Chương 56: Họ Lâm đến!
Nguyễn Lạc hốt bạc, tiền vào liên tục không mỗi từ mấy cuốn sách Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã. Nguyễn Lạc còn kiếm chác cố, đại loại rằng cho lời khuyên dạy dỗ tiểu hài tử tu luyện.
Cứ thấy ai ăn mặc phú quý giàu sang, để mắt vào sạp hàng hắn liền như cũ chủ động chào mời: “Đại thúc có bận tâm phiền lòng vụ rắc rối hài tử thoái chí tu luyện? Xin giới thiệu ta chuyên trị thoái chí.”
Nguyễn Lạc chăm chăm chú chú lùa gà: “Đại thẩm. Trông phiền muộn đăm chiêu chắc chắn là đứa nhỏ ở nhà chẳng chịu chú tâm tu luyện… Chi bằng ngồi xuống nghe tại hạ giải thích, cho chút khuyên đi?”
A Ly lần đầu tiên cảm giác nể phục miệng lưỡi dẻo ngọt của hắn, lần đầu trong đời thấy tên mặt dày vốn chê tu luyện giờ lại lấy nó dùng giống cần câu cơm. Nguyễn Lạc cấp tốc đếm số bạc kiếm chác thử.
Số bạc này đủ bọn họ sinh hoạt một thời gian dài, dư dả cho A Ly ăn uống ngon miệng không sợ thiếu ăn ốm đói. Dù sao nuôi thú cưng, phải cho nó ăn uống đầy đủ phát triển thật tốt, Nguyễn Lạc gật gù.
Lùa gà tương đối tốt, dẫu ngày trước lùa gà vẫn bị xíu mặc cảm sai trái, giờ đây Nguyễn Lạc thẳng thắn mặt dày lùa gà không đổi chút biểu cảm. Sắc mặt A Ly cười khổ: “Ầy… Coi cũng ổn, bạc nặng đó.”
Xem túi bạc Nguyễn Lạc kiếm chác gói gọn chỉ nửa buổi ngày hôm nay làm A Ly nghi ngờ việc khác. Chủ yếu A Ly từng nghe đồn mấy dạng nhân vật trời sinh mang khả năng Yêu Ngôn Hoặc Chúng.
A Ly hoài nghi phải chăng Nguyễn Lạc mang tài năng ấy, đừng coi nó tầm thường, kẻ có Yêu Ngôn Hoặc Chúng được kêu là rất nguy hiểm luôn. Nguyễn Lạc dùng một cách gọi khác: “Là ta khéo ăn khéo nói.”
Tiền kiếp hắn từng đọc qua cuốn Khéo Ăn Khéo Nói Có Được Thiên Hạ đây. Soi đống bạc kiếm chác tuyệt đẹp, Nguyễn Lạc sờ đầu A Ly: “Đi! Chúng ta đi ăn ngon! Nay cho ngươi ăn thả ga khỏi ngại!”
A Ly giơ chân tán thành, nàng thốt: “Bổn tiểu thư ăn không hề ngại!”
Kết quả Nguyễn Lạc thu sạp, đi trả sạp thuê sẵn mấy canh giờ xài lùa gà. Các cuốn Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã bán mất sạch. Cầm, ném ném túi bạc, Nguyễn Lạc hào hứng đắc ý dẫn A Ly đi ăn cơm.
Cơm nay ngon lạ thường, Nguyễn Lạc dựa thói quen cũ sử dụng Gậy Tình Bạn khi đang vui vẻ. A Ly cắm cúi ăn uống mỹ thực, Nguyễn Lạc thì đặt dấu hỏi trong đầu liệu nên mở rộng lùa gà hơn bấy giờ.
Tiền gây mờ mắt, khổ nỗi hắn rất thích chứ không mảy may chối từ. Nguyễn Lạc trầm tư: “Chờ chút… Văn học thế giới này… Phát triển? Đúng đúng, văn học chính thống cứng nhắc. Vậy thứ giải trí?”
Theo lý luận của hắn, thế giới này tồn tại đám người làm nghề kể cố sự. Kiểu kể qua trận đánh thuộc đám cao thủ, kể cố sự xa xưa cả xíu truyện truyền thuyết các dạng. Nguyễn Lạc lẩm bẩm thều thào.
Thế giới sảng văn c·hết não thì lấy quy chuẩn bình thường suy xét bất hợp lý, cơ bản mấy thằng tác giả còn không thèm xây dựng cho đàng hoàng. Ví dụ điển hình là vụ tiền tệ cộng sử dụng linh thạch.
Ngũ Quốc đều xài ngân lượng, linh thạch mà linh thạch còn phân chia loại nhân tạo hay loại khai thác tự nhiên lận. Cơ bản ở đây không thể, không bao giờ xuất hiện việc lạm phát, Nguyễn Lạc rít thả lỏng đầu.
Đặt tu luyện là quy chuẩn, mọi thứ mọi vật đều tập trung vào đường tu luyện. Đồng nghĩa thiếu thốn mặt giải trí, tất nhiên Nguyễn Lạc có trừ vụ bọn chúng vào giải trí ở kỹ viện thanh lâu ca hát đàn múa.
