Chương 50: Linh Đan.
Đối mặt câu hỏi từ Thạch lão tạm thời Nguyễn Lạc chưa rõ câu trả lời sẽ thế nào. Chủ yếu Nguyễn Lạc không ưa vụ nhân yêu duyên phận. Mặt khác Nguyễn Lạc lại tương đối thích con pet A Ly, nó rất thú vị!
Do đó quả thật là câu nghi vấn chí mạng cho Nguyễn Lạc, đáy lòng có chút đắn đo phân vân đủ kiểu. A Ly chằm chằm chờ Nguyễn Lạc đáp. Nàng bắt đầu hoài nghi Nguyễn Lạc mang thù oán gì đối với yêu tộc.
Sự thật hiển nhiên là không, Nguyễn Lạc chán mấy tình tiết dạng cốt truyện yêu tộc và nhân loại yêu nhau. Thở dài, hắn lắc đầu: “Vẫn ổn. A Ly trông còn nhỏ vậy chắc chắn hóa hình sẽ là một cô bé thôi.”
Suy diễn vậy phù hợp, nuôi A Ly mai sau nó hóa hình coi như đứa em gái hoặc cùng lắm xem là con gái đê. Nguyễn Lạc gật gù: “Hợp lý ấy… Cứ yên tâm đi A Ly, ta không bỏ ngươi, mai sau tùy lựa chọn.”
Ý Nguyễn Lạc là cho phép A Ly lựa chọn sau này hóa hình rời đi hay sẽ tiếp tục theo hắn đều dễ dàng. A Ly lúc ban đầu luôn tìm biện pháp trốn Nguyễn Lạc vì hắn là phàm nhân, giữ Linh Hồ có gây họa tử cơ.
A Ly cũng phải tìm cách trở lại Cửu Vỹ tộc, do đó nàng mới bỏ Nguyễn Lạc trốn nửa đêm khuya vắng vẻ. A Ly xuất hiện xíu trống trải tại đáy lòng, mỗi tội che giấu mau! Con tiểu hồ ly giả vờ giả vịt không quản.
Thạch lão nhìn thấu con tiểu hồ ly Cửu Vỹ Thiên Hồ mang sự kết nối vững chắc đối Nguyễn Lạc. Đây coi tựa điều tốt, không thể xấu. Hắn sao để thứ xấu ở ngay bên cạnh đồ đệ cuối của bản thân chi.
Rốt cuộc cười ý vị thâm trường, Thạch lão đưa tay vuốt đầu A Ly lập tức phần ánh sáng lập dị phát lên. Cặp chuông vàng bé xinh cột chỗ cổ A Ly chả tạo đau đớn, trái ngược nàng cảm giác khá thoải mái.
Cặp chuông xinh xắn không tự đung đưa dù có gió thổi ngang, chẳng vang âm thanh êm tai và tùy ý A Ly chạm vào đùa giỡn. Thạch lão đã gọi: “Đây coi là lễ vật ta tặng con Linh Hồ có duyên đồ đệ ta.”
Nguyễn Lạc ngắm nghía cặp chuông vàng tinh xảo bóng loáng: “Ồ.”
Hắn quay sang Thạch lão thắc mắc tức thì: “Ngài không đem bất kỳ gì kỳ lạ đặt vào bên trong chiếc chuông đâu nhỉ? Đại loại đồ vật, vài bùa bảo vệ vân vân mây mây nào đấy.” Nguyễn Lạc híp mắt xem xét.
Thạch lão cười nhàn nhạt: “Đồ nhi, cặp Linh Đan này sẽ bảo hộ tiểu hồ ly an toàn giả sử gặp việc xấu. Chưa kể giúp tiểu hồ ly tu luyện… Bản thân nó mau chóng hiểu thôi. Đôi Linh Đan đó không hề xấu.”
