Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 49: Cửu Vỹ Thiên Hồ.




Chương 49: Cửu Vỹ Thiên Hồ.

A Ly chứng kiến màn không thật, rõ ràng vài giây trước nàng và tên Nguyễn Lạc đứng trước sinh tử bị uy h·iếp. Giờ đây lão quái vật bay khuất tầm mắt bọn họ, lão quái vật không sức hoàn thủ một chiêu.

Một đại lão bạch y tu vi sâu chẳng thấy đáy, tiên phong đạo cốt hoàn hảo một cách khó tin. Khí chất tiên nhân, mỗi cái cử động đều toát nên vẻ cao thâm mạt trắc, lão bạch y đó thì xưng vi sư Nguyễn Lạc.

A Ly choáng ngợp, chẳng lẽ đây chính là sư phụ Nguyễn Lạc? Không trách, quả thật Nguyễn Lạc vung quyền g·iết Võ Sư bát tầng. A Ly cố kêu: “Bên kia bên kia! Đừng cho lão quái vật chạy thoát!”

Nàng đạp đạp Nguyễn Lạc mặc kệ vừa nghe hắn trêu đùa mấy câu. Thạch lão hiện tại mới quan sát trúng con tiểu hồ ly trốn trong tay Nguyễn Lạc. Thạch lão lập tức phát giác điểm kỳ lạ từ nó.

Mỉm cười ẩn ý, Thạch lão vung tay lần hai: “Không cần thiết gấp gáp. Hắn chỉ là một tiểu ma tu phế vật Võ Vương, chạy đều chả thoát ta.” Thạch lão hoàn toàn không đem tu vi Võ Vương đặt vào mắt.

Dựa cảm nhận Thạch lão, tên ma tu kia thọ nguyên sắp tận, cố gắng vùng vẫy tìm đường đột phá. Võ Vương cũng tầng đầu, khó mà nói việc thân hắn tự đột phá Võ Vương, có lẽ may mắn đoạt cơ duyên.

Nguyễn Lạc ôm A Ly chặt không cho nó vùng vẫy tiếp tục gây rắc rối: “Đừng rộn. Trông vị tiền bối này thế thôi chứ thực lực hơn luôn cấp bậc lão khọm già. Thoát chả được, A Ly không gặp nguy hiểm.”

Hắn tưởng A Ly còn sợ hãi đối lão khọm già ma tu, A Ly lắc đầu lia lịa khẳng định: “Đừng coi thường ma tu, bọn chúng luôn có trò tà ma… Hừm… Kém chút quên mất… Ngươi giả c·hết lừa gạt bổn tiểu thư!”

A Ly giơ vuốt đâm tay Nguyễn Lạc mỗi tội hắn cười nhột thay vì đau đớn bỏ tay. Thạch lão lần đầu thấy Nguyễn Lạc thích gì đó, mau gọi: “Ta giải quyết. Cứ yên tâm rất nhàn liền kết thúc mạng ma tu.”

Thạch lão tại chỗ biến mất, A Ly cùng Nguyễn Lạc an lòng xử lý nhau.

Nguyễn Lạc thì chê trách con cáo trắng này phiền phức, vốn hắn giả c·hết thành công nó lại sang thút thít rúc vào tay. Giả sử Thạch lão không đi tới kịp tiêu tùng rồi, Nguyễn Lạc răn dạy: “Phải tin ta tí!”

A Ly mãi bức xúc vụ Nguyễn Lạc giả c·hết, đồng thời dùng trút giận để che giấu cảm giác buồn đau ban nãy. Hồi Nguyễn Lạc trêu A Ly sơ xíu: “Bày đặt bỏ trốn khỏi ta. Coi ta nằm giả c·hết sợ quá chạy qua?”



Quay đi không thèm quản Nguyễn Lạc trêu chọc câu gì, A Ly thậm chí lấy hai chi trước đè cụp đôi tai xuống. A Ly dặn lòng: “Hừ, không tha thứ. Đừng mong xài lời lẽ kiểu khen bổn tiểu thư khả ái mà tha hộ!”

