Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 57: Vấn Kiếm Sơn.




Chương 57: Vấn Kiếm Sơn.

Khởi hành ban đêm, tận bốn năm ngày đường thì Nguyễn Lạc và A Ly thấy được núi Vấn Đạo Tông, hay đề cập cụ thể là Vấn Kiếm Sơn. Sắc mặt uể oải, Nguyễn Lạc ngồi xuống ngó ngó ngọn núi cao chọc trời.

Trong thế giới tu luyện sảng văn c·hết não, mọi thứ đều lớn hùng vĩ y vậy. Diện tích thế giới này phải so tiền kiếp Nguyễn Lạc sống lớn gấp chục hoặc đạt trăm lần. A Ly ngoe nguẩy đuôi coi núi cao sống động.

Dịp Cửu Vỹ tộc kéo đi Vấn Đạo Tông xử lý chuyện tộc nhân m·ất t·ích, A Ly không theo, nàng bị ép ở lại tộc đàn vì quá vô dụng. A Ly nhíu mày: “Chậc… Vấn Kiếm Sơn cao thế đi bộ chừng nào đến… Tìm pháp bảo.”

Nguyễn Lạc chẳng sở hữu tu vi, không sử dụng linh lực đi đường lẫn bay vì lẽ đó A Ly lục trong Linh Đan tìm đồ tốt. Ai ngờ Nguyễn Lạc cả thân bỗng chốc đứng bật dậy, kéo A Ly vội vàng theo một phía.

Hắn phát giác chỗ ghi danh đăng ký khảo thí nhập môn Vấn Đạo Tông kia kìa. Một sạp gỗ toát vẻ thâm thúy hoài cổ, tên ngồi ở sạp bảy tám phần là không tầm thường. Mà mặc tất, Nguyễn Lạc qua đăng ký lẹ.

Chắp tay, hắn nhẹ giọng hiền từ thư sinh: “Tại hạ muốn hỏi phải đây là nơi đăng ký khảo thí nhập môn Vấn Đạo Tông? Xin tiền bối có thể, giải đáp.” Chú ý giọng điệu, giờ bản thân hắn đang cần vào tông.

Vào được là điều thiết yếu để thu thập Mê Hồn Hoa, vào mới tiến đi điều tra liệu Mê Hồn Hoa mọc chốn nào. Một lão trung niên râu cụt liếc mắt sơ qua điều tra tu vi Nguyễn Lạc: “Phàm nhân? Dẹp ý ấy…”

Hắn hất tay xua đuổi Nguyễn Lạc thẳng thừng chứ chẳng quan tâm tiếp, đùa cái gì đùa, phàm nhân đều đòi đi khảo thí vào? Chắc là sẽ rơi trường hợp chưa đọc yêu cầu, hoặc đọc xong giả vờ cố đi.

Phàm nhân mà, bọn họ không có thiên phú tu luyện, không biết biện pháp tu luyện vẫn cầu mong một đường lối. Hắn cười lắc đầu: “Thôi. Vấn Đạo Tông chắc chắn chả thu một tên phàm nhân chưa có tu vi.”

Nguyễn Lạc sực nhớ rằng bản thân thật sự chẳng sở hữu tu vi luôn.

Lần thu thập thông tin trước đây ở bàn nông phu Nguyễn Lạc đã chú ý vấn đề đó. Rốt cuộc đi mấy ngày nay quên mất. Tận bây giờ hắn thì giữ nguyên đầu rỗng không tìm được một biện pháp ổn áp.

A Ly nấp trong áo hắn che mặt: “Tên đần này… Mấy ngày nay tự do thoải mái làm ta ngỡ hắn vốn biết đường tính toán ghi danh… Ừm! Lầm, ta quá sai lầm mới đặt niềm tin vô. Quá thất vọng, mệt.”



