có triển vọng, bước theo ta…”

Tên chấp sự quản lý thu chi ngoại môn cũng rất thích mấy tạp dịch làm việc siêng năng, không trốn việc do nấp nấp nội môn học lỏm.

Đa số đám tạp dịch chả yên phận đồng ý thân tạp dịch, đánh chủ ý vào nội môn xem lỏm các đệ tử nội môn ấy tu luyện. Đây khá khác, Nguyễn Lạc cho hắn nhìn nội môn tu luyện hắn thà đi quét sân.

Một kẻ ghét cay ghét đắng tu luyện thì đừng mong hắn học lỏm, dù ép hắn tu luyện hắn vẫn thà c·hết. Rốt cuộc chấp sự vội vàng dẫn đi: “Lại đó kìa. Theo đám bọn họ xuống núi phụ giúp thu đồ gấp.”

Chấp sự giơ ba ngón tay: “Hoàn thành ổn áp buổi chiêu đồ liền nhận thưởng thêm mấy viên linh thạch hạ phẩm. Đám tạp dịch bữa trước, mỗi ngươi là ta ưu ái giúp cơ hội kiếm chác này. Quý trọng nó.”

Nguyễn Lạc bề ngoài chắp tay cảm ơn rối rít, thật sự nội tâm: “Cái ** tao vừa lên núi tìm hiểu Mê Hồn Hoa bị đuổi xuống tiếp? Công việc… Thu đồ gì đấy các người làm chứ giao thằng tạp dịch rách *** gì?”



Hắn ghét đám tu luyện giả, xuống núi phụ giúp chiêu đồ càng gặp rất nhiều tu luyện giả rắc rối phiền toái. A Ly vẫn ngủ, Nguyễn Lạc thì sôi máu lẹ theo mấy thằng ngoại môn, mấy tạp dịch làm lâu đi xuống.

Một thằng tạp dịch mặc đồng phục xanh lam tựa Nguyễn Lạc, ở sau lưng may hai chữ đen đậm tạp dịch: “Ô vị huynh đệ đó lần đầu gặp. Này ngươi mới vào Vấn Đạo Tông? Trước đây chưa từng thấy.”

Giọng điệu dễ biết đây là tạp dịch làm lâu rồi, Nguyễn Lạc cười khó giả trân hơn và đáp: “Ta chỉ vào Vấn Đạo Tông hôm qua, quá là chú tâm quét dọn nên vị chấp sự đại nhân ban cho cơ hội đi theo.”

Vài tên tạp dịch khác có ồ phát cười chúc mừng, có tên ghen ghét do bọn họ làm việc vất vả lâu nay để đem việc phụ này vô tay. Một căng thẳng nảy sinh đằng trước dãy hàng khiến đám cuối dừng tám.

Cụ thể thì hai thằng Đồng Tử của nhân vật tiếng tăm bày trò chó cậy mặt chủ lỡ đụng độ nhau. Hai tên đều mười bảy mười tám tuổi, bởi thế Nguyễn Lạc suy đoán chúng vốn gia nhập tông môn rất lâu.

Hai Đồng Tử dẫn đám ngoại môn đệ tử, tạp dịch xuống núi chia việc chiêu đồ. Hai kẻ xỉa xói mấy câu xong chẳng vui vẻ gì, cau mặt thoát.

Chuyện thường thường diễn ra bên trong tông môn, chó cậy mặt chủ thôi. Tạp dịch khác kể cho Nguyễn Lạc, còn dặn dò hắn ngàn vạn ráng hạn chế vụ đắc tội Đồng Tử, các Đồng Tử đều mang chỗ dựa to.

Như hai tên Đồng Tử mặc y phục nội môn đệ tử Vấn Đạo Tông, cả hai là Đồng Tử của hạch tâm đệ tử mai sau cầm chức quyền. Nguyễn Lạc gật gật đại: “Uầy uầy phiền c·hết… Tự dưng vào mấy việc c·hết tiệt.”

Xuống núi, Nguyễn Lạc cấp tốc chuẩn bị hỗ trợ chiêu đồ. Hôm trước hắn thấy vài chục tên tu luyện giả đã đông sẵn. Giờ xuống núi liền là vài ngàn tên xếp hàng chen lấn chật kín khu vực chân núi lận.

Nguyễn Lạc sốc sơ, tuy vậy hắn trấn an rằng thế giới sảng văn này dân đông, tuổi đời dài cộng sinh con đẻ cái mỗi ngày nhiều lắm. Do đó tốt tốt mỗi ngày bao nhiêu thằng đăng xuất server vẫn ổn định chán.