Ý ở đây là văn học giải trí bằng truyện, Nguyễn Lạc vuốt cằm: “Nhưng khổ nỗi thế giới sảng văn c·hết não không có nhà xuất bản… Ép ta vào, mua giấy chép tay thì chép đến c·hết… Cần tìm mấy kẻ chép thuê.”
Bắt buộc thuê đám chép thuê giúp Nguyễn Lạc xuất bản văn học giải trí! Chưa kể phát tán dân chúng ý ngoại trừ tu luyện thì mặt khác rất quan trọng, cần làm một quả cách mạng đổi thay thế giới này.
Tổng hợp vân vân vài trường hợp suy luận, đây hoàn toàn là ý tưởng nhất thời do thói quen Nguyễn Lạc đang sử dụng đóa Mê Hồn Hoa.
Còn thật sự hắn triển khai hành động chăng thì không ai biết được. Đôi lúc đang tại cơn mê bay bổng thấy mọi việc quá dễ dàng. Chớp nhoáng thức giấc thoát mộng thì bị lười biếng nó đuổi theo ám.
Nguyễn Lạc rít gậy, ngồi ăn uống liên tục gắp mấy món ngon đưa tận miệng A Ly. Ban đầu A Ly chưa chịu ăn ngay nhưng lát sau phối hợp. A Ly diễn vai một con Linh Hồ khả ái vô tri mỗi lúc càng thuần thục!
Dừng bữa, trả ngân lượng vân vân rồi Nguyễn Lạc dẫn nó về chỗ trọ sẵn sàng cho việc đi Vấn Đạo Tông, cụ thể là Vấn Kiếm Sơn. A Ly gấp gáp, cơ mà gấp gáp ngồi im coi Nguyễn Lạc thu xếp chứ chả giúp.
Nguyễn Lạc híp mắt: “Ngồi yên đó, khỏi giúp! Lần nào lần nấy ngươi giúp đều khiến đồ đạc trở thành rối thêm. Cứ ngồi im đó, A Ly! Cấm mò lại đây lục lọi, ta biết lập tức đập mông mấy phát chừa.”
A Ly chép miệng lia lịa: “Bổn tiểu thư có ý tốt muốn hỗ trợ ngươi còn dám bày vẻ chê ngược ta? Hừ… Chẳng thèm, đáng ghét… Móng vuốt sắc lỡ cào xíu túi vải thôi đã rầy la… Đồ không hề có lương tâm.”
Nguyễn Lạc giả sử hiểu đầu nó đang nghĩ gì sẽ nổi điên, vuốt cào xíu? Túi vải rách nát nó vẫn mở miệng bảo xíu nghe thật êm tai. Chuẩn bị, xem xét đồ đạc ổn thõa, A Ly và Nguyễn Lạc lên đường ngay đêm.
Hỏa Liên thành, góc khác một thiếu niên ăn mặc đồ đạc dơ bẩn đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hắn ngồi yên trong phòng, trước mặt là một chiếc lò chỉ lớn so bát hương chút. Mặt chăm chú vận công, tai thì ù.
Đây chính là thiếu niên nghèo Nguyễn Lạc gặp mới bữa, hắn là tên đã thét lên câu ba mươi năm Hà Đông Hà Tây kia! Thiếu niên nghèo Lâm Phàm gặp may đạt được truyền thừa âm thầm cố gắng phát triển.
Cách cả tuần, hắn đơn độc đi Hỏa Liên thành nhằm ghi danh khảo thí nhập môn Vấn Đạo Tông. Hắn cũng là nhi tử của lão nông phu A Ly và Nguyễn Lạc gặp thu thập các tin tức liên quan Vấn Đạo Tông.
Lâm Phàm tình cờ đi đường đụng trúng sơn trại đám sơn tặc, b·ị c·ướp sắp g·iết liền vội vàng bỏ trốn nhảy cắm đầu xuống vực kiếm ít sinh lộ.
Đại nạn không c·hết, Lâm Phàm còn chạm trúng cơ duyên lạc vô sơn động chứa điều kỳ diệu. Từ coi là tên không tệ, gia cảnh là nông bắt đầu tu luyện chăm chỉ đạt Võ Đồ ở độ tuổi mười sáu cực tốt.
Hắn tiến vào sâu sơn động tìm kiếm nguồn nước, tìm kiếm thức ăn vì đồ đạc bị đám tặc c·ướp sạch. Lâm Phàm phát giác kia là sơn động do một vị tiền bối bế quan tạo nên. Vị tiền bối còn vẫn lạc.
Tìm thấy bộ xương vị tiền bối đột phá thất bại mà thân tử đạo tiêu, Lâm Phàm tiếc thương và vốn tâm thiện hắn chôn cất vị tiền bối ấy đàng hoàng. Lúc này một chút xíu tàn hồn của vị tiền bối lộ ra.
