Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 54: Lại cửa mồm Hà Đông Hà Tây!




Chương 54: Lại cửa mồm Hà Đông Hà Tây!

Thiếu niên nghèo vội vàng cầm miếng gỗ lên phủi phủi mấy cái, nóng mặt thét: “Mạc Phi Long! Ngươi nhớ cho ta câu này… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đừng khinh thiếu niên nghèo!”

Câu nói chớp mắt chấn kinh toàn trường, đến nỗi người đi đường lập tức cảm thán nán lại xem thiếu niên chí khí cao ấy. A Ly còn bị sốc sơ: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây… Hay, câu rất hay.”

Nguyễn Lạc chép miệng phát: “Ặc… Đúng là thế giới sảng văn rồi, vừa sảng văn vừa c·hết não thì sao thiếu mấy câu kiểu đó.” Mấy câu đó có thể coi là ai ai bên văn học mạng Trung cũng biết, và chọn sử dụng.

Xuất xứ xa xưa nhưng có bộ nào đó dùng câu này nên mấy bộ khác ở sau cứ liên tục liên tục gặp khỉ gì cũng đem ra. Nghe thôi Nguyễn Lạc liền ngứa ngáy: “Chậc. Hở chút ba năm năm Hà Đông Hà Tây, uầy.”

Gặp cái khỉ bất mãn là thốt câu đó cho ngầu, từ hôn cũng thốt mà đi ngoài đường bị ăn thiệt thòi cũng thốt. Nguyễn Lạc khá dị ứng dạng nhân vật luôn giữ câu này cửa miệng: “A Ly… Ngươi bất ngờ cái gì?”

Trông A Ly đang cực kỳ ấn tượng trước câu Hà Đông Hà Tây đấy, sắc mặt Nguyễn Lạc không tốt gọi: “Đừng bắt chước, câu đó có gì tuyệt. Nguyễn Lạc ta có câu hay hơn gấp chục gấp trăm vạn lần!”

A Ly chả rõ Nguyễn Lạc ngồi cay cú vụ gì, đây là nàng đang cảm thán câu đó hay thôi mà. A Ly vẫn thích nghe Nguyễn Lạc có câu gì ổn áp: “Nói nói, bổn tiểu thư đang nghe. Phải hơn câu Hà Đông Hà Tây.”

Nguyễn Lạc xem nó vểnh tai chờ mong, mặt hắn đắc ý chống nạnh lẹ bày cái vẻ phong phạm lãng tử ngâm thơ đối chữ: “Sau! Bốn giờ ba mươi chưa biết ai giàu hơn ai đâu… Đừng khinh thằng này nghèo!”

Xụ mặt, đôi tai cụp xuống chắc chắn trăm phần trăm là A Ly bị hắn làm thất vọng. Nguyễn Lạc tùy ý nói bậy bạ đòi hơn câu đó? A Ly: “Bỏ… Bổn tiểu thư chả biết vốn trông chờ điểm gì ở ngươi, hầy.”

Thái độ Nguyễn Lạc lúc nào đều đùa đùa giỡn giỡn ít nghiêm túc.

A Ly thất vọng tràn trề, Nguyễn Lạc cũng thất vọng vì câu tâm đắc bị con cáo trắng này thẳng thừng chê. Thật sự nó sao hiểu, bên này nó làm gì biết khái niệm xổ số một buổi chiều đổi đời lên được.

Nguyễn Lạc thất vọng ngồi ngậm ngùi dùng một gậy, A Ly tập trung ăn uống không hao phí thời gian quý báu cho Nguyễn Lạc. Về phía thiếu niên nghèo, chốt câu đó xong hắn chưa gặp bất kỳ trở ngại nào khác.



Mạc Phi Long căn bản không thèm chú ý con sâu kiến Võ Đồ yếu đuối thích lập tức dẫm đạp. Chỉ hai kẻ hầu tôi tớ cay đắng đay nghiến giúp chủ, hai bọn chúng dọa nạt thiếu niên nghèo mấy câu rồi đi.