Bọn họ cầm miếng gỗ ghi danh thử thách nhập môn Vấn Đạo Tông, lũ giữ miếng gỗ tất cả là Võ Đồ dưới tuổi hai mươi được kiểm tra. Ít chờ đợi, bắt đầu vào việc ngay khi một trưởng lão ngoại môn xuất hiện.

Vị trưởng lão ngoại môn Vấn Đạo Tông vuốt râu, mặc trường bào lam tóc bạc trắng da sần sùi, khẽ híp mắt: “Trước tiên là kiểm tra linh căn, thiên phú. Nếu sở hữu thiên phú luyện đan, khí… Trận pháp cứ kêu.”



Đám mang thiên phú luyện đan, luyện khí hoặc trận pháp luôn được chào đón dẫu thiên phú tu luyện là loại thấp. Theo từng ấy người cơ mà tầm chục tên mang mấy loại thiên phú đặc biệt kia tiến qua.

Bọn họ nhận phân chia vào dạng khảo nghiệm khác so phần lớn nhân góp mặt ở chân núi. Lâm Phàm suy xét tiếp đó chẳng quyết bại lộ cho thiên hạ khả năng luyện đan của bản thân, khảo nghiệm thường đi.

Hắn tâm thiện nhưng hắn không ngu dốt, thiên phú luyện đan có thể hỗ trợ Lâm Phàm gia nhập Vấn Đạo Tông chắc chắn. Khổ rằng nó đều ẩn chút nguy hiểm tiềm tàng, giả sử vì lộ Lâm Phàm có truyền thừa.

Tu luyện giới nguy hiểm trập trùng, trước lúc đủ thực lực tự vệ Lâm Phàm không dại dột lộ bài, chưa kể giờ hắn chỉ cần phát triển từ từ.

Kim Thân Dị Hồn đòi hỏi thời gian cải biến thiên phú, linh căn và tận mức sản sinh linh căn dạng biến dị. Hắn được phân đi kiểm tra chút, nhìn đám đầu đặt tay trên viên khảo thạch xác nhận cấp linh căn!

Liên tục liên tục loại trừ tu luyện giả tham gia khảo nghiệm, Võ Đồ là yêu cầu tối thiểu để lấy miếng gỗ xong bọn họ vòng đầu đã bay sạch. Vòng đầu kiểm tra linh căn quá là chí mạng đối đa số người ở đây.

Hàng đống tu luyện giả linh căn hạ phẩm, may mắn tu vi bù đắp trên tam tầng Võ Đồ thì bọn họ thu thập coi là qua vòng một. Đám biết là trung phẩm linh căn lập tức thừa tư cách tham gia vòng thứ ba.

Bọn họ được bỏ vòng khảo nghiệm thứ hai, vòng thứ ba đòi hỏi xét duyệt vào ngoại môn hay nội môn hay thậm chí hạch tâm! A Ly ngủ giờ này mới thức, nó quậy trong áo Nguyễn Lạc dịp hắn bận.

Đang ngồi ghi ghi chép chép kèm hướng dẫn đám tu luyện giả đi đâu chờ vòng tiếp theo, Nguyễn Lạc bị A Ly cù vô thức cười: “Ây… Ài A Ly. Dậy thì dậy đừng đạp thế cù ta… Vấn đề đang nghiêm trọng.”

Nguyễn Lạc thấp giọng lầm bầm giải thích giúp A Ly hiểu hắn xui xẻo bị kéo vào vụ chiêu đồ đệ. Tên nội môn đệ tử đọc: “Lâm Phàm? Linh căn hạ phẩm. Nhưng Võ Đồ đệ tam tầng, qua vòng một, ghi cặn kẽ.”

Hấp tấp ghi ghi chép chép, Nguyễn Lạc đối mặt Lâm Phàm chỉ khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi. Lâm Phàm chắp tay tạ ơn cả Nguyễn Lạc, gọi: “May mắn… Tại hạ xin phép đi đằng trước chờ vòng thi thứ hai.”

Nguyễn Lạc cảm giác thằng này quen mặt kiểu gì, đáng tiếc thời gian bận bịu khiến Nguyễn Lạc chưa kịp nhớ thằng hôm bữa tuyên bố tới câu Hà Đông Hà Tây ấy là Lâm Phàm. A Ly vốn không thò đầu ra áo.

Lâm Phàm đi lại góc trống vắng thở phào âm thầm, mấy ngày trước hắn mới Võ Đồ đệ nhất tầng thì chắc chắn bị đuổi về! Linh căn là hạ phẩm, nhờ Kim Thân Dị Hồn đột phá gấp tầng ba, hắn đủ yêu cầu.

Giơ nắm đấm, Lâm Phàm nhủ: “Tu vi, linh căn ta chẳng có cửa mong vào chốn nội môn. Trước cứ vào ngoại môn dần dần tiến cấp đi đã!”