Chương 4: Tử chiến ma môn.
Trong khi Nguyễn Lạc bận rộn chạy nhảy đến đỉnh núi tìm c·hết, dưới chân núi toàn bộ nhân lực Thiên Lang Tông cử tới đã tụ tập. Bọn họ bàn bạc vấn đề xử lý trận pháp thăm dò được để khỏi sập bẫy.
Vị lão giả Ngoại Môn Trưởng Lão vuốt râu: “Theo pháp bảo kiểm trận của ta, sơ hở trận pháp này đấy là người bình thường chưa có tu vi liền qua trận pháp không gặp bất trắc. Đây không khả thi đối ta…”
Thiên Lang Tông đệ tử ai nấy đều sở hữu tu vi, dù bây giờ tìm kiếm thấp nhất thì cũng là Khai Mạch hai ba đoạn. Cách đó băng qua cả trận pháp ma môn bày biện là chả thể sử dụng, họ phải giải trận.
Phá giải trận pháp, tối trước Ngoại Môn Trưởng Lão Thiên Lang Tông không dừng nghiên cứu tìm hiểu cách phá trận. Dẫu trận pháp chưa đạt mức quá cao thâm vẫn là loại tương đối khó đối phó.
Nhờ các đệ tử Thiên Lang Tông phối hợp, truyền linh lực hỗ trợ lão giả phá trận. Bọn họ chính thức bước lên núi không gặp cản ngăn bằng trận pháp. Đồng thời, ở đỉnh núi mấy tên ma môn đã biết.
Một tên ma môn quỳ xuống chắp tay: “Đại nhân, hệt ngài dự đoán. Thiên Lang Tông đã phá giải thành công trận pháp. Hiện giờ chúng, đang trên đường bay thẳng l·ên đ·ỉnh núi, rất mau sẽ chạm mặt.”
Tên ma môn xấu xí nghiến răng: “Từ từ cẩn thận, thứ chúng ta cần tập trung là Mê Hồn Hoa. Phải thu hoạch được Mê Hồn Hoa! Cho, hừm… Cho vài tên Võ Sư đi chặn đường chúng, câu kéo thời gian.”
Ma môn đang quỳ đáp: “Vâng đại nhân.” Hắn gọi hai ba tên Võ Sư thuộc ma môn lại và giao nhiệm vụ đi cản trở Thiên Lang Tông l·ên đ·ỉnh núi. Câu kéo thời gian càng lâu càng tốt, đấy là lệnh.
Ba tên Võ Sư ma môn không dám bất tuân, bọn chúng mau chóng lập bẫy, chờ cơ hội đánh lén người chính đạo. Ma môn xấu xí hé mồm ra: “Tên kia sao? Tên đệ tử Thiên Lang Tông đã ném vào vườn chưa?”
Tên ma môn phụ trách báo cáo lại quỳ: “Bẩm đại nhân, đã xong.”
Quăng tên đệ tử Thiên Lang Tông vô vườn đầy Mê Hồn Hoa, đây chắc chắn c·hết không nghi ngờ. Chỉ cần hắn dậy, ảo giác chiếm lấy đầu óc giúp Mê Hồn Hoa mạnh thêm. Ma môn xấu xí cười khặc khặc.
Hình mẫu phản diện biến thái xấu xí, hắn chờ mong tận tay nắm giữ Mê Hồn Hoa, lập công với Môn Chủ. Giờ thì, Nguyễn Lạc đi dạo dạo rất lâu trên núi vẫn chưa gặp một ai có sát ý đòi g·iết hắn.
Nội tâm Nguyễn Lạc buồn bực: “Ơ? Không lẽ bọn chúng lấy pháp bảo hay đồ vật xuất thế rồi? Vô lý. Vậy bọn chúng đâu? Sao không ai đến gây sự ta? Kiểu khinh miệt kẻ phàm nhân, hở chút liền g·iết c·hết?”
Lòng hắn đầy não nề, rốt cuộc liệu được c·hết hay gặp tiếp phá đám, Nguyễn Lạc tự hỏi. Hắn tiếp tục bước đi dừng ca hát, trùng hợp khi hắn dừng ca hát là dịp hắn bắt đầu tiến vào khu vực có ma môn.
Chục tên ma môn bận bịu chuẩn bị trận pháp, đồ đạc thu hoạch Mê Hồn Hoa. Bọn chúng tập trung linh khí cao độ nên tâm tư đâu đi rà soát linh lực gần đây hờ kẻ xâm nhập, đó là việc phân công lũ khác.
Kể chi Nguyễn Lạc chưa mở tu vi, chưa khai một mạch thì cảm ứng hắn kiểu khỉ gì. Nguyễn Lạc cẩn thận tiến sâu vào núi. Khu vực chỗ sườn núi đang diễn ra tử chiến giữa Thiên Lang Tông và ma môn.
Nữ nhân gọi Tiểu Như nhón chân vung kiếm, cách nàng cầm kiếm lẫn múa kiếm điệu nghệ siêu phàm thoát tục. Từng kiếm đoạt mạng mấy tên ma môn, cắt ngang yết hầu khiến chúng khó bắt kịp tốc độ.
