Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 53: Hỏa Liên thành.




Chương 53: Hỏa Liên thành.

Kết thúc cuộc trò chuyện moi móc tin tức, Nguyễn Lạc trả chầu rượu tiếp đó mau chóng cùng A Ly lên đường đi tìm kiếm. Chủ yếu là bọn họ không có bản đồ, vội vàng hỏi thử phương hướng rồi đi đại xem.

A Ly theo Nguyễn Lạc mấy ngày qua không chậm trễ tu luyện, cứ buổi tối nàng phải tu luyện hấp thu nguyệt quang ổn áp mới ngủ. A Ly đột phá đến Võ Đồ vào ngày cuối bọn họ đi đường, đi vô Hỏa Liên thành.

Hỏa Liên thành, thành này lớn so thành trì trước Nguyễn Lạc đã vào. Nơi đây vẫn giống bao tòa khác, khi Nguyễn Lạc đi qua chẳng ai mảy may nghi ngờ kiểm tra đồ vật của hắn, ai ai đều coi hắn phàm nhân!

Nhờ đó Nguyễn Lạc khỏi cần thiết lừa lọc tốn nước miếng, tốn thời gian. A Ly chui vào Hỏa Liên thành gặp vài đôi mắt đặt trên: “Hừ ây. Khó chịu. Ta không thích đôi mắt bọn họ. Nguyễn Lạc đi gấp.”

Thấy A Ly tỏ thái độ chán ghét, Nguyễn Lạc tăng tốc đi bộ cộng đem A Ly giấu vào trong áo. Dù gì đây là tòa thành rất lớn, lắm tu luyện giả ở khắp chốn nên hở chút gặp ăn c·ướp quá phiền phức, phải giấu A Ly.

Một con Linh Hồ chưa khai mở tu vi giá cả chưa cao, nhưng vẫn chắc chắn không thấp. Theo Nguyễn Lạc tìm hiểu thông tin thì đắt trả tận mấy chục linh thạch hạ phẩm. A Ly bực bội vì Nguyễn Lạc nhẩm qua.

Hắn nhẩm số tiền con Linh Hồ khiến A Ly thật sự tưởng Nguyễn Lạc bị mờ mắt, nó vùng vẫy bày đặt dỗi dỗi cơ. Nguyễn Lạc đè nó vào áo cất giấu: “Ai đi bán thật? Ta lẩm bẩm thôi tự dưng dỗi? Từ từ nằm yên…”

A Ly lèm bèm rằng Nguyễn Lạc tồi tệ kế ấy bọn họ dạo bước trên con đường lớn. Nguyễn Lạc thấy bảng gỗ treo đầy giấy tuyển đồ, đều bắt buộc Võ Đồ dưới hai mươi tuổi. Trong kia sáng nhất là Vấn Đạo Tông.

Hiển nhiên, dẫu tông môn hàng đầu Hỏa Quốc gặp sa sút thất thố thì sức hút hấp dẫn vạn phần so đám loi choi không danh tiếng. A Ly liếc tấm giấy ghi rõ ràng yêu cầu, vị trí Vấn Kiếm Sơn và trầm mặc.

Nguyễn Lạc tiện tay xé nguyên tờ giấy trên bảng xuống cất túi ngay.

Đống giấy này treo đầy Hỏa Liên thành, lo quái gì ai ý kiến ý cò, một tờ Nguyễn Lạc đoán cỡ chục thằng xé một ngày. A Ly giữ giấy hộ xíu xong chọt chọt trong áo Nguyễn Lạc ngó với cặp mắt đáng thương.

Dùng ánh mắt này Nguyễn Lạc hiểu nó đói, dạo gần đây A Ly bắt đầu chân thật hơn chứ chẳng ra dáng khó chịu khó chiều. A Ly kéo áo coi coi Nguyễn Lạc: “Đói! Bổn tiểu thư muốn ăn đồ ngon! Đồ ngon!”



