Chương 52: Vấn Kiếm Sơn.
A Ly ban đầu chắc chắn không hứng thú, nàng chỉ mong ngồi ăn uống có thể lọt tai gì đấy thú vị rồi ăn ngon gấp đôi. Rốt cuộc lọt tai vụ việc quen thuộc, A Ly lẩm bẩm: “Ơ… Cái gì Vấn Kiếm Sơn nghe qua.”
Nàng sực nhớ Cửu Vỹ tộc cách đây chưa lâu từng xảy ra xung đột với Vấn Đạo Tông, tin tức cụ thể là xung đột với Vấn Kiếm Phong. Vì bên Cửu Vỹ tộc nghi ngờ tộc nhân thuộc Phân gia b·ị b·ắt luyện chế cái gì.
Thế giới tu luyện cường giả vi tôn, bắt yêu tộc luyện chế dược nhân hay làm chất bồi bổ đồ đạc bọn chúng nhắm vào là thường. A Ly đã nhớ thông tin chi tiết do vụ đó tương đối lớn trong Cửu Vỹ tộc.
Cụ thể bọn họ khẳng định bên trong Vấn Đạo Tông, cụ thể là tại Vấn Kiếm Phong có ma tu. Vì vậy Cửu Vỹ tộc làm lớn đòi tộc nhân. Chưa rõ mọi chuyện tiếp diễn đến trình độ nào, A Ly tự dưng lắc đầu.
Bởi không thấy tộc nhân m·ất t·ích của Phân gia trở về, không đòi nổi người rồi cùng lắm kéo đi đập lũ kia một trận thu quân. A Ly tự xem xét: “Tộc nhân chẳng thể đòi về thì dễ hiểu… C·hết chắc sao về.”
Còn việc Cửu Vỹ tộc quậy phá gây áp lực Vấn Kiếm Phong không biết sẽ đến mức gì, căn bản giờ bọn họ phải chiêu mộ đệ tử. Nguyễn Lạc: “Ngồi buồn ngẫm ngẫm phức tạp gì ấy A Ly? Đồ ăn khác chả hợp?”
Nguyễn Lạc im lặng tận hưởng Mê Hồn Hoa mang lại thoải mái, cảm giác thần tiên. A Ly vẫy đuôi bày tỏ ý không phải: “Ta cảm giác có sai, sai… Sau sự tình đám Vấn Kiếm Phong chiêu mộ đệ tử vô.”
Nàng tin tưởng đồng tộc, dù vẫn giữ nghi ngờ Phân gia và tỷ tỷ hư hư thực thực âm mưu s·át h·ại bản thân. Cửu Vỹ tộc trước đấy dám chắc Vấn Đạo Tông có ma tu là thật. A Ly không muốn kể Nguyễn Lạc qua.
Mà nàng muốn kể cũng không dễ dàng, Nguyễn Lạc thực lực rất ghê gớm nhưng bề ngoài liếc trên xuống kiểu gì cứ là phàm nhân. Chả dùng được linh lực thì đề cập chi vấn đề hiểu ngôn ngữ tiểu hồ ly.
A Ly ngồi trầm tư đung đưa chiếc đuôi, Nguyễn Lạc ngứa tay bắt lấy.
Thế là A Ly nổi cáu, hùng hùng hổ hổ nhào sang Nguyễn Lạc đòi ăn thua đủ: “Đã dạy bao lần là không được bắt đuôi bổn tiểu thư! Hừ ngươi hạ lưu vô sỉ vừa vừa! Tỏ ý bao lần vẫn cố ý chộp đuôi.”
Nguyễn Lạc bế nó hai tay giữ nó cào loạn xạ xa khuôn mặt bản thân. Hắn đùa giỡn: “Gì căng thẳng vậy. Đuôi xù trắng đáng yêu lại không thích cho vuốt ve. Thôi, hứa không chạm! Giờ vụ gì phiền não?”