Chẳng lẽ đi mấy ngày đường vào Hỏa Liên thành, lại tiếp tục đi mấy ngày đường tới Vấn Kiếm Sơn trở nên công cốc. A Ly chán nản chút thì nghe Nguyễn Lạc chữa cháy: “Cho hỏi, ở đây thiếu gì chứ?”

Giả sử thiếu nhân lực vân vân các kiểu Nguyễn Lạc thậm chí sẵn sàng ghi danh, việc thu thập Mê Hồn Hoa là đòi hỏi vào được kia. A Ly gọi: “Chả lẽ… Đi làm tạp dịch? Chấp nhận luôn? Sao hạ mình dữ vậy?”

A Ly không đọc thấu nổi nội tâm Nguyễn Lạc, căn bản nàng không rõ Nguyễn Lạc cha cố vào Vấn Đạo Tông chi. Đối mặt, kẻ coi trông quầy: “Ừ… Coi ngươi tố chất không tệ. Tay chân đầy đủ khỏe… Đi bên đó.”

Hắn chỉ tay hướng dẫn Nguyễn Lạc đi lên núi, tầm giữa giữa ngọn núi sẽ có trạm quán dừng nghỉ. Ở đó cho ghi danh gia nhập làm tạp dịch. Nguyễn Lạc cấp tốc chắp tay: “Cảm tạ, bây giờ lập tức đi mau.”

Sạp gỗ nhỏ này dành riêng lũ dưới hai mươi tuổi đạt Võ Đồ, thực tế ở Hỏa Liên Thành có một sạp do đệ tử Vấn Đạo Tông cai quản. Đi sang đấy đăng ký vụ khảo thí nhập môn đều tốt, Lâm Phàm là lấy chỗ đó.

Mỗi Nguyễn Lạc chẳng biết sự việc, đi đến thẳng ngọn núi Vấn Đạo Tông để hỏi đăng ký. A Ly theo Nguyễn Lạc và im im không tạo việc khó, nàng tự xài bí thuật ẩn tàng khí tức, che giấu tu vi thật kĩ.

Nhờ thế, trên đường leo núi Nguyễn Lạc gặp qua vô số tu luyện giả, vô số người thử dò xét hắn xong gật đầu khúc khích coi thường xíu. Không ai phát giác A Ly, A Ly yên tâm nằm trong áo Nguyễn Lạc.

Dẫu chưa ai phát giác, A Ly đang phân vân vấn đề Nguyễn Lạc trà trộn Vấn Đạo Tông thì nàng giấu sao, vào được sẽ chạm trán cường giả rồi.

Tối đa A Ly có thể che mắt bọn tu vi Võ Tông tầng thấp, còn đối đám tu vi cao hơn A Ly liền chịu thua. Suy xét cẩn thận, A Ly trầm mặc cố đạp đạp tại áo Nguyễn Lạc, vì đấy hắn khó chịu kêu nó.

Nguyễn Lạc thều thào: “Này này này A Ly, đừng tự dưng gây rắc rối. Ta đang leo núi mệt ngươi vẫn gây rắc rối phiền phức.” A Ly vội yên ắng, cơ mà không tìm ra bất kỳ cách nào ép A Ly bị bực tức chút.

Bắt buộc che giấu, dù con Linh Hồ không to tát bao nhiêu mỗi tội từ đâu một thằng tạp dịch có nuôi Linh Hồ? Điên à. A Ly lẩm bẩm chốc, chiếc đuôi vẫy vẫy chọc khỏi phần cổ áo Nguyễn Lạc thoáng.

Nguyễn Lạc hấp tấp đè chiếc đuôi nó xuống, thở phào ngó nghiêng là may chưa ai phát hiện. Nguyễn Lạc tốn thời gian hai ngày để tìm đến, hắn bước vào trạm quán trên núi và bắt đầu hỏi xin làm tạp dịch.



Có khách nhân ghé dừng chân, có khách nhân ăn uống cũng có mấy tên giống y Nguyễn Lạc đi tìm chân làm tạp dịch. Nguyễn Lạc liếc lẹ: “Hai cái hàng… Một treo bảng tạp dịch… Một ghi là Đồng Tử?”