Nguyễn Lạc thở dài lại đẩy đầu nó sâu xuống áo: “Rồi rồi, đi ăn thì ăn. Đừng b·iểu t·ình nhiệt liệt thế. Không thể bậy bạ hở chút chui ra đâu.” A Ly gật gật lia lịa còn nó nhớ bao phần thì Nguyễn Lạc không chắc.

Hai bọn họ tìm một tửu quán dùng cơm, A Ly lộ đầu quan sát sơ tửu quán liền phát giác đẹp đẽ cao quý so các tửu quán xấu xí nghèo mà bọn họ gặp dọc đường. A Ly thắc mắc: “Có tiền ăn ở đây không?”

Nguyễn Lạc hiểu việc con cáo trắng rắc rối đấy hiếu kỳ, hắn giơ ngón trỏ: “Dư dả ăn một bữa… Mỗi điều ăn nốt bữa ta phải kiếm tiền kìa! Lại phải thuê loại quầy nhỏ hành nghề lừa… À nhầm… Bói.”

A Ly rõ ràng vừa lọt tai chữ lừa, nàng biết ngay trước giờ Nguyễn Lạc có tiền giải quyết sinh hoạt đều từ lọc lừa. A Ly khịt mũi: “Để coi thử, trong cặp Linh Đan bữa ta quan sát thấy vài viên linh thạch.”

Cặp Linh Đan Thạch lão tặng A Ly còn kèm đống đồ đạc hỗ trợ, vì cho thẳng thì Nguyễn Lạc chả nhận nên Thạch lão đưa A Ly giữ. A Ly sực nhớ hắn không biết vụ việc, vậy tự dưng cầm linh thạch trả tiền hả?

Khó quá khó, A Ly gạt bỏ lập tức vì mức độ phiền toái: “Ta chỉ là một con Linh Hồ khả ái vô tri nha, bổn tiểu thư không biết gì… Nguyễn… Nguyễn Lạc có tiền chi trả ổn thôi. Cùng lắm giúp hắn lừa gạt chút.”

A Ly chưa hề hay biết, mới một khoảng thời gian đi với Nguyễn Lạc đã bị lây tính của hắn. Làm việc gì cứ dời sang lúc khác, cứ gặp mặt phiền phức vội vàng trốn cho bản thân ở tương lai tìm cách giải.

Hai bọn họ lên lầu cao tìm vị trí ngồi sát góc ngoài thuận tiện vụ ngó xuống quan sát dưới đường. Trên tầng lầu mỗi ba bốn bàn có khách.

Bọn họ không quá chú ý con Linh Hồ Nguyễn Lạc đang giữ, bọn họ chú tâm dò xét tu vi hắn thắc mắc kiểu gì chỉ phàm nhân. A Ly liếc: “Mấy món này nhìn tạm đó. Bổn tiểu thư ăn cái này, cái này,…”

Nguyễn Lạc mặt đen như đáy nồi khi coi bảng giá các món A Ly chọn lựa: “Đùa à? Tiền đã còn ít vẫn thích ăn sơn hào hải vị đắt ác cơ đấy, nuôi ngươi ta c·hết đói quá A Ly.” Nguyễn Lạc không hề đùa.

Con Linh Hồ này có linh trí và vài phần khôn lỏi, nó biết chọn món tốt chứ các món gì tầm thường thì kiếu. A Ly lại dùng loại trò tối thượng: “Hây, xem đôi mắt bổn tiểu thư! Ngươi nỡ lòng không cho ư!”

Cặp mắt long lanh óng ánh kèm thương cảm, Nguyễn Lạc khó từ chối nên thua: “Chậc chậc… Đồ con cáo! Thôi thôi thích thì gọi. Ta đi lừa… Lầm lầm, đi bói toán kiếm đủ số ngân lượng bù vào là được.”