Hắn quen gọi cáo trắng chứ đây là Linh Hồ, con Linh Hồ A Ly cực kỳ là thông minh, nó hiểu mọi chuyện và lời hắn. Trò chuyện thì ổn, chừng tập trung đoán mò A Ly truyền đạt vấn đề gì liền tốt rồi.
A Ly nảy ý sử dụng bút lông viết truyền đạt giúp Nguyễn Lạc, ai ngờ ngó xuống đôi tay đôi chân nàng lập tức gạt bỏ. Tay chân này cầm bút? Viết kiểu nào? Để mực làm đen bộ lông trắng thì có thôi kìa.
Nàng thử truyền đạt nội dung cuộc nói chuyện bàn đằng xa sang hắn dựa mấy cử động giảng vân vân chỉ chỉ trỏ trỏ. Lát hồi, Nguyễn Lạc cầm gậy rít sâu híp mắt: “Đại khái là Vấn Đạo Tông tồn tại mờ ám.”
Ngớ ngẩn chốc, A Ly mừng rỡ như điên nhảy cẫng một phát. Nó kêu lớn: “A! Không ngờ Nguyễn Lạc dễ hiểu ý ta, đây gọi là có tâm linh… Tương thông? Hoặc vì cốt lõi bổn tiểu thư giảng quá dễ hiểu.”
A Ly tự luyến, còn phía Nguyễn Lạc căn bản không thèm chú tâm trò chuyện giữa mấy lão nông phu chứ nãy họ bàn dữ dội phải nghe xíu. Cộng A Ly chăm chú xem xét trầm tư, Nguyễn Lạc đoán mò phát.
Ngờ sao nổi trúng thật, đám Vấn Đạo Tông mờ mờ ám ám mà còn có liên hệ A Ly. Đầu óc hắn chưa thông liên quan con Linh Hồ be bé yếu đuối chỗ gì? Hay là trước đây từng chịu đệ tử Vấn Đạo Tông t·ruy s·át.
A Ly không đọc được điều Nguyễn Lạc nghĩ, nếu được sẽ triệt để thất vọng đập tay lên trán than thở đồ đần. Nguyễn Lạc xoa đầu nó: “Vậy! Đòi đi Vấn Đạo Tông một chuyến thử coi mờ mờ ám ám chỗ gì luôn.”
Con Linh Hồ này quá lo chuyện bao đồng, đại loại Nguyễn Lạc có câu rất hợp với A Ly: “Ăn cơm nhà thích lo việc thiên hạ… Chả chút sai…”
Đương nhiên, chiều thú cưng là một chuyện, điên điên lo việc thiên hạ là việc khác. Nguyễn Lạc trốn khỏi bọn tu đạo tu luyện còn chưa kịp, tự dưng dại dại đâm đầu vào gặp tìm kiếm phiền phức quái gì!
Nguyễn Lạc trăm phần trăm chẳng chiều ý A Ly, A Ly cũng biết rằng tính của Nguyễn Lạc không thích tu luyện giả: “Thôi kệ… Ta là A Ly! Không phải là Nguyệt Ly… Mấy vấn đề Cửu Vỹ tộc chả liên quan.”
Mục đích trở lại tộc đàn hỏi tỷ tỷ là có, trừ vụ đó A Ly không thật sự mặn mà gì đối Cửu Vỹ tộc. Nguyễn Lạc châm gậy thứ hai liền run lẹ: “Ặc… Mê Hồn Hoa… Đang mọc ở bên trong Vấn Đạo Tông?”
Hắn rít khói bỗng lờ mờ nhìn thấy Mê Hồn Hoa và một tòa đại điện khổng lồ ghi mấy chữ Vấn Đạo Tông. Sắc mặt hắn đen đi: “Chậc ầy? Đùa à? Giỡn tao? Thoát thằng phiền Tiêu Kiệt giờ gặp vụ này.”
Thời gian tận hưởng Mê Hồn Hoa của Nguyễn Lạc chưa đủ thỏa mãn hắn. Đau khổ đưa lựa chọn, Nguyễn Lạc vội vàng cân nhắc xôn xao là bỏ công đi Vấn Đạo Tông không. Mê Hồn Hoa thì giữ trăm đóa.