Hắn tùy tiện kéo đại một tên bên đó hỏi thử: “Vị huynh đệ, cho ta hỏi tạp dịch và Đồng Tử khác ở đâu? Sao một bên đông đúc… Một bên… Vắng? Lại còn thêm đám đưa tiểu hài tử đăng ký, ừm ghi danh vào?”

Thằng nhân vật quần chúng nhìn Nguyễn Lạc trên dưới thật rõ, thắc mắc: “Từ chỗ sơn động vừa thoát ra hả, ngươi không biết dạng kiến thức rất… Thôi bỏ. Ta giúp ngươi giải thích, tạp dịch là làm vặt.”

Theo hắn giải thích tạp dịch là một loại người giúp việc bên trong phụ trách lau dọn, quét sân các kiểu các thứ chung quy là tạp dịch. Và tạp dịch không được coi là một đệ tử của tông môn, bọn họ chưa thể vô.

Nhân vật quần chúng giơ ngón trỏ, càng hào hứng giải đáp liên tục lẹ mồm lẹ miệng: “Về Đồng Tử. Đấy là đám chỉ phục vụ cho một ai nhất định, tuyệt đối trung thành. Thường sẽ phục vụ đệ tử quan trọng.”

Hắn thao thao bất tuyệt: “Giống loại đệ tử hạch tâm! Đệ tử là con cái của đám trưởng lão, con cái chưởng môn, phong chủ sẽ có Đồng Tử.”

Đảo mắt hướng thu nhận Đồng Tử, hắn cười nhạt: “Đa số trường hợp là nuôi Đồng Tử lúc vẫn là tiểu hài để tuyệt đối trung thành. Phát một Đồng Tử theo đệ tử quan trọng sớm làm quen, biết chủ tớ ra sao.”

Hắn bồi thêm vài câu cuối: “Đồng Tử thường sẽ ký kết khế ước… Bán thẳng cho tông môn đó. Tóm gọn mạng Đồng Tử thuộc tông môn rồi. Phụ mẫu Đồng Tử cắt liên hệ, ai còn xíu tiếc thương thì gặp chút.”

Nguyễn Lạc gật đầu lia lịa, đây là loại khế ước nô lệ, b·án t·hân đi tông môn hoàn toàn. Vì bối cảnh cổ đại dốt do thế Nguyễn Lạc dễ gặp kìa, dễ dàng chấp nhận. A Ly không dám trồi khỏi áo coi thử là ai.

Đồng Tử đa số chỉ nhận tiểu hài tử, độ tuổi quá mười liền coi rằng rất khó được thu. Điều khác tên kia nhấn mạnh giúp là Đồng Tử từ từ thì cũng gia nhập tông môn, sẽ thật sự là đệ tử tông môn đàng hoàng.

Là lẽ đó, phụ mẫu đám tiểu hài tử gửi gắm chúng vào tông môn đều không quá tính là tàn độc với bọn chúng. Đấy là thiên hạ thấy, về thị giác Nguyễn Lạc chỉ thấy đám phụ mẫu tồi. Hắn ngáp nhún vai sơ.

Chẳng phải điều hắn quản, hắn còn không thể quản việc phức tạp ở thế giới c·hết não cổ súy tu luyện điên cuồng! Đi bộ sang ấy, Nguyễn Lạc đứng im chờ ghi danh trở thành tạp dịch Vấn Đạo Tông.



Mấy khắc trôi, rốt cuộc đến phiên Nguyễn Lạc thử. Kẻ ngồi đối diện hắn trông vô cùng trẻ tuổi, chắc chắn vì theo tông môn phân phó ít. Đại loại đám ngoại môn đệ tử buộc làm mấy việc đó tích điểm.