Quyết không tha, A Ly ngập tràn xấu hổ chẳng muốn tự nhớ khoảnh khắc co rúc vào vòng tay hắn. Tai cụp thẹn thùng càng đáng yêu. Tất nhiên Nguyễn Lạc mừng do lựa chọn nuôi pet, con cáo này thú vị.

Đằng khác, lão quái vật ma tu trốn chạy dẫu thân gánh đại thương. Một chưởng vô hình khiến lục phủ ngũ tạng dập vỡ, lão quái vật bị kinh sợ điên cuồng thôi động linh lực bay tận mấy dãy núi.

Tu vi Võ Vương đã có thể vận dụng linh lực bay tùy ý, không cần công pháp hoặc bất kỳ pháp bảo trợ giúp. Vừa bay vừa thổ huyết, lão thở gấp cộng mặt mày tái mét tay run lẩy bẩy: “Gặp ngay cao thủ.”

Một chưởng vô hình vỗ bay bản thân, lão quái vật này phán đoán tu vi đối phương ít thì đỉnh phong Võ Vương hoặc mức Võ Hoàng. Đặt trên Hỏa Quốc, Võ Hoàng đã là con bài lớn của đám tông môn đầu.

Đám tông môn đấy ngoại trừ đại trưởng lão hay tổ tông bế quan xuất sơn thì tông chủ chắc chắn Võ Hoàng. Gặp đám ấy liền bại lộ một tên Võ Vương đệ nhất tầng khác gì giơ mồi trước miệng cọp.

Nghiến răng giận điên, lão càng thôi động linh lực bay mau hơn: “Lão phu tạm tha mạng. Lần kế gặp phanh thây trăm mảnh. Con tiểu hồ ly, không bắt ngươi lão phu thề không làm người! Hộc hộc…”

Thình lình giọng thanh thoát xen ý đùa bỡn vô tai lão quái vật: “Thật sự vậy sao? Coi bộ ngươi mang thù oán sâu đậm với đồ đệ của ta…”

Đối phương truyền âm thẳng vào đầu lão đi với giọng khiêu khích tột độ. Đổi lại thường thường trăm phần ma tu liền nổi điên g·iết lóc da lọc xương kẻ nói. Rất tiếc, vị này khác xa vì có lẽ là một vị Võ Hoàng.

Ổng run rẩy lập cập, nội tâm bất tri bất giác trào dâng sợ hãi cùng cực hòa đối diện t·ử v·ong hoảng hồn. Lão quái vật dừng bay, đứng lơ lửng chốn không trung chắp tay lắp bắp: “Tiền, tiền tiền bối tha tội.”

Vì Nguyễn Lạc gọi lão khọm già gớm ghiếc chứ đối Thạch lão thì đây chỉ đáng độ tuổi tên hài đồng đùa nghịch. Lão quái vật vội vàng kêu: “Tiền bối… Tiểu bối chưa biết hắn là đồ đệ ngài… Tiểu bối có tạ lỗi.”

Hắn đem nhẫn trữ vật, toàn bộ đồ đạc quý báu trên thân lột sạch thả xuống đất. Gì đáng giá so cái mạng, hắn không hề tầm thường mà do tu vi Võ Vương, Võ Vương đặt ở tông môn lớn ngồi trưởng lão dư rồi.



Khổ rằng hắn từ đầu theo ma tu, khó mà quay đầu nhưng mạng vẫn xa xa giá ở đa số tu luyện giả tưởng tượng. Thạch lão cười phá mau, nửa chừng giọng thay đổi tông trầm đục: “Dám g·iết đồ đệ bổn tôn.”

Sự thật bùa bảo hộ vỡ cũng chứng minh tên ma tu trước mắt cả gan g·iết đồ đệ Thạch lão. Làm sao hắn cho qua đâu? Chưa kể đây vốn tà ma ngoại đạo, g·iết người vô số? Thế nào Thạch lão buông tha.

