Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 55: 300 bài code thiếu nhi.




Chương 55: 300 bài code thiếu nhi.

A Ly hấp thu xong ổn áp viên trung phẩm linh thạch bỗng cảm giác tốc độ tu luyện thật sự chóng mặt. Ngày trước ở Cửu Vỹ tộc tháng nào tháng nấy được chia tài nguyên tu luyện đều không đầy đủ.

Phải nhắc nàng vốn Tông gia Cửu Vỹ tộc nhưng chả nhận được đồng tộc yêu quý. Tài nguyên tu luyện tiểu thư Cửu Vỹ tộc chả rõ kiểu nào mỗi trăm viên linh thạch hạ phẩm một tháng, còn thua tông bé.

Một số đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử thân truyền đám tông môn tầng trung còn có thể lấy hai ba viên linh thạch trung phẩm. A Ly thở dài ngẫm về ngày trước sống ở Cửu Vỹ tộc chịu áp bức đè nén.

Giờ ở gần Nguyễn Lạc, chẳng những hắn không tham viên linh thạch trung phẩm và vội vàng thúc A Ly hấp thu gấp. A Ly kêu: “Thật có lỗi. Đây là đồ của vị tiền bối kia cho hắn. Nguyễn Lạc lại cho ta.”

Trông Nguyễn Lạc lại tiếp tục ngồi vào bàn chép sách, A Ly không tiến đến gây loại phiền phức hắn. A Ly ngồi im vẫy đuôi chờ hắn chép nốt, cỡ nửa giờ sau Nguyễn Lạc cuối cùng chịu hết nổi phải dừng bút.

Tay hắn tê cứng, mỏi mỏi cộng thêm buồn ngủ thì chép ra bốn quyển đã cực kỳ tốt. Nguyễn Lạc vươn vai xoa mắt: “Ngày mai bán tất đi đã. Coi thử tình hình tiêu thụ ra sao xong chép tiếp chưa hề muộn ấy.”

Nguyễn Lạc nhảy ập lên giường ôm A Ly lấy năng lượng, không điêu, ngày trước tiền kiếp nghe đồn nuôi thú cưng giúp vui vẻ nạp lại gấp năng lượng hao phí một ngày là thật. A Ly giơ chân đẩy mặt hắn.

A Ly cau có: “Này, đừng tưởng bổn tiểu thư dễ dãi. Lần này vì chép sách nuôi ta nên ta bỏ qua. Ôm cái gì mà ôm… Bỏ ra mau lên, bỏ!” Nàng vùng vẫy cơ mà đuôi xù tát mặt Nguyễn Lạc không xíu lực.

Nguyễn Lạc được nạp đầy năng lượng, đánh thêm một giấc rất sảng khoải sáng sớm thức dậy đi lùa gà. A Ly ngáp ngủ giống: “Tu luyện… Tốn tinh thần lực nhiều quá… Ngày mai chưa biết sẽ làm trò gì.”

A Ly th·iếp đi trong vòng tay Nguyễn Lạc, đuôi như cũ choàng cổ hắn.

Sáng sớm hôm kế, trời tờ mờ sáng Nguyễn Lạc đã thức dậy rửa mặt xử lý vấn đề cá nhân sạch sẽ thơm tho. Gọi A Ly, hắn thấy nó cố liên tục vẫy đuôi từ chối đòi ngủ chút nữa: “Không, dậy lẹ con lười!”

Đôi lúc con này là cáo trắng, đôi lúc là con heo còn buổi sáng nó tựa một con lười. Nguyễn Lạc ôm A Ly dậy đặt trên chiếc bàn chép sách, thứ nhất dùng lược chải lông cho A Ly từ tốn chậm chạp.



Chẳng gây A Ly đau hay khó chịu, chăm sóc vấn đề sức khỏe cộng bộ lông là điều nên chú tâm, Nguyễn Lạc lại tóm lấy đuôi A Ly. A Ly giật thót thoát khỏi lim dim buồn ngủ, xù lông: “Ngươi! Không có tai à!”

Bao lần dặn dò không cho phép tóm đuôi nàng, tên này chắc chắn là cố ý. A Ly dỗi dỗi gạt luôn cơn buồn ngủ ngồi tự soi gương: “Vẫn quý phái, vẫn đẹp… Hôm nay ta không khác chi mọi ngày, tay nghề tốt.”

Nguyễn Lạc không rõ nó vênh mặt đắc ý khỉ gì, rốt cuộc nửa giờ sau cả hai vội vàng đi thuê sạp lùa gà. Nguyễn Lạc ôm theo sách. Quyển thứ nhất bày thẳng trên sạp, Nguyễn Lạc chăm chăm sửa bảng.

Dẹp vụ bói toán xàm dễ gặp đối cứng biết lừa gạt lùa gà! Nguyễn Lạc viết mấy chữ ở bảng xong ôm sạp và A Ly trốn trong áo đi đường lớn khu quảng trường đông đúc tu luyện giả hoặc đám dân chúng.