Mô típ thường gặp, cách hoạt động trong một tông môn viết qua loa sơ sài ở các bộ truyện sảng văn. Điểm cống hiến là thứ đổi đồ tốt tốt của chốn tông môn. Đâu tự dưng mà lấy tài nguyên ngon ơ nổi.

Đơn giản gia nhập tông môn rồi mỗi tháng nó dâng tài nguyên giúp tu luyện cơ á? Mơ đẹp, mơ đẹp quá mức. Nội môn mới sẽ ưu đãi, lương tháng chu cấp đầy đủ và muốn thêm cứ cày nhiệm vụ đổi tiếp.

Đám ngoại môn ví như lũ làm công lấy lương ăn phần trăm hoa hồng chứ không có lương cứng tựa nội môn. Đấy là ý Nguyễn Lạc xem xét!

Kiểm tra làm tạp dịch cũng không sơ sài, chủ yếu bọn họ lo lắng nội tình tông môn bị tiết lộ, giả sử yêu tộc trà trộn tiếp tục gây khó bọn họ. Ký ức dịp gần vừa ăn phát vây công từ Cửu Vỹ tộc, ai ai đều sợ.

Nguyễn Lạc theo lời tên ngoại môn đệ tử trực ca ngày hôm nay, hắn gấp gáp thử sức kéo, sức bền cộng kiểm tra toàn diện thân thể, mặt mày vội vàng che giấu không vui vì rắc rối kéo dài, Nguyễn Lạc trì.

Việc A Ly không lộ diện được che giấu khéo léo, tên ngoại môn này tu vi mới Võ Đồ tam tầng. A Ly giấu khí tức ẩn thân che mắt đối phương. Mỗi Nguyễn Lạc gặp phiền, A Ly canh chuẩn dịp quay về áo.

Tên nội môn đệ tử ném cho Nguyễn Lạc miếng gỗ mục ghi to hai chữ tạp dịch: “Cầm lấy, giờ ngồi im đó chờ tối nay ta dẫn lên núi. Vào là… Ngày thứ nhất ngủ trước ở chuồng trống. Chờ mai gặp chấp sự.”

Hắn đề cập là chấp sự chưởng quản nội môn thu chi ra sao, quản lý tạp dịch thêm quản lý phân phát tiền công chỗ ngủ. Nguyễn Lạc cất miếng gỗ vào áo, A Ly lập tức cầm miếng gỗ sờ sờ chạm chạm.

Nàng nguyên ngày trốn trong áo Nguyễn Lạc sắp sửa bị buồn chán c·hết. Có cái đồ vật chui vào áo, A Ly cứ nghịch ngợm xíu áo phồng, Nguyễn Lạc gấp gáp đè phần phồng xuống kẻo đối phương biết.

A Ly ôm miếng gỗ mục ghi hai chữ tạp dịch than thở chống cằm hô: “Thật buồn chán… Bổn tiểu thư chẳng lẽ mỗi ngày buộc ở áo mãi… Bổn tiểu thư phải hít thở không khí ngoài ấy! Muốn đi dạo nữa!”

Nguyễn Lạc né đôi mắt tên ngoại môn đệ tử, tìm chốn vắng vẻ ngồi xuống mở cổ áo đưa A Ly chồm đầu ra ngó. Nguyễn Lạc xoa đầu nó, xen căn dặn: “Cố chịu đi. Ta thử tìm một biện pháp giúp tự do.”

A Ly háo hức gật đầu vội vẫy đuôi với Nguyễn Lạc, nàng đưa tấm gỗ mục: “Nè nè cầm lấy, áo ngươi chật lắm rồi. Thêm thứ gỗ mục càng gây chật chội nơi ta nằm.” A Ly quan sát thấy hắn có lương tâm.

Còn chủ động tìm biện pháp giúp A Ly tự do chạy nhảy, A Ly tự nhủ Nguyễn Lạc không tệ. Nguyễn Lạc thì mãi ôm A Ly giải tỏa mệt mỏi.