Kéo dài hiện tại chẳng qua Thạch lão không nghĩ được sẽ g·iết tên ma tu này theo cách gì ổn không xíu bẩn tay. Truyền âm thẳng đầu, quái vật già nua giờ run sợ y đứa trẻ chịu cha mẹ bắt trúng làm việc cấm.

Lão quái vật lại chắp tay, hốc mắt kém chút chảy dài hai hàng lệ dù không sở hữu đôi nhãn: “Tiền tiền bối, xin tiền bối buông tha. Cặp mắt tiểu bối chẳng có, tiểu bối bị mù mới gây hấn đồ đệ ngài.”

Khá khen tên ma tu dẻo miệng, còn định đem việc bản thân chẳng có mắt bào chữa vụ việc! Thạch lão cười rất lớn nhưng lộ diện là vẻ mặt cười ép kẻ tiểu bối toát mồ hôi. Kia là tiếu dung nhìn một cái xác.

Thạch lão cho phép hắn hoảng loạn cắm đầu bay mất, vỏn vẹn đứng giơ tay bóp chặt là mọi thứ kết thúc. Lão quái vật thành cả huyết vụ.

Lão khọm già thôi động linh lực chớp mắt bay quá vạn dặm, vậy mà ở đây Thạch lão giơ tay bóp chặt liền khiến ông ta hóa huyết vụ. Cứ thế một tên Võ Vương cường giả vẫn lạc, đoàn huyết vụ rơi xuống đất.

Không có xíu cơ hội trốn thoát cho ông ta, Thạch lão vừa mới ép thần hồn câu diệt bằng một cái bóp tay đùa bỡn. Lắc đầu hạ tay, Thạch lão thở dài: “Ai… Ta còn quá nhân từ đi. Ban cho c·ái c·hết mau chóng.”

Thạch lão ngẫm giả sử một số tên đồ đệ khác đang góp mặt, chút khả năng thôi cơ mà tên tiểu bối ấy sẽ c·hết thảm trăm vạn lần. Thạch lão: “Ai… Đồ nhi ta không vâng lời. Không tu luyện lại gặp loại ma tu đấy.”

Lần nữa tiêu thất, Thạch lão trở về vị trí đối diện Nguyễn Lạc chung A Ly. A Ly thấy vị tiền bối tiên phong đạo cốt quay lại lập tức dẹp vẻ xấu hổ bị Nguyễn Lạc vuốt ve xin lỗi: “A, vị tiền bối tu vi cao thâm.”

Trước tiên Thạch lão lên tiếng: “Đồ nhi, đi chu du bấy lâu vui thì cũng vui rồi đi? Đến lúc theo ta tập trung vụ tu luyện. Chờ tu vi đủ liền tùy ý hiên ngang dạo bước khắp Đại Lục. Chả sợ một tên ma tu nhỏ bé!”

Nguyễn Lạc nhún vai: “Tiền bối, ngài hiểu lầm. Ta chủ động vỡ bùa là do loại tình trạng khẩn cấp ta muốn cứu A Ly. Bằng không khỏi hòng! Tại hạ dẹp qua vụ tu luyện. Xin đừng bỏ công tiếp tục thuyết phục.”



Thật thất vọng nhưng câu trả lời không nằm ngoài dự đoán Thạch lão đâu. Thạch lão dời đôi mắt sang con tiểu hồ ly hắn đang quý trên tay: “Cửu Vỹ tộc làm sao quen biết đồ đệ ta.” Lão truyền âm.

A Ly đối mặt câu hỏi của vị đại lão cường giả tu vi sâu không thấy đáy cũng run lẩy bẩy: “Tiểu… Tiểu bối vô… Vô tình gặp Nguyễn Lạc. Trong chốn bí cảnh hắn tiến vào. Hoàn toàn không có ý khác với hắn!”