A Ly chạm chạm cặp Linh Đan treo ở cổ nàng, thoải mái tháo được nếu nàng mong muốn: “A, hợp không. Khi ta trở về dạng kia. Có lẽ, đeo hai bên đuôi tóc còn đẹp gấp mấy lần.” A Ly khá thích lễ vật.
Được vị tiền bối tiên phong đạo cốt cứu giúp, chưa kể tặng nàng lễ vật do nàng có duyên gặp Nguyễn Lạc. Chốc lát, Nguyễn Lạc coi sơ: “Thôi A Ly thích là tốt rồi. Đa tạ về lễ vật. Đa tạ ơn cứu giúp.”
Nguyễn Lạc phân phải trái rõ ràng, Thạch lão cứu A Ly chưa cảm ơn nên bắt buộc bày tỏ chân thành ra. Lễ vật bù ơn cứu mạng, hắn cất giấu Mê Hồn Hoa đem bên ngoài đưa tận tay Thạch lão vài đóa.
Thạch lão xem xong bất ngờ, thời gian ngắn vậy đồ nhi liền tìm thấy chỗ mọc Mê Hồn Hoa khác? Thạch lão vuốt râu: “Đây là… Vừa gặp? May hay đồ nhi thật sự cảm nhận trúng Mê Hồn Hoa thế?”
Nguyễn Lạc kể tường tận sự việc diễn biến bên trong bí cảnh. Nguyễn Lạc từ lâu đặt chân vô tòa thành cấp tốc cảm giác trúng Mê Hồn Hoa. Mỗi A Ly ở yên ổn vòng tay Nguyễn Lạc đầu óc ong cả khắc.
A Ly tự hỏi bản thân: “Bổn, bổn tiểu thư mới lọt tai điều gì cơ? Mê… Mê Hồn Hoa? Mê Hồn Hoa mọc… Bị Nguyễn Lạc gặt hái. Nguyễn Lạc dùng Mê Hồn Hoa đốt ngậm vào miệng? Cái thứ hôm trước ta…”
Nàng sực nhớ mới hôm qua nhìn Nguyễn Lạc ngậm Gậy Tình Bạn kia kìa, đồ đó không thuộc về ma tu, thứ đó là Mê Hồn Hoa! A Ly khóc: “Ta… Ta cuối cùng dây dưa chuyện gì vậy? Hắn sử dụng được thứ.”
Nghẹn ngào khó tả, A Ly nhức đầu chóng mặt: “Nguyễn Lạc sử dụng Mê Hồn Hoa giống đồ đốt tựa cỏ rơm. Lại chẳng hề chịu ảo giác gì!”
Mê Hồn Hoa đáng sợ ở điểm cao thủ dưới Võ Hoàng không cách để chống đối lại nó. Mê Hồn Hoa là nỗi kh·iếp sợ của Hồn Võ Đại Lục. Đám ma tu dám động Mê Hồn Hoa liền gặp vây g·iết hoặc tự hủy!
Mấy câu chuyện liên quan Mê Hồn Hoa A Ly đều từ nghe kể, không tận mắt xem liệu Mê Hồn Hoa sở hữu hình dáng ra sao. A Ly chộp chộp Linh Đan treo cổ: “A, ta rốt cuộc bị kéo vô việc điên rồ nào!”
A Ly kh·iếp sợ ngẫm nghĩ vớ vẩn, riêng Nguyễn Lạc tiếp tục kể chuyện bên trong bí cảnh cho Thạch lão. Thạch lão vuốt râu: “Hóa ra thế, tất cả sắp xếp hợp lý. Ban đầu ta cũng chỉ suy đoán đại thôi.”
Nguyễn Lạc cay cú chỉ trích lão trung niên biến thái ban đầu dùng cái cuốn Mê Hồn Luân tâm pháp khỉ gì ấy lừa gạt hắn. Cuối cùng là vào tòa thành gặp may, đúng lúc cảm ứng Mê Hồn Hoa giây tuyệt vọng.