Dẫu trăm đóa cũng tới lúc xài sạch, Nguyễn Lạc lựa chọn xíu bổ sung thêm kho Mê Hồn Hoa và trốn phiền phức. Đầu óc đấu tranh dữ dội, Nguyễn Lạc rít gậy lấy tỉnh táo: “Sao cảm giác… Giống hệ thống.”
Con mẹ nó, đề cập xong bản thân Nguyễn Lạc thật sự thấy giống các bộ truyện hệ thống! Khi mà cái thứ hệ thống chả rõ xuất xứ đâu vốn chui ra tự ban nhiệm vụ yêu cầu làm. Khác gì hắn hiện giờ!
Thiếu mỗi cái bảng trạng thái, tình cờ sao được hắn muốn trốn tránh yên ổn liền bắt gặp xíu cảm ứng Mê Hồn Hoa trong Vấn Đạo Tông kia. Xoa đầu xoa trán, Nguyễn Lạc: “Thôi thôi, ảo quá rồi đấy.”
Hắn có quyền lựa chọn, mặc kệ để tiếp tục chu du cùng A Ly chứ lẻn vào Vấn Đạo Tông kiếm Mê Hồn Hoa chi? Gật gật mấy cái, tươi cười, sắc mặt rạng rỡ Nguyễn Lạc ngồi xuống bàn đám nông phu.
Hắn mở miệng, chắp tay: “Các vị chả ngại tại hạ tham gia chứ? Chầu rượu ta trả, xin hỏi Vấn Đạo Tông đang bàn bạc sôi nổi nằm ở đâu?”
Vẫn là hắn không nỡ lòng từ chối Mê Hồn Hoa, Mê Hồn Hoa liệu bao nhiêu là đủ? Đáp án vô cùng rõ ràng, không bao giờ la đủ! Nguyễn Lạc bị ám ảnh một ngày nào đó xài hết tất cả Mê Hồn Hoa thì tiêu.
Bổ sung càng nhiều càng tốt, một biện pháp dự trữ đồ, đường đường là một con nghiện chân chính, là một nghiện sĩ lại không có đồ? Mất mặt, ta phải có đồ thủ mọi lúc. Nguyễn Lạc liên tục moi tin tức dùng.
Trong mắt Nguyễn Lạc, đám người thế giới sảng văn c·hết não dù bọn họ là phàm nhân hay tu luyện giả đều tựa một. Nguyễn Lạc đối họ cà lơ phất phơ giống trò chuyện chung đám npc dẫn dắt câu truyện.
Nông phu thứ nhất trong mắt Nguyễn Lạc cũng là phụ thân người trẻ tuổi đi khảo thí gia nhập Vấn Đạo Tông: “Vị này. Ngươi không sống… Gần đây? Cụ thể từ quốc khác? Vấn Đạo Tông nổi danh đã xưa nay.”
Nhân vật nông phu thứ hai ồ ạt ực rượu vì nghe Nguyễn Lạc bao chầu giúp, xen vào: “Đúng đúng đúng, vấn Đạo Tông là tông môn trên thực lực đứng hàng đầu Hỏa Quốc. Chỉ tiếc vài năm trở lại bị sa sút.”
Nông phu thứ ba lên tiếng giải thích ngọn ngành vụ việc: “Cách đây chưa lâu yêu tộc thật xảo trá. Vu oan giá họa Vấn Đạo Tông đã nuôi giấu ma tu. Kết quả kéo tộc đàn công thẳng mấy ngọn núi.”
Hậu quả Cửu Vỹ tộc đem đến là đệ tử Vấn Đạo Tông tử thương vô số, một tên trưởng lão nội môn tu vi Võ Vương vẫn lạc. Nhờ chính đạo ít nhiều viện trợ khiến Vấn Đạo Tông tránh khỏi nguy cơ diệt môn.