Nguyễn Lạc đặt sạp bày sạp đàng hoàng, động tác nhanh gọn với rất chắc chắn không tốn thời gian. A Ly thò đầu khỏi áo: “Rốt cuộc là vụ gì? Thêm cuốn thư tịch hắn chép… Cái gì mà Tam Bách vân vân.”

A Ly kịp đá mắt quan sát tên cuốn sách ghi chữ nắn nót, A Ly bị hắn đè đầu vào áo tiếp: “Không cho phép chui ra bên ngoài. Khu vực có lắm đám tu luyện giả. C·ướp hay đến hỏi mua ngươi liền phiền.”

Hiếm dịp vâng lời Nguyễn Lạc, A Ly dù tạch lưỡi ghét vẫn đồng ý im lặng thăm dò bằng linh lực thôi. Hôm qua, A Ly đạt Võ Đồ tầng thứ hai rồi bắt đầu đem chiêu trò che linh lực bản thân vận dụng ngay.

Nhờ cách ấy, A Ly khó bị đám Võ Sư cộng Võ Tông chú ý nhiều, trừ khi gặp tận mặt dò xét thì bọn họ mới phát giác A Ly sở hữu tu vi sẵn đó.

Dần dần dân trong thành đi qua đi lại càng thêm náo nhiệt, quảng trường con gà chưa gáy bỗng đầy ắp người. Có mấy tên cầm pháp bảo hỗ trợ bay ra oai, có mấy tên khác dùng linh thú chở hộ.

Nguyễn Lạc đến thế giới sảng văn c·hết não bấy lâu không lạ lẫm gì. Hắn cứ kiên trì chờ một con gà bị lùa. Ờ nhầm, một vị khách nhân! Phía A Ly thì chả đời nào mà tin Nguyễn Lạc bán được đồ.

A Ly ngoan ngoãn nằm trong áo hắn, Nguyễn Lạc thì gác hai chân bắt chéo ở quầy sạp lấy một cuốn che mắt ngủ. Cơ bản quảng trường đã nắng gắt chói chang, ngồi không lấy đồ che mắt sớm sẽ mù.

Hai giờ trôi ế đáng thương, A Ly ngủ gật tiếp trong áo Nguyễn Lạc lẫn không ai vốn trên đường chú ý thằng lạ mặt bày sạp. Mở mắt, ú ớ sơ vì Nguyễn Lạc bị A Ly đạp liên tục, A Ly gọi hắn có khách kìa.



Nguyễn Lạc gạt nước dãi ở khóe miệng, ngồi dậy thẳng lưng đối diện con gà, lầm, khách nhân muốn mua đồ. Nguyễn Lạc chào hỏi: “Uầy… Tại hạ nhìn ngài chắc chắn phú quý hưởng lộc, chỉ gặp vụ con cái?”

Một khách nhân để râu chỏm dài, ria mép cong lên và khuôn mặt cực phúc hậu. Suy xét vải lụa mặc đều là hàng tuyệt phẩm, là kẻ có tiền! Nguyễn Lạc âm thầm khoái chí: “Ngon ngon… Con gà này béo quá.”

Ông ta vuốt râu mệt mỏi: “Ngươi ghi bảng là giải quyết phiền muộn con cái lười tu luyện, dễ nản lòng dịp tu luyện. Ta gặp vấn đề ấy. Tất nhiên thúc ép quá liền sắp gây phản tác dụng, cần cách khác.”

Lắc đầu, ông ta kể lể: “Nhà ta có ba đứa nhi tử. Đứa thứ nhất nuôi chí tu luyện, vô cùng siêng năng, văn võ song toàn… Đứa hai sẽ chăm vào y thuật kèm luyện đan. Mỗi đứa thứ ba… Ai, nó lười việc tu luyện.”

Tuy Nguyễn Lạc ghét tu luyện của thế giới sảng văn c·hết não, giờ cần câu cơm đang là đánh ở vấn đề tu luyện nên bắt buộc dẹp tạm. A Ly: “Khỏi nói sâu cũng biết, đứa út hâm mộ tài năng hai huynh nó.”

A Ly đoán thử: “Từ đó đứa út biết bản thân thua kém, sinh ra tự ti rồi thoái chí tu luyện, chứ không tự dưng lười việc tu luyện sẽ đần quá!”

Thực tế điều A Ly đoán cũng giống điều Nguyễn Lạc phân tích. Chớp mắt Nguyễn Lạc gõ quạt trên sạp: “Uầy uầy. Đúng là tiểu hài tử. Khó dạy, chưa trải sự đời. Ở Đại Lục này tu luyện là việc ưu tiên.”

Ở trường hợp bình thường Nguyễn Lạc sẽ nỗ lực ủng hộ không dấn thân tu luyện. Khổ nỗi giờ hắn nghèo còn phải nuôi A Ly, tiền giờ cá rằng bao nhiêu vẫn chưa đủ. A Ly mai sau càng ăn càng nhiều.

Nguyễn Lạc bị đưa vào tình huống trái lòng, đi ngược lương tâm bản thân. Dù sao tiền bạc rất quan trọng, tiền là sức bật lò xo, tiền còn là thước đo lòng người, là nụ cười tuổi trẻ, là sức khỏe tuổi già.