Nhìn đứa trẻ tâm thiện lương sống chí khí, Lâm Phàm được tiền bối này truyền cho bí kíp luyện đan mất một đời hoàn thiện. Chưa kể là, hắn may mắn thừa hưởng tiếp quyển tâm pháp đặc biệt!
Cuốn tâm pháp mang tên Kim Thân Dị Hồn, một bản tâm pháp dùng tu luyện thực thụ thay việc hấp thu linh khí chậm chạp họ Lâm hay chịu đựng. Kim Thân Dị Hồn là cho phép cải biến thiên phú dị bẩm.
Trời sinh Lâm Phàm linh căn hạ phẩm, cả đời không thể vượt nổi tu vi Võ Sư. Xài đan dược với bảo vật đắp tu vi cũng chả quá đỉnh phong. Mà tông môn nào điên khùng đi dồn đống tài nguyên vào loại đấy?
Kim Thân Dị Hồn, dựa hấp thụ dược lực, thiên tài địa bảo cùng thiên địa linh khí chậm chạp cải biến linh căn chủ thể. Thậm chí khi đạt cái tầng cuối còn khả năng sản sinh ra linh căn biến dị giống lôi, ám,…
Song tâm pháp Kim Thân Dị Hồn là cơ duyên lớn nhất Lâm Phàm đạt được. Ngoại trừ thế giờ đây sở hữu luôn bí kíp luyện đan trong vùng tâm thức, Lâm Phàm chuẩn bị sẵn sàng bước thẳng tới đại đạo.
Hắn cũng tự tin tuyên bố trước Mạc Phi Long câu ba năm năm Hà Tây với Hà Đông gì đó. Lâm Phàm tin tưởng sớm muộn hắn đả bại kẻ tâm cao khí ngạo Mạc Phi Long, gia nhập Vấn Đạo Tông chú tâm tu luyện.
Bữa Lâm Phàm chịu Mạc Phi Long lấy đơn luyện đan cuối cùng, thảo dược linh dược khá thiếu sót vì lẽ kia chỉ có thể thử đơn thấp phẩm.
Mở mắt hoàn thiện quá trình thành đan, Lâm Phàm thở nhẹ nhàng cộng vận dụng linh lực bật nắp lô quan sát đan dược. Cau mày qua, Lâm Phàm chộp lấy vài viên đan dược: “Lần đầu tiên luyện đan.”
Đáng lẽ dựa theo kiến thức được truyền thừa, thiên phú luyện đan thì là dấu chấm hỏi rất cao tỉ lệ nổ lô. Ai ngờ chỉ dịp thử đầu đã tốt, thành phẩm là đống đan dược Liệu Thương Đan thượng phẩm.
Thượng Phẩm Liệu Thương Đan, đó mặc dù là loại đan dược chữa trị cực kỳ phổ biến thì với hắn đều chứng tỏ một số việc. Thiên phú mặt luyện đan Lâm Phàm không quá tệ, phần lớn còn là kế thừa bí kíp.
Hắn dựa theo ký ức, kinh nghiệm vị tiền bối truyền cho mà thực hiện và hạn chế sơ sẩy sai sót. Liệu Thương Đan là loại đan dược cần thiết để phòng hờ bất trắc trong chuyến thử thách nhập môn kia.
Giữ mạng quan trọng, mạng hắn giờ xa xa giá trị hồi trước, chỉ im ắng tu luyện, giữ mạng phát triển Lâm Phàm tự tin đến đỉnh đại đạo. Mặt mỏi mệt chút, Lâm Phàm cất đi Liệu Thương Đan lẹ: “Giấu kín tạm…”
Hắn tràn đầy chờ mong ngẫm: “Phụ thân, hài nhi chắc chắn gia nhập vào Vấn Đạo Tông, cầm về thành tựu giúp tiểu trấn chúng ta an toàn. Không còn phải lo sợ cường đạo, sơn tặc thi thoảng áp bức.”
Trước đấy phụ thân Lâm Phàm cảnh báo cộng khuyên nhủ hài tử hãy nghĩ cẩn thận. Vì cách đây chưa lâu Cửu Vỹ tộc vây công núi Vấn Đạo Tông, g·iết luôn một vị trưởng lão mang tu vi Võ Vương kìa.
Vấn đề đồn đại Vấn Đạo Tông che giấu ma tu cũng từ phụ thân Lâm Phàm nhắc nhở! Kệ việc ấy, Lâm Phàm không mảy may tin rằng chỗ tông môn vững gốc Hỏa Quốc xưa nay thật giấu ma tu.
Lâm Phàm phán đoán đây là chiêu trò Cửu Vỹ tộc nói riêng hoặc yêu tộc nói chung gây áp lực nhân loại. Dù sao thành kiến nhân yêu chút từng chút ăn sâu tư tưởng thế hệ sẵn, Lâm Phàm chả ở ngoại lệ.
Phía Nguyễn Lạc thì đang bận bịu vác đồ, vác thêm con Linh Hồ thân phận thật sự là Cửu Vỹ tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ đi lên núi Vấn Đạo Tông.