Chương 51: A Ly tai thính.
Nguyễn Lạc ngồi luyên thuyên quên trời đất vì bản thân hắn đang bê đồ. Về phần A Ly do chịu tỷ tỷ bán đứng nên đồng ý mọi thứ Nguyễn Lạc mang lệch. Rốt cuộc qua vài giờ thuyết giảng đồ cũng tan.
Gậy hết tác dụng cũng là lúc Nguyễn Lạc trở về con người cũ, hắn lập tức gọi Thạch lão hãy đừng chú ý gì lời hắn. Suy xét thói quen khi sử dụng gậy, Nguyễn Lạc tin rằng đừng giảng bậy bạ bọn họ cho tốt.
Thạch lão không đặt nặng vấn đề, tranh thủ thời gian Nguyễn Lạc hắn luyên thuyên kết nối tình cảm sư đồ. Gật gật, Thạch lão chúc hắn giữ vững an toàn trước việc chu du khắp thiên hạ tìm kiếm Mê Hồn Hoa.
Nguyễn Lạc trông thấy Thạch lão tiêu thất liền thở phào, nhủ: “Uầy. May may là chưa có nhớ vụ đưa bùa bảo hộ khác. Kẻo thêm phiền! Giờ không mang bùa bảo vệ cảm giác muốn tùy thích hơn.”
A Ly thì lúc đại lão tiên phong đạo cốt tiêu thất kịp truyền âm nhắn mấy ý đến nàng. Đại khái là trong Linh Đan hắn tặng A Ly có cả bùa bảo vệ A Ly với Nguyễn Lạc, một số đồ vật pháp bảo đều ở đấy.
Tác dụng Linh Đan có thể hỗ trợ A Ly tu luyện, kết nối A Ly cùng tên Nguyễn Lạc lỡ hai bọn họ bị chia cắt. Ngoài ra cặp Linh Đan góp vai trò ngỡ nhẫn trữ vật, cặp Linh Đan cất giấu đồ đạc kha khá.
A Ly hôm nay mệt mỏi, tu luyện bằng cách hấp thu nguyệt quang còn chưa thật sự hoàn tất đã bắt gặp kẻ xấu. A Ly chọt chọt tay, kêu gấp: “Đi ngủ thôi. Ta buồn ngủ… Hôm nay tạm thời dẹp tu luyện đi vậy?”
Ngó xuống con cáo trắng ở vòng tay, Nguyễn Lạc nhìn nó ngáp cụp cả đôi tai đã rõ nó buồn ngủ. Thế là gạt luôn vụ tính sổ bỏ trốn, Nguyễn Lạc đưa A Ly về phía bọn họ vốn dùng trải thảm đốt lửa các thứ.
Con Linh Hồ thích gây rắc rối ngủ gục trong vòng tay Nguyễn Lạc, sắc mặt uể oải tựa trải nghiệm quá sức chịu đựng. Nguyễn Lạc: “Uầy ầy! Cáo trắng đáng yêu chứ. Thật tốt vì gặp ngươi, giúp ta đỡ chán.”
Sống tại thế giới sảng văn c·hết não, và A Ly là ánh sáng le lói của hắn.
Đêm không hề êm đềm nhưng cuối cùng trôi qua ổn thỏa, A Ly sáng thức dậy liền phát giác được Nguyễn Lạc ôm ngủ. Xấu hổ đôi chút, mỗi tội bỏ đi, A Ly thấy ấm áp nên tiếp tục nằm xuống co rúc ngay.
Đuôi quấn ở cổ Nguyễn Lạc khiến hắn tương đối nhột, hắn tỉnh giấc buồn rầu dáo dác ngó cộng ngáp mấy cái: “Ui… Lại một ngày rồi ư… Ây… Thôi thôi, làm một gậy lấy tinh thần kẻo không lại tiêu cực.”