Ẩm thực bưng lên, A Ly sáng mắt ngồi trên bàn bắt đầu không ngừng chén gọn. Sắc mặt Nguyễn Lạc hòa hoãn vì coi A Ly ăn cũng vui, cầm ngay một gậy thưởng thức cho phai mờ chuyện nuôi A Ly quá là tốn.

Rít gậy thả khói, tiêu sái phong phạm hắn ngồi góc ngoài nhìn xuống đám tu luyện giả đi đường. Giữa chừng nghe tiếng thét: “Cút đi ra… Lão bản ta bảo không bán là không bán! Từ đâu thích phá việc tốt.”

Một thiếu niên bị hai tên sai vặt đá khỏi cửa tiệm, quần áo thiếu niên rách rưới trông tương đối bẩn so đa số dân chúng. Lão bản mập mạp, đầu đội mũ quan má có nốt ruồi lớn nói: “Tiểu tử, mau cút xa xa.”

Theo chân lão bản mập mạp là thiếu niên khác ăn mặc trái ngược so kẻ bị đá khỏi tiệm. Y phục hắn sạch sẽ toát sự cao quý, lụa mượt mà, tay cầm quạt mày sáng dáng hiền. Hắn cười nhạt: “Có lỗi huynh đệ.”

Nhìn liền hiểu giả vờ giả vịt trêu chọc, Nguyễn Lạc lấy tâm thế coi trò vui: “A Ly A Ly, từ từ chậm chạp đừng ăn gấp… Ở dưới kia có trò hay! Ngó đê, ta bế lên coi thử.” Nguyễn Lạc ôm A Ly đang ăn lên xem.

A Ly bức xúc đang ăn bị quấy rầy thì đổi tâm thế nhìn trò vui theo hắn luôn. A Ly thăm dò tu vi trước: “Một Võ Đồ, một Võ Sư tầng một. Gà.”

Đi cùng Nguyễn Lạc bấy lâu A Ly cũng học thêm các chữ kỳ lạ, mô tả xen châm chọc gì đó thì dùng từ gà. A Ly chẳng thèm liếc thêm. Chủ yếu thực lực đôi bên cách đại cảnh giới thì lấy quái gì đòi công đạo.

Đấy đơn thuần là một phía nghiền ép, muốn bên còn lại xấu hổ trước đám người đi đường. Nguyễn Lạc cười khẩy: “Cái dạng tình tiết! C·hết não! Trăm phần trăm tên thiếu niên ấy đứng dậy đòi công bằng.”

Dựa y hệt Nguyễn Lạc suy đoán, thiếu niên nghèo bật dậy chỉ tay vào thẳng mặt đối phương: “Lão mập! Rõ ràng ta đến trước mua lấy đơn luyện đan. Thảo dược thừa phần cuối… Cớ sao ngươi lật lọng!”

Nguyễn Lạc đại khái hiểu tình huống, trong mấy bộ sảng văn c·hết não thường thường gặp loại này lặp đi lặp lại. Nhân vật chính sắp mua cái đồ vật gì đó liền b·ị c·ướp chặn mua, bị đoạt ở tay nên bực tức điên.

Bắt đầu đòi công đạo, đòi quyền mua trước vân vân khi bản thân vẫn chưa đưa tiền. Đối phương thì rảnh rỗi đi trêu chọc thằng lạ mặt này, trùng hợp đụng trúng chỗ cửa tiệm. Rốt cuộc phát sinh chuyện cãi.

Lão bản mập mạp phất tay giận nghiến răng: “Thảo dược chỉ còn một phần! Dựa quy tắc ai trả giá cao lập tức có được. Ngươi không lấy kịp vì chưa hề trả tiền mau. Mạc Phi Long công tử trả ngay thì cầm!”



Bề ngoài là vậy, phần khác giả sử thiếu niên nghèo trả ngân lượng rồi thì hắn cũng đoạt lại đồ đưa cho Mạc công tử. Mỗi việc, xét mặt đấy, trăm phần trăm đám lão bản mập mạp không sai, kẻ nghèo sai.