Không tiền dẫu ở thế giới nào cũng chim cút xôi xéo, dùng tiếng Anh thì là No Money No Party. Tóm lại, Nguyễn Lạc đau lòng châm vô vội mấy câu khuyến khích thuyết phục nhi tử ông ta tu luyện đặt đầu.

Ông ta tiếp tục ngao ngán: “Thuyết phục đã thuyết phục, giải thích đều giải thích. Chỉ khổ tiểu hài tử không tuân theo. Ta lo lắng hồi… Kéo quá lâu tương lai hắn khổ. Cao lắm kế thừa sản nghiệp.”

Trong thế giới tu luyện sảng văn c·hết não, kế thừa sản nghiệp phát dương quang đại cỡ gì thì vẫn không bằng tu luyện có thành tựu. Nguyễn Lạc chép miệng cười: “Chớ lo chớ lo, gặp đúng sạp rồi…”



Hắn tự hào vỗ ngực đáp: “Tự giới thiệu, tại hạ chuyên trị tiểu hài tử thoái chí tu luyện. Bảo đảm dựa theo ta ghi chép mà làm. Lập tức… Đạt hiệu quả như ý! Tiểu hài tử ngoan ngoãn cố gắng tu luyện!”

Nguyễn Lạc cầm một quyển sách giơ trước mặt ông ta, tay múa may quay cuồng trên cuốn sách tạo dáng huyền bí: “Chỉ cần có quyển đó. Về làm theo mấy thứ ghi sẵn là vạn phần thành công, đảm bảo!”

Hắn còn cho phép khách nhân cầm quyển thư tịch đọc trước để biết rằng đây không lừa gạt, lùa gà. Ông ta giữ cuốn đó thử đọc liếc sửng sốt: “Tiêu đề của thư… Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã?”

A Ly nấp tại áo Nguyễn Lạc gãi đôi tai cụp: “Tam Bách Tiểu Hài Tử… Đích Biên Mã? Cái gì đây, hắn viết cuốn thư tịch đặt tên thật kỳ lạ.”

Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã thực chất chính là 300 bài code thiếu nhi. Bữa trước Nguyễn Lạc nhớ tiền kiếp ở ứng dụng F có thứ được đồn đại là 300 bài code thiếu nhi bên nhóm V nào đấy.

Tin đồn từ trẻ con chẳng chút kiến thức cũng trở thành lập trình viên kiếm tiền vào như suối. Rồi hắn sực nhớ tiền kiếp có thằng đặt quả tên Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã cho 300 bài code thiếu nhi!

Kết quả Nguyễn Lạc đang cần cái tên đặt sách liền lấy luôn. Tạm chưa nói cảm nhận ai, bản thân Nguyễn Lạc thật sự thấy tên nghe oai, mặt khác nó phù hợp đặt cho mấy quyển thư tịch chốn cổ đại bấy giờ.

Về nội dung quyển sách thì chắc chắn chẳng phải học lập trình, điên à mà lập trình ở đây! Nội dung là một số biện pháp giúp tiểu hài tử hào hứng tu luyện, tổng mấy chục cách thôi chứ ba trăm ảo ma quá.

Đề phòng ngỗ ngược bất trị, Nguyễn Lạc ghi cảnh báo biện pháp cuối cùng là biện pháp nặng tay nhất, loại biện pháp ấy trừ khi vào đường cụt thì đừng sử dụng đến. Khi ngôn từ bất lực thì b·ạo l·ực lên ngôi.

Biện pháp cuối chính là đấm! Phải đấm nặng vào, đấm hộc máu mồm nó ép nó vác thân dậy tu luyện, đấm cho nó chừa, thật mạnh tay liên tục dồn các chiêu thức vào mồm nó và hỏi liệu dám lười tiếp không?

Đương nhiên phía trước biện pháp cuối đầy tàn nhẫn đó là dạng biện pháp dễ thở kha khá, ví dụ dùng vị hôn phu làm động lực, cầm đồ vật nó thích dụ hoặc. Biện pháp tâm sự chữa trị mặt tâm lý đều ghi chép.

Nói lùa gà chứ thật sự Nguyễn Lạc cảm giác bản thân cực tốt, viết căn dặn kĩ càng, viết hướng dẫn sử dụng kèm cảnh báo cẩn thận. Ổng soi: “Một số biện pháp có thể thử. Ta chưa từng nghĩ qua với hài tử.”

Nguyễn Lạc nhếch miệng, vậy là một con gà bị lùa, à nhầm một khách nhân hài lòng đối cuốn sách Tam Bách Tiểu Hài Tử Đích Biên Mã! Mặt A Ly trong áo Nguyễn Lạc thắc mắc: “Thật là bán được, sao điêu thế.”

Hắn thu lợi to, cuốn này mười lượng bạc ông ta vẫn sẵn sàng bỏ tiền vì đơn giản là giàu. Xấp giấy hắn mua chép còn chưa đầy một lượng!