Thạch lão huýt sáo khiến dáng vẻ tiên phong đạo cốt trong mắt A Ly tan biến, mà đổi cái dáng vẻ cực kỳ thiếu trách nhiệm: “Có sao… Vi sư... Không nhớ. Tuổi già lẩm cẩm. Chắc ta nhớ lầm cuốn khác cơ.”
Cuốn Mê Hồn Luân tâm pháp bị Nguyễn Lạc đổi tên qua Con Đường Nghiện Sĩ. Lôi tâm pháp giơ lên, hắn kêu: “Ta thay tên tâm pháp. Dù sao ta cũng tính toán hoàn thiện Con Đường Nghiện Sĩ.”
Thạch lão tiếc nuối rõ mồn một ngoài mặt, gằn giọng khuyên nhủ vội: “Đồ nhi… Mê Hồn Luân tâm pháp là cái tên rất đẹp. Phù hợp cho thứ tâm pháp cổ xưa đến giờ chưa ai đạt được. Dùng tên khác có ít…”
Hắn muốn giải thích Con Đường Nghiện Sĩ nghe quá thô đi, mặt khác hai chữ Nghiện Sĩ là loại ý nghĩa gì chứ? Nguyễn Lạc cười trả lời mau: “Không không không, ngài sai lầm. Vì Con Đường Nghiện Sĩ nó oai.”
Con nghiện, trên đời này có nghệ sĩ, có ca sĩ thì cớ gì không thể chấp nhận được hai chữ Nghiện Sĩ. Nghiện Sĩ tài hoa, đâu nghiện kiểu tục thói thường, đây là một con nghiện mang tâm hồn nghệ thuật.
Chơi đồ cũng cần có căn! Muốn làm Nghiện Sĩ thì nghiện đạt đến cả phạm trù nghệ thuật thôi là tối thiểu, mặt Nguyễn Lạc say sưa hô to.
Thậm chí Nguyễn Lạc rút Gậy Tình Bạn thuận tiện đốt đối diện Thạch lão, đồ vào lời ra giảng thuật mọi thứ về một Nghiện Sĩ. A Ly đầu đau với đuôi run: “Dám đem Mê Hồn Hoa sử dụng trước mặt.”
Trên đời này có ai như hắn, ai làm được trò đốt Mê Hồn Hoa hít tựa Nguyễn Lạc? A Ly khóc thầm mỗi tội sao cản hắn, nàng còn xem cặp mắt Nguyễn Lạc dần dần đỏ đỏ, nụ cười ngờ nghệch thuyết giảng.
Phải nói đây là thói quen Nguyễn Lạc, khi dùng đồ hễ có ai gần đấy trò chuyện hắn liền mở màn luyên thuyên thuyết giảng vạn vật tới phần đa vũ trụ. Triết học cái gì không tự có vân vân, hắn cất giọng.
Thạch lão thì chẳng thể sử dụng Mê Hồn Hoa, dẫu đẳng cấp đại lão hắn vốn miễn nhiễm Mê Hồn Hoa. Càng khỏi đề cập bị hái thì dòng hoa gây kh·iếp sợ thế nhân mất ảo giác, Thạch lão tiếp chuyện.
Hắn thấy tình cảm sư đồ giữa bản thân và Nguyễn Lạc đang dần dần bồi đắp tốt. Nguyễn Lạc cầm Mê Hồn Hoa bắt đầu cởi mở gạt phăng phiền muộn hay cách biệt mơ hồ, vội vàng luận bàn thiên hạ.
Giống lần tẩy não Tuyết Nhan tiên tử, Nguyễn Lạc giải thích thiên hạ này gặp vấn đề ngàn năm dốt nát. Dẹp tu luyện chả biết gì khác tiếp luôn, không mơ ước không hoài bão càng không tận hưởng.
Thạch lão gật theo để trò chuyện giữa sư đồ chung với Nguyễn Lạc. Nghe tên đồ đệ kể lể vấn đề đôi lúc Thạch lão thấy đúng, vài vụ rất hợp lý được Nguyễn Lạc nêu, thiên hạ không biết gì trừ tu luyện.