Chẳng ngày nào sống trong thế giới sảng văn c·hết não mà chả phải tiêu cực đối hắn, giờ may sao có A Ly giúp tâm hồn được an ủi qua. Nguyễn Lạc thật cẩn thận chẳng đánh thức A Ly đang say giấc.
Rút một gậy cuốn sẵn, đem hai viên đá chuyên mồi lửa để bắt đầu thưởng thức gậy đầu tiên trong ngày. Số lượng Mê Hồn Hoa có tới trăm đóa, không cần xài tiết kiệm, cứ thoải mái phục vụ hắn.
Nhu cầu của một nghiện sĩ là cần thiết, dùng để cảm nhận vạn vật thiên nhiên cây cối, cảm giác được nghệ thuật. Đốt rít sâu, xíu sắc mặt Nguyễn Lạc tươi tắn tràn ngập sức sống vươn vai.
Không chuẩn bị bữa sáng, chẳng mang bản đồ đi đến khu vực thành trì khác, A Ly lẫn Nguyễn Lạc đi chu du tiêu dao tự tại, sao cũng vui. Mấy khắc kế A Ly thức luôn, trước tiên nàng liếc kiếm hắn thử: “A.”
A Ly vội vàng chạy sang Nguyễn Lạc, mới quen mấy ngày mà chỉ hôm qua thôi mọi thứ thay đổi. A Ly không còn giữ khoảng cách, tiếp tục đóng một vai Linh Hồ chờ ngày sớm kết thúc, vì quý trọng thời gian.
Thời gian chu du tự tại không phiền lo sớm tối cùng Nguyễn Lạc đều đến một ngày kết thúc. A Ly coi coi Nguyễn Lạc, hai mắt to tròn nhìn chả dời khỏi Gậy Tình Bạn: “Ừm, cho bổn tiểu thư thử với!”
Nguyễn Lạc sử dụng Mê Hồn Hoa không gặp vấn đề nguy hiểm, nàng lại chả hề nhớ bữa trước bị ngất do ngậm một gậy. A Ly cầu xin dựa cặp mắt khẩn thiết, vừa long lanh vừa đặt thẳng vào điểm yếu hắn.
Bỗng Nguyễn Lạc đẩy A Ly đi: “Đùa đùa đùa, con nít con nôi! Không được sử dụng thứ này. Chắc chắn không. Dừng dừng… Dừng lại lẹ.”
Nguyễn Lạc bất ngờ có điểm yếu, chả hiểu kiểu gì thấy đôi mắt A Ly khẩn thiết cầu xin làm hắn run tay. Nguyễn Lạc: “Đây là thú nuôi nó nũng đòi ăn à? Trước giờ lần đầu gặp… Cơ mà đáng yêu quá.”
Cún con thế giới tiền kiếp Nguyễn Lạc sinh sống đã đủ dễ thương, rồi ngay tầm mắt còn là con Linh Hồ lông trắng ngỡ tuyết kèm một chiếc đuôi dài xù vẫy vẫy liên tục. Chớp mắt, Nguyễn Lạc rung động.
Nội tâm hắn đang lung lay dữ dội, bất quá tốt rằng hắn chưa khờ dại đi thật sự cho phép A Ly thử. Lần trước nó ngậm chạy mấy bước liền lăn đùng ra đất co giật, Nguyễn Lạc đồng ý khác khỉ gì hại nó.
Nguyễn Lạc ngậm gậy nhả khói, bế A Ly lên cao ngang tầm mắt thốt: “Đừng vậy… Linh trí cao đúng không? Ta giải thích một lần. Mê Hồn Hoa chả phải bất kỳ ai vẫn ngậm… À nhầm, dùng được đâu.”
Hắn kể chân thực vụ việc hôm qua A Ly ngậm Gậy Tình Bạn rồi ngất co giật ép hắn sợ một trận thót tim. Rốt cuộc nhớ, A Ly sợ kh·iếp: “Xém chút dại… Thôi thôi bổn tiểu thư không thèm, cho xài đó.”