Mặt khác, Nguyễn Lạc thình lình dâng cảm giác xui xẻo: “Chờ chút, bị nhân vật quần chúng gây rối… Đi chỗ gì luôn gặp kiếm chuyện… Thốt, thốt câu Hà Đông… Hà Tây. Không phải thêm một thằng?”

Nguyễn Lạc sởn gai ốc, bản thân hắn vừa thoát thằng nhân vật chính Tiêu Kiệt không lâu! Cớ sao bấy giờ lòi thêm thằng khác có đặc điểm, tính cách thuộc về nhân vật chính truyện sảng văn c·hết não?

Đầu Nguyễn Lạc thét ngay là trêu tao à? Chả khả năng đen đủi tới cái mức khó chịu vậy đi! Thoát thằng họ Tiêu gặp lại một thằng khác gấp hả? Đừng đùa, Nguyễn Lạc cố trấn an bản thân là đoán sai.

Chẳng trùng hợp thế được, Nguyễn Lạc hấp tấp tận hưởng Gậy Tình Bạn thay vụ suy vớ suy vẩn về vấn đề ấy. A Ly ăn uống no căng: “Ai… Thoải mái. Đồ ăn ở tửu quán này tạm ổn, không hề tệ.”

Ăn uống no nê nằm lăn trên bàn không xíu giống một tiểu thư trong Cửu Vỹ tộc, A Ly triệt để đóng vai con Linh Hồ khả ái vô tri. Chốc lát, kết thúc bữa ăn Nguyễn Lạc đưa A Ly vào áo cất giấu rồi đứng dậy.

Trả ngân lượng rời khỏi tửu quán, Nguyễn Lạc phát sầu do tiền bạc tiêu quá hao. Chưa thể kiếm bao tiền đã ăn xài cực kỳ nặng nề, vắt túi tiền Nguyễn Lạc mau chóng, A Ly thật sự khiến hắn khổ.

Con cáo trắng phiền toái ăn no liền ngủ bên trong áo Nguyễn Lạc lẹ. Nguyễn Lạc thở dài: “Tìm biện pháp kiếm chác… Không khó nuôi…”

Lắm lúc hắn tự nghĩ từ khi nào bản thân chuốc phiền, nuôi con Linh Hồ này gặp phiền phức chả thể sủi. Việc phiền rất to cấp bách là soi soi bộ não mày mò tìm biện pháp kiếm tiền nuôi ăn nó.

A Ly ăn không hề ít, nó vẻ ngoài là con cáo trắng nhỏ nhắn đáng yêu nhưng thực tế sức nó ăn tầm ngang cả tráng hán. A Ly chắc vẫn tuổi ăn tuổi lớn, nuôi thú cưng mà cho nó nhịn đói thì Nguyễn Lạc dở.

Chán nản, Nguyễn Lạc bất đắc dĩ ghé sang một cửa tiệm giấy mua cỡ mấy xấp dày mang theo. Thuê trọ, Nguyễn Lạc mau lựa chọn phòng sạch sẽ ngăn nắp, giá phải chăng chẳng bị thổi phồng quá mức đâu.

Nguyễn Lạc ngồi vào bàn gỗ, mài mực chấm mực tiếp đấy viết viết nắn nót từng chữ. Từ lúc vào thế giới sảng văn c·hết não, hắn cùng chủ nhân thân thể này chia sẻ ký ức lẫn vài khả năng tốt đẹp.



Một trong số đó là viết chữ, tên Diệp Lạc gốc chủ nhân thân thể chữ rất đẹp, Nguyễn Lạc thừa hưởng ké luôn tài năng viết chữ. A Ly đặt trên chiếc giường êm, Nguyễn Lạc tập trung viết chữ làm sách bán.