Tông môn trên Hỏa Quốc nhiều lắm, chưa kể bốn quốc gia khác. Yêu tộc chỉ dựa tộc đàn nhưng để đối đầu, tộc đàn Cửu Vỹ tộc dư dả lực diệt tông lớn mà khỏi cần thiết phối hợp bất kỳ tộc đàn nào.
Nhờ vậy, yêu tộc mới có thể đứng vững cạnh tranh với nhân tộc, bù đắp mặt số lượng vượt trội từ nhân tộc! Giả sử vừa ít vừa không có thực lực áp đảo bù đắp liền sớm bị diệt không còn mống gì.
Nguyễn Lạc chớp mắt lia lịa: “Cửu Vỹ tộc thật sự khủng kh·iếp mức ấy á? Ý ta là! Một tông môn thuộc hàng đầu bị sa sút… Ta… Minh bạch.”
Hắn sực nhớ trước đó phát giác nữ nhân Cửu Vỹ tộc ngang nhiên đi vào chỗ bí cảnh không mảy may sợ hãi cường giả hoặc đại lão. Chút tu vi của nàng liệu cản nổi bọn đại lão? Nguyễn Lạc cá là không.
Điểm khiến nàng ngạo nghễ thách thức đi thẳng vô bí cảnh là từ việc Cửu Vỹ tộc quá mạnh. Mạnh cả mức quân Hỏa Quốc ở tại đấy không thể tự tiện can thiệp mạo phạm nàng vì lo kéo theo Cửu Vỹ tộc.
Nguyễn Lạc thều thào: “Mẹ bố cái thế giới sảng văn c·hết não, làm khỉ gì cũng cần nhìn trước ngó sau rằng nó xuất thân là ai, có thế lực nào. Nể mặt nể mũi vân vân mây mây, ngoài cười nói lưng thì đâm.”
Thực tế Nguyễn Lạc biết phân biệt rõ ràng việc này vẫn tồn tại ở tiền kiếp hắn sống, mỗi tội ở đây có tu luyện nên đám này làm ở cả đẳng cấp cao hơn. Ngày đen đủi đi dạo va ai quyền thế liền cút luôn.
Bởi vậy Nguyễn Lạc chán ghét thế giới sảng văn c·hết não, hắn kiềm ít tâm tình và ngó A Ly đang tò mò xem. A Ly ngỡ Nguyễn Lạc chẳng xíu hứng thú đi coi Vấn Đạo Tông, cớ sao hắn chủ động tới moi tin.
A Ly hiểu lầm Nguyễn Lạc vì chiều chuộng nàng mà muốn đi qua Vấn Đạo Tông chuyến. A Ly ngượng ngùng tự chạy vào vòng tay hắn, kêu: “Bổn tiểu thư không biết là ngươi còn có khoản này ấy nha.”
Nguyễn Lạc vừa vuốt ve A Ly vừa tập trung moi tin tức, biết được vị trí của Vấn Đạo Tông. Tuần kế chiêu mộ đệ tử, do kéo dài tổng cộng ba ngày để sàng lọc nên Nguyễn Lạc cá số người tham gia rất lớn.
Gần Vấn Đạo Tông là một thành trì, Vấn Đạo Tông chiêu đệ tử nên số lượng người tham gia khảo thí chủ yếu từ tòa thành đó. Yêu cầu thu đồ đệ số một là dưới tuổi hai mươi đạt Võ Đồ, và là yêu cầu dễ nhất.
Quá trình sàng lọc chọn lựa đệ tử cuối cùng vẫn chẳng ai đoán được chuẩn xác. Phải đi Vấn Kiếm Sơn ghi danh khảo thí chờ ngày mở mới tiết lộ, Nguyễn Lạc vội nhớ từng vấn đề: “Đợi chút… Đợi chút.”
A Ly đồng thời nhớ điểm chí mạng với Nguyễn Lạc. Hắn giật mí mắt: “Ơ… Bản thân không tu luyện, chả tu vi thì ghi danh kiểu nào đây?”