A Ly quay lại quất đuôi xùy xùy kiểu chán ghét Gậy Tình Bạn, Nguyễn Lạc cuối cùng thuyết phục nó nên thở phào. A Ly dậy thì cái bụng sôi ùng ục, nó mới tu vi Tụ Khí do ấy cần bổ sung thức ăn lắp đầy.
Nguyễn Lạc tiền kiếp vốn thường thường nhịn bữa sáng vì thế chẳng tính vụ A Ly đói. Hắn d·ập l·ửa đầu gậy, bế A Ly đem đi: “Tìm đồ ăn đi. Xét ngươi còn nhỏ, ăn uống không đầy đủ thiếu chất sao lớn.”
A Ly chép miệng lẩm bẩm: “Hừ, bổn tiểu thư tuổi lớn hơn ngươi, dám nói bổn tiểu thư còn nhỏ? Đối xử ta giống tiểu hài tử. Chậc, tạm tha… Ai kêu sư phụ hắn là đại lão, hắn một quyền g·iết Võ Sư bát tầng.”
Hai bọn họ đi chu du chung, tựa hình với bóng không thể tách rời dù một giây. Chu du bốn bể là nhà, cơ mà cuộc sống đó với A Ly rất hợp, không tồi tệ mức hét to than phiền. A Ly cắn quả táo đau răng.
Hằng ngày đều đặn, tối là A Ly tu luyện hấp thu nguyệt quang xong đi ngủ. Trôi vài ngày là A Ly từ Tụ Khí tầng ba đột phá Tụ Khí đệ bát tầng.
A Ly thử sức, vận dụng linh lực cào một vuốt in hằn vào tảng đá lớn: “Chưa. Tầm giờ yếu đuối thật. Dẫu tu luyện so ngày trước gấp chục, ừm gấp chục lần… Ta mong muốn mau mau trở về Võ Tông.”
Tóm gọn là thực lực căn bản ở tu vi Võ Tông, tự dưng rơi thẳng xuống đáy tu luyện lại từ Tụ Khí gây A Ly khó chịu. Nguyễn Lạc ôm A Ly vào tửu quán bắt gặp trên đường núi, thi thoảng hay gặp luôn sơn thôn.
Tửu quán nằm giữa tiểu trấn, cư dân hoạt động chủ yếu nghề may vá dựa việc thu hoạch đống tơ tằm! Tu luyện giả có ghé giống các khách vãng lai, không thấy cửa hàng bán đan dược bên trong thị trấn.
A Ly ngồi trên bàn gỗ đặt một đống đĩa thức ăn ngon trước mặt, nàng liếm mép cực kỳ thèm thuồng chỉ tiếc vì quy tắc mới kiềm chế. Dù gì nàng cũng từng là Cửu Vỹ tộc cao quý, cớ sao tùy tiện ráng mất mặt.
Nguyễn Lạc ghét uống rượu bằng chén, hắn muốn mượn ly, đen đủi là thị trấn nghèo chả có nổi ít cái ly đàng hoàng: “Chén uống rượu… Kệ.” Ực một phát đáy chén, Nguyễn Lạc quen tay rút một gậy.
Trong tửu quán khách nhân không nhiều, đa số đều là dân tiểu trấn, các nông dân giải tỏa mệt mỏi sau lúc cật lực. Nguyễn Lạc dùng gậy: “Uầy… Sảng khoái… Tiên cảnh. A Ly ăn đi bày vẻ ngại chi hả?”
A Ly khịt mũi chẳng quan tâm hắn, dạo này đi chung ngày nào ngày nấy hắn cứ xài một gậy hai gậy. Có nông phu quan sát Nguyễn Lạc: “Đằng đó sử dụng là thứ đồ vật gì? Vậy mà hắn đốt ngậm kia kìa.”