Nguyễn Lạc căn bản chẳng phải chân chính phàm nhân, sư phụ hắn là vị đại lão khủng kh·iếp vậy thì bắt buộc trả lời cẩn trọng. Nguyễn Lạc: “Này này, có phải ngài đang truyền âm gì cùng A Ly? Đừng dọa đấy.”

Nguyễn Lạc xoa xoa đầu A Ly giúp nó trấn tĩnh đừng run run hoảng sợ hoài, liếc sơ vẫn đoán ngay dăm ba cái trò truyền âm của tu luyện giả.

Thạch lão híp mắt cười hiền hòa ngỡ đang nói ta truyền âm dọa một con tiểu hồ ly đáng thương chi? A Ly thở phào, kém chút khó thở coi xét lại câu trả lời: “Thật… Thật đáng sợ. Không chịu nổi áp lực.”

Bỗng Thạch lão giả vờ quan tâm hỏi han: “Chẳng thương tích liền tốt. Tiểu hồ ly làm vi sư nhớ Cửu Vỹ tộc thuộc yêu tộc. Liệu Đồ nhi có gặp gỡ Cửu Vỹ tộc bao giờ chưa? Ta đơn thuần tò mò vài phần.”

Nguyễn Lạc mới nhờ vả lão trung niên biến thái cứu A Ly vì vậy cố giải đáp thắc mắc giúp không quá: “Ừm… Ta gặp nữ nhân Cửu Vỹ tộc, ừm, sắc đẹp chẳng theo lối ta vốn tưởng tượng lắm. Khó giải thích.”

Nhan sắc đẹp thì đẹp nhưng nội tâm Nguyễn Lạc cứ bị dị ứng các quả kịch bản người và yêu từ mấy bộ truyện c·hết não. A Ly vô thức bị tức, lấy vuốt găm vào tay Nguyễn Lạc mỗi tội nhớ đại lão nên rút kịp.

Nàng còn chưa quên nỗi nhục hắn gây lần đầu, A Ly đồng thời lo ngại: “Đây… Ý là trong mắt hắn… Ta không đẹp ư…” Lắc đầu lia lịa, A Ly cấp tốc gạt phăng ý nghĩ, đầu óc nàng tự dưng có mấy ý rất kỳ quặc.

Thạch lão vuốt râu: “Ồ… Ý đồ nhi là ngươi không yêu thích sắc đẹp từ Cửu Vỹ tộc? Đồ nhi ta coi vậy cũng thật kén chọn? Phải biết nhan sắc. Đấy là thứ thiên hạ luôn trầm trồ về Cửu Vỹ tộc, kệ là nữ nam…”

Nguyễn Lạc đảo mắt, nhún vai đáp: “Không, chỉ là ta cảm giác yêu tộc hóa mấy nữ tử đẹp mắt nó cứ sai sai ở đâu. Tóm gọn ta chẳng thích… Đại loại ba cái thứ thế nhân mơ mộng tình duyên cùng yêu tộc.”

Trên đời này không ít thằng ước ao có duyên phận với Linh Hồ kia kìa kể chi Cửu Vỹ tộc. Vẫn mấy thằng chủ động nuôi Linh Hồ chờ mai sau nó hóa hình nên duyên nên phận. Nguyễn Lạc rất dị ứng vụ đó.

Thạch lão thừa đoán Nguyễn Lạc chả biết con tiểu hồ ly hắn cầm trên tay là Cửu Vỹ tộc. Lại còn huyết mạch quy tổ. Một Cửu Vỹ Thiên Hồ si ngốc không biết huyết mạch quy tổ, xem bản thân tầm thường.

Cười nhàn nhạt không tiết lộ cho Nguyễn Lạc hoặc A Ly, Thạch lão mở miệng gọi: “Vậy, mai sau tiểu hồ ly lỡ hóa hình đồ nhi liền bỏ rơi nó?”