Tu vi cao thâm mạt trắc chậm chạp cắt đứt hồng trần, đem tất cả lưu luyến gạt khỏi tâm trí, một lòng vì đạo! Thạch lão khi còn trẻ vẫn xếp vào loại trường hợp đó, tận thời điểm hắn gặp đồ đệ đầu tiên.
Từng ấy tuế nguyệt Thạch lão chứng kiến biết bao tông môn từ hưng thịnh trở th·ành h·ạt cát trong sông dài lịch sử. Trái lại, có thiên tài chỉ một đêm c·hết yểu, phế vật bị khinh miệt đạt cơ duyên vụt bay.
Toàn bộ đều là tu luyện, mục đích tu luyện không khác. Do đạt được trường sinh hay nó thuần là ý chí ăn sâu vô đầu óc cư dân ở Đại Lục!
Liệu tất cả chúng ta thật sự có quyền lựa chọn mà không phải là một con cờ bị sai khiến mục đích g·iết hại đồng loại. Thật sự bị thao túng? Hoặc đơn giản đây là khái niệm tồn tại, kẻ tự cho mạnh có khác gì!
Tu luyện giới quan niệm cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu và kẻ mạnh nhưng chung quy mấy kẻ mạnh thật sự sở hữu tự do sao? A Ly đầu đau tựa búa bổ liên tục bị Nguyễn Lạc thuyết giảng lèm bèm tẩy não.
Khi hắn lâm vào trạng thái bay bổng hắn không dừng đưa vạn vật, vũ trụ kết nối nhằm đem mấy tên nghe lạc theo hắn. Thạch lão mãi đơn giản muốn trò chuyện cùng đồ đệ, mỗi A Ly bị mang đi chệch tâm.
A Ly chậm rãi hoài nghi nhân sinh, hoài nghi vạn vật hoài nghi về bản thân về đồng tộc. Nguyễn Lạc cháy sạch gậy thứ nhất: “Tóm gọn. Giả giả thật thật, toàn bộ đều mang khái niệm đặc biệt, tách biệt.”
Bạn bè Nguyễn Lạc tiền kiếp gặp trường hợp hắn bắt đầu giảng vạn vật vũ trụ lập tức trốn thoát. Khổ A Ly im im nghe trong tay rồi chút thêm chút bị mang chệch tâm. A Ly kêu: “Ừ tất cả đều vì đố kỵ!”
A Ly giơ chân trước tham gia ủng hộ Nguyễn Lạc, tu luyện giới đố kỵ nghi kỵ: “Từ thân nhân g·iết nhau đến phản bội đồng môn xuất hiện! Tỷ tỷ sắp đặt g·iết muội muội. Không ai thật lòng thật dạ!”
Nhìn con tiểu hồ ly Cửu Vỹ Thiên Hồ chịu Nguyễn Lạc làm lệch, Thạch lão bỗng cười lắc đầu mấy cái: “Đúng vì duyên… Con tiểu hồ ly ấy đặt sẵn gặp Nguyễn Lạc. Đồ đệ này của ta rất khó đoán, không thể bói.”
Cách đây chưa lâu, Thạch lão kể câu chuyện nhận Nguyễn Lạc là quan môn đệ tử khiến vài tên đệ tử sốc và tò mò. Hồi tưởng, Thạch lão soi: “Ít lâu tiểu thất gặp sư đệ hắn thử bói một quẻ lại thất bại.”
Tiểu thất bảo rằng chẳng cách gì xem trộm nổi tương lai Nguyễn Lạc thế nào, thứ bắt được là mặt nhân duyên trắc trở cho bất kỳ ai trầm luân với hắn. Tài nghệ bói toán của tiểu thất đã sớm qua Thạch lão.
Nguyễn Lạc miệng nhếch mồm luyên thuyên bất tận. A Ly hùa theo giơ giơ chân trước tán đồng ý kiến và gọi gọi gì đó trông buồn cười.