Cái gọi là vuốt mặt nể mũi, chọn người bán cho đều chọn người quen thay người lạ. Mạc Phi Long lắc đầu: “Thứ lỗi vị huynh đệ. Quy tắc đó chẳng thể thay đổi. Lần sau ngươi nhanh tay chút nữa là được.”

Trong giọng chứa mỉa mai trêu chọc, hắn và hai tên hầu theo sát bên cười phá lên khiến thiếu niên nghèo siết chặt tay. Quay lưng bước đi mặc kệ, ai ngờ thiếu niên nghèo làm rơi miếng gỗ ghi chép thứ tự.

Định nhặt thì Mạc Phi Long sử dụng linh lực cắp miếng gỗ mang qua tay bản thân. Hắn cười điên: “Phi! Ngươi muốn vào Vấn Đạo Tông?”

Nếu ban nãy Mạc Phi Long giả vờ giả vịt cao cao tại thượng thì giờ đã lộ hoàn toàn vẻ khinh miệt thiếu niên nghèo, hắn xài quạt che miệng, khúc khích thốt: “Loại Võ Đồ đệ nhất tầng thấp bé đòi vào kia thật.”

Mạc Phi Long quạt cái: “Để bản công tử nói cho ngươi biết? Vấn Đạo Tông không phải loại tông môn rau cải trắng bán đầy ngoài chợ cũng thu làm đồ đệ. Võ Đồ yêu cầu tối thiểu là cớ thôi, ai thật sự tin?”

Thiếu niên nghèo bực bội nhưng vẫn hơn hết là lo miếng gỗ ghi danh bị hủy mất, kiềm chế tâm tình nóng nảy: “Trả cho ta? Vấn Đạo Tông… Họ thu ta hay chăng chả có gì liên quan cần ngươi phải bận tâ·m h·ộ.”

Mạc Phi Long nhíu mày, sắc mặt trầm xuống thấp giọng chứa uy h·iếp dữ dội: “Tất nhiên đã liên quan bản công tử… Ngươi được thu sẽ trở thành sư đệ ta! Ta không đồng ý loại phế vật này kêu sư huynh!”

Bỗng thiếu niên nghèo nhoẻn miệng đáp: “À, hóa ra công tử đây e sợ ta được Vấn Đạo Tông thu làm đồ đệ. Cớ sao mới vừa bảo không thể, nói chuyện thật mâu thuẫn, câu trước liên tục đá câu sau.”

Thiếu niên nghèo chắp tay chân thành gọi: “Vẫn xin Mạc công tử yên tâm, giả sử tại hạ trở thành đồ đệ của Vấn Đạo Tông ta cam đoan lúc gặp không bao giờ kêu chữ sư huynh, để tránh Mạc công tử xấu hổ.”

Mạc Phi Long giận sôi máu nhưng cố gắng nhịn xuống vì dân chúng ở đây đang nhìn chăm chú xem trò vui. Mạc Phi Long giờ kẹt vào vụ trả miếng gỗ thì không đành, chẳng trả thì lộ ra lo sợ tên kia được thu.

Tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc Mạc Phi Long hậm hực vứt luôn miếng gỗ xuống đất cho thiếu niên nghèo lụm.

Hắn khoát tay quay đi: “Chờ đấy, gặp ngươi tại Vấn Kiếm Sơn. Ta chống mắt chờ ngươi thông qua vòng khảo thí… Hãy cầu mong không gặp khảo thí đối chiến.”

Hắn là Võ Sư đệ nhất tầng, tên thiếu niên nghèo là Võ Đồ tầng một. Đập một thằng cách cả đại cảnh giới khác gì g·iết con kiến? Về phần Nguyễn Lạc với A Ly ngồi trên cao cứ ở tâm thế ngó chuyện vui.

A Ly thều thào: “Sao ta cảm giác tên nghèo ấy cất giấu bí mật to lớn.”