Ít đồng môn Thiên Lang Tông trợ giúp, chưa có bất kỳ ai thuộc Thiên Lang Tông gục ngã. Vị lão giả Ngoại Môn Trưởng Lão còn chưa dùng thực lực quét ngang đám ma môn, cứ cảm giác điểm kỳ lạ.
Tầm này nhân lực ma môn có thể ngăn cản Võ Sư đỉnh phong là sư đệ của Tiểu Như? Lão giả âm thầm quan sát: “Coi bộ, cao thủ ẩn thân…” Lão giả tin rằng chân chính dẫn đầu lũ ma môn ở đây chưa lộ mặt.
Đôi bên chiến đấu đơn thuần từ Thiên Lang Tông áp đảo, không chừa cửa sống ma môn, ma môn phải c·hết. Tiểu Như cầm kiếm bay cao.
Nàng thi triển kiếm kỹ sư phụ truyền dạy, ngón tay vuốt kiếm ngàn hoa bay tứ phía. Tuyệt kỹ đẹp mắt đem vô số cánh hoa vây kín lấy tầm mắt bè lũ ma môn, bỗng Tiểu Như giơ kiếm cắt cổ hết chúng.
Đồng môn đóng vai nhân vật quần chúng chỉ biết đứng xem, cảm thán và hâm mộ: “Đẹp quá… Trúc Như sư tỷ kiếm kỹ đạt mức kia. Thật làm người ta khâm phục, tự xấu hổ tài nghệ không bằng.”
Lão giả vuốt râu: “Quả là đệ tử thân truyền của một phong chủ, tài nghệ thi triển kiếm kỹ tuyệt học Thiên Lang Tông triển khai rõ ràng, không vết xước gây sai lầm. Quả là… Thế hệ sáng giá tông ta.”
Mọi người khen ngợi còn tay Tiểu Như liên tục múa kiếm g·iết ma môn. Ma môn dù cùng tu vi với nàng vẫn chịu không nổi mấy lần vung kiếm, bắt nguồn là sự khác biệt giữa kiếm kỹ và võ kỹ.
Kiếm kỹ quý hơn võ kỹ, đám ma môn luyện võ kỹ cũng không thuộc dạng chung đẳng cấp kiếm kỹ Tiểu Như sử dụng. Vậy nên màn đơn độc giải quyết đa số ma môn của nàng là chuyện thường.
Ma môn quay trở lại báo cáo, thở hồng hộc hiển nhiên thụ thương tích: “Bẩm… Bẩm đại nhân… Lũ Thiên Lang Tông cử nữ đệ tử thân truyền Tô Trúc Như t·ấn c·ông, Ngoại Môn Trưởng Lão chưa động.”
Dựa tình trạng này, ma môn khó lòng chống chọi thêm dài lâu. Tên ma môn xấu xí cau có: “Hừ, vô dụng… Để ta đích thân lẹ giải quyết Thiên Lang Tông!” Dứt câu hắn vận linh lực đạp không bay ngay.
Ảo cảnh khốn trận kết thúc do Thiên Lang Tông phá trận, bầu trời ở trên đầu Nguyễn Lạc quay về như cũ. Điều đấy càng buộc hắn điên: “C·hết tiệt! Cái quái gì cơ? Kết thúc? Không gặp bất kỳ ai là sao?”
Vò đầu tóc dài khó chịu, Nguyễn Lạc thình lình cảm giác sai sai. Trước mắt hắn là hang động dẫn sâu vào núi, Nguyễn Lạc: “Đây? Có khi nào, liều!” Liều c·hết, vì muốn c·hết nên gặp gì mờ ám hắn liền liều.
Càng đi bầu không khí càng quỷ dị, sương mù hoặc khói xanh hắn chả rõ đang lượn lờ khắp mọi chỗ. Nguyễn Lạc: “Nhìn tà đạo thế.”
Đi chưa tới chục bước hắn lập tức bắt gặp một nam nhân mặc y phục trắng mượt mà thoát tục, trông ngỡ tiên nhân hạ phàm. Khuôn mặt người này mặc kệ lấm lem máu vẫn cho Nguyễn Lạc thấy ghen tị.
Hai chữ thôi, đẹp trai. Dung mạo anh tuấn, tay chân gầy trắng trẻo không khác nữ nhân. Nguyễn Lạc cười khẩy: “Lũ đạo đức giả đấy… Chả là lũ tu luyện giả thì c·hặt đ·ầu ta, chờ chút xem còn thở chăng.”
Hắn rón rén tiếp cận kiểm tra tình trạng nam nhân trẻ trung anh tuấn ấy. Trước tiên Nguyễn Lạc coi sơ cách chiếc dây thừng trói chặt thân người đấy: “Cách trói này… Mấy bộ phim đen rất hay làm… Uầy, ma, ma giáo thật. Không ngờ lũ tu luyện giả có sở thích biến thái.”