Người ngồi đối diện phất phất tay: “Đừng liếc nhìn. Đây là tu luyện giả hay sử dụng đồ vật. Ta đoán thế, mấy tên phàm nhân đừng coi. Rót chén khác uống cạn! Mừng nhi tử ngươi đi khảo thí!”
Vừa ăn từ tốn vừa vểnh tai nghe, A Ly lọt tai khảo thí tông môn. Bên đấy tiếp tục bàn dữ dội, qua lát thêm hai ba tên tham dự. Nông phu chậm chạp đáp: “Chưa chắc chắn hắn có thể lọt vào vòng hai.”
Một nông phu khác mặt mày lấm lem đất cát vỗ vai: “Đừng lo. Ở tiểu trấn mấy ai tuổi mười sáu đạt Võ Đồ, ta còn đang Khai Mạch nữa là.”
Nông phu có nhi tử cười nhạt rầu rĩ: “Các ngươi không hiểu. Chúng ta xuất thân làm nông. Vạch tu luyện khởi điểm đã rất thua kém đám họ tiếp xúc tu luyện sớm. Đám gia tộc tu luyện bồi dưỡng lúc nhỏ.”
Hắn chèn thêm, mặt đắng chát chép miệng: “Càng khỏi cần đề cập là đám được gọi thiên kiêu. Tông môn ưu tiên bọn họ thay vì Võ Đồ rồi! Đối những nông phu chúng ta, Võ Đồ tựa thành tựu lớn lao.”
Ai ai cũng biết, so những thiên tài những kẻ nhận bồi dưỡng tu luyện căn bản không thể đặt ngang hàng. Võ Đồ ở mắt đám ấy khác gì mấy loài sâu bọ kiến hôi, thuận tay vung cái liền thấy nhiều vô số kể.
Nông phu khác muốn động viên có điều nhìn nhận thực tế chẳng nói gì khác an ủi nổi. Tỉ lệ Võ Đồ được qua khảo thí thấp lắm, tiểu trấn là mấy chục năm dài đăng đẵng mới xuất hiện một mầm mống tốt.
A Ly đắc ý liếm mép: “Mười sáu tuổi Võ Đồ đặt ở loại thất lưu tông môn cũng miễn cưỡng lên nội môn đệ tử không hơn? Đối tam ngũ phẩm thì đừng suy tâm vọng tưởng vớ vẩn. Thiên phú chả đạt.”
Tiềm lực khỏi nhắc, mười sáu tuổi Võ Đồ tự tu luyện chẳng nhận bất kỳ bồi dưỡng đều tiềm lực kém, mai sau không quá Võ Sư. A Ly cười, lắc đầu: “Nguyễn Lạc không sai… Thế gian chỉ chú trọng ở tu luyện.”
Chỗ Nguyễn Lạc, hắn hoàn toàn bỏ mặc vấn đề tại bàn khác tám vì có liên quan khỉ gì bản thân chứ? Nguyễn Lạc hưởng gậy, dùng luôn mất đóa Mê Hồn Hoa ngay giữa tửu quán mà trừ A Ly chả ai phát giác.
Thính giác A Ly tương đối vượt trội nhân loại, nàng ngồi nghe ngóng kiểu tìm kiếm xíu vui thú dịp ăn uống. A Ly đắc ý: “Món kia, bổn tiểu thư phải ăn sạch!” Nó há miệng đớp trước Nguyễn Lạc giơ đũa.
Nguyễn Lạc cũng thích món này, hắn vội vàng bế A Ly lên: “Giỡn mặt. Một đĩa có ba cái ngươi đớp không chừa ta dẫu một miếng? Đồ heo! Ăn uống không biết quy tắc! Mau mau hối lỗi ta còn tha.”
A Ly lọt tai câu bên bàn khác: “Vấn Đạo Tông mấy ngày kế tổ chức thu đồ ngay dưới Vấn Kiếm Sơn. Nhi tử của ngươi… Là tiểu trấn hi vọng!”