Đây là kế hoạch ngày mai, nếu lại đi lừa lọc nịnh bói toán bậy bạ dễ gặp sơ hở. Đi đêm lâu ngày sẽ gặp ma, hắn đổi việc, vừa lừa gạt ổn, vừa thuận tiện chừa đường lui cộng lấy bán sách làm nguồn thu.

Khổ nỗi trong thế giới sảng văn c·hết não tu luyện chứ không có một thằng phát minh máy xuất bản hoặc cóp loại tài liệu. Thư tịch chung quy vẫn chép bằng tay không có cách khác, Nguyễn Lạc thua.

Ngồi xuyên suốt vài canh giờ chép chữ nắn nót đẹp đẽ hợp mắt cho bán dễ chút, Nguyễn Lạc cay mắt kèm xíu buồn ngủ. A Ly thức giấc: “A, bổn tiểu thư ngủ quên mất… Nguyễn Lạc… Đây hắn đang làm?”

A Ly tò mò chạy qua ghế Nguyễn Lạc, vụng về trèo trèo gấp đến lòng hắn rồi trèo trèo lên tận đầu. Nguyễn Lạc cười oải: “Nào nào… Ta cố, cố làm việc nuôi ngươi ấy. Đừng phá, để ta tập trung chép bài.”

Nàng không gây phiền Nguyễn Lạc quá, cấp tốc nhảy tới góc bàn xem xét chữ viết của hắn. A Ly nói thầm: “Chữ hắn không xấu… Khá đẹp!”

Bề ngoài Nguyễn Lạc ất ơ phất phơ mỗi tội chữ hắn khiến A Ly khen đẹp không thể có từ ngữ chê bai. A Ly ngó Nguyễn Lạc: “Viết cái gì? Bán cái gì vậy? Bổn tiểu thư đứng đọc còn chưa thấu được.”

Nguyễn Lạc ôm A Ly đặt xuống sàn gỗ, giơ ngón trỏ căn dặn: “Ở yên trên giường đùa giỡn hoặc mở cửa sổ hấp thu nguyệt quang đi? Cứ im lặng cho ta chép bài. Ngày mai ta phải dậy sớm đi gạt… Bán.”

Hắn hay bị lỡ miệng rằng lừa gạt, đây rõ ràng bản thân đang buông bán loại sách hợp pháp, đâu kêu tiếng lừa gạt nổi. A Ly khẽ liếc cửa sổ: “Ừm, tiếp tục tu luyện… Để coi tốc độ tu luyện liệu tiến triển.”

A Ly tự biết mở cửa sổ, ngồi bên cửa sổ ngắm nghía mặt trăng xong mở quá trình tu luyện. Hôm qua nàng đã đột phá Võ Đồ, giờ mở vụ hấp thu nguyệt quang tốc độ cao hơn cơ mà thăng tầng chậm đi.

Cũng dễ hiểu, nàng minh bạch lý do chủ yếu vì Tụ Khí là tầng thấp, ở Võ Đồ mới bắt đầu tu luyện chuẩn. Tốc độ tu luyện từ A Ly lâu thêm, vốn chỉ tu luyện hai giờ thì trước mắt có thể đến ba giờ.

Kết thúc ba giờ tu luyện ngỡ một cái chớp mắt, A Ly vươn vai ngáp và cụp đôi tai xuống: “A thật thoải mái luôn. Bổn tiểu thư có lẽ cần hai… Tới ba ngày để đột phá tầng Võ Đồ thứ hai. Nguyễn Lạc đi ngủ.”



Quay đầu về sau, A Ly phát giác Nguyễn Lạc xuyên suốt ba giờ dài đó vẫn miệt mài chép sách. Nguyễn Lạc sụp mí mắt, tay chậm chạp kém chút ngủ gật: “Uầy… Chép sắp c·hết tay vẫn mới có ba… Ba cuốn ư…”

A Ly tự dưng thấy thương hắn, dù gì đây là Nguyễn Lạc kiếm tiền để nuôi nàng. A Ly giả vờ giả vịt chạy bên ngoài cửa không cho hắn gặp cảnh bỏ trốn, chục phút kế Nguyễn Lạc kêu tìm A Ly thì mới đi vào.