Nhìn mặt người b·ất t·ỉnh này đẹp trai thế, Nguyễn Lạc suy đoán gặp kẻ tàn ác hãm hại c·ướp bảo vật c·ướp luôn sắc. Đầu hắn lóe qua cái cảnh tượng hi hữu kẻ thực hiện không phải nữ mà là nam.
Sắc mặt Nguyễn Lạc đen giống đáy nồi cháy khét, hắn véo má chính mình: “Thôi thôi thôi thôi… Sao tự dưng tưởng tượng… Eo ơi, thôi.” Nguyễn Lạc đặt tay lên ngực người đó, đột ngột hắn tỉnh giấc.
Hắn nhìn Nguyễn Lạc, Nguyễn Lạc nhìn hắn, bầu không khỉ quỷ dị chả thua kém màn khói màu lục bao phủ hang động. Vị sư đệ Thiên Lang Tông mở mắt, xem phàm nhân chưa khai mạch đặt tay gần ngực hắn sờ mó lung tung: “Ngươi! Ngươi là ai! Ngươi đang định làm gì!”
Khổ nỗi pháp bảo dây thừng trói chặt vị sư đệ Thiên Lang Tông, chẳng cho phép hắn vùng vẫy chứ đừng đề cập vận linh lực. Nguyễn Lạc gọi: “Ô thức dậy? Đạo hữu, xin hãy bình tĩnh, ta thử giúp ngươi mở trói!”
Nội tâm Nguyễn Lạc: “Hầy, phản ứng đó… Quả nhiên là bị nam nhân động thủ… À không? Bị đàn ông… Sống ở đây lâu quá nội tâm vô ý… Bắt chước cách nói ngay cả khi nghĩ thầm. Phải c·hết mau chút.”
Hắn không muốn bị đồng hóa với thế giới sảng văn c·hết não, cần cố gắng c·hết đi chuyển kiếp khác. Sư đệ Thiên Lang Tông vội vàng gọi: “Ngươi… Làn khói gây mụ mị đầu óc… Đây là vườn Mê Hồn Hoa…”
Mặt vị sư đệ đỡ sợ sệt, là thay bằng cảm giác cay đắng m·ất m·ạng.
Lọt vào vườn Mê Hồn Hoa đồng nghĩa c·ái c·hết chờ sẵn, không cửa thoát thân. Vị sư đệ Thiên Lang Tông lắc đầu: “Ngươi chạy đi, dây pháp bảo đó đã trói ngoại trừ chủ pháp bảo thì không ai tháo nổi. Chạy đi, chạy khỏi hang động. Đi thật xa núi vì Mê Hồn Hoa.”
Trái ngược vị sư đệ nghĩ, Nguyễn Lạc không chạy mà tiếp tục thử các cách cởi trói giúp. Sư đệ Thiên Lang Tông sững sờ: “Ngươi, chẳng nghe? Mê Hồn Hoa! Là Mê Hồn Hoa mọc trên núi! Chạy liền đi?”
Nguyễn Lạc ngoáy tai: “Hả? Mê Hồn Hoa? Thứ lỗi, đạo hữu. Ta chưa hiểu ngươi đề cập vấn đề gì… Có lẽ, Mê Hồn Hoa là thứ rất đáng sợ. Giết c·hết người?” Dựa biểu cảm khuôn mặt, Nguyễn Lạc suy tư.
Vị sư đệ Thiên Lang Tông thét: “Đương nhiên! Trên đời này ai ai chả nghe. Thứ đấy g·iết c·hết mọi tu luyện giả dưới đẳng cấp Võ Hoàng!” Sư đệ này cực kỳ kích động, kẻ trước mắt ngu ngốc mức nào.
Trẻ con cũng nghe lời trưởng bối kể các câu chuyện liên quan Mê Hồn Hoa. Kẻ trước mắt không hiểu Mê Hồn Hoa là gì, vị sư đệ: “Chạy lẹ… Ngươi cố chấp giúp ta để chi? Chúng ta đang ở vườn Mê Hồn Hoa!”
Nguyễn Lạc tim đập thình thịch thình thịch làm cả sư đệ Thiên Lang Tông lọt tai. Dẫu chịu pháp bảo trói chặt chẳng động dậy hay xài tới linh lực, hắn vẫn sở hữu thính giác một tên Võ Sư đỉnh phong.
Tay Nguyễn Lạc dùng sức cố mở trói hộ vị sư đệ Thiên Lang Tông, trái tim hắn đập thình thịch s·ợ c·hết cũng chắc chắn không chạy. Vị sư đệ này có xíu cảm giác xúc động, ấm áp: “Ngươi… Hai ta là người xa lạ.”
Nguyễn Lạc mỉm cười: “Người xa lạ thì đã sao? Thấy ai gặp khó, bản thân ta không cho phép bỏ mặc họ. Dù thân ta không có tu vi! Chỉ… Chỉ mỗi lòng tin… Biến lòng tin thành sức mạnh, chạy thì cùng chạy! Đừng khuyên nhủ ta, đấy là điều