Nàng ngậm theo một viên trung phẩm linh thạch chạy vô khoe thẳng cho Nguyễn Lạc: “Coi nè coi nè! Bổn tiểu thư tìm được đồ tốt… Ừm.” A Ly nói dối không chớp mắt, may là ở dạng tiểu hồ ly khó bại lộ.

Nguyễn Lạc còn ngỡ A Ly đi lạc hoặc hư đốn chạy khỏi phòng chả xin phép. Gọi cái nó đem viên linh thạch trở về đưa tận tay, mặt hắn đơ.

Thằng Tiêu Kiệt từng dạy Nguyễn Lạc, linh thạch chia thành cao trung hạ ba loại. Cực phẩm linh thạch thì Tiêu Kiệt chưa thấy qua. Mỗi mấy loại cơ bản Tiêu Kiệt dạy hạ phẩm kim sắc, trung lục, cao thì lam.

Viên linh thạch A Ly đang ngậm trong miệng toát ánh sáng màu lục chứng tỏ đây là trung phẩm. A Ly đắc ý chờ khen: “Nhìn ta giỏi chứ hả? Chạy bên ngoài tìm được ngay viên linh thạch trung phẩm.”

Nguyễn Lạc lấy viên linh thạch khỏi miệng A Ly dò xét, xác định đấy là hàng thật giá thật lập tức mở to mắt xoa đầu A Ly: “Giỏi quá A Ly, tìm kiếm giỏi đó! Không ngờ ngươi còn giỏi khoản này luôn.”

Về phần A Ly tìm ở đâu Nguyễn Lạc cóc cần quản, ghét lũ tu luyện giả thì dù A Ly đi ă·n t·rộm hắn đều nhắm mắt gạt bỏ. A Ly đắc ý chốc đột ngột thấy Nguyễn Lạc trả linh thạch trung phẩm cho A Ly: “Xài gấp!”

Hắn kêu A Ly hấp thu linh thạch gấp, linh thạch ngoại trừ sử dụng tựa bậc tiền tệ cấp cao vẫn trực tiếp theo lối hấp thu tốt. Lỡ bị ai tìm liền phiền toái, thà gọi A Ly hấp thu ngay, Nguyễn Lạc cực kỳ chắc cú bảo.

A Ly si ngốc, mặt nàng ngô ngố, đây là đồ từ Linh Đan nàng cố ý dàn cảnh đưa cho hắn mà! Đây là đồ Thạch lão đưa, sao có thể nàng xài, vả lại A Ly muốn giúp Nguyễn Lạc giải quyết vấn đề tiền bạc.

Nguyễn Lạc ngó nó chần chừ bỗng hiểu ý, giơ tay chặn ngay con Linh Hồ ngốc: “Đừng lo ta… Nuôi ngươi ta dư sức… Không phải lấy đồ vật ngươi may mắn tìm được. Đây khiến ta vô cùng xấu hổ, đừng cho!”

Đùa cái gì, lấy linh thạch A Ly may mắn tìm về chi trả chi phí sinh hoạt thì mất mặt chủ. Nuôi thú cưng còn cần nó tự kiếm tiền? Nhục! Dạng đó quá nhục, Nguyễn Lạc vạn lần không chấp nhận lấy đồ của A Ly.

A Ly cũng dần dần nhìn thấu nội tâm Nguyễn Lạc, nàng híp mắt cong đuôi thều thào: “Chậc chậc… Tiền không có… Ngươi còn bày đặt sĩ… Sĩ con sủng vật coi thay vì sĩ trước các cô nương… Thật khó cứu.”

Rốt cuộc Nguyễn Lạc hối thúc quá A Ly chỉ đành hấp thụ linh thạch ấy tại chỗ. Trôi đi mấy phút A Ly đột phá tới tầng hai Võ Đồ: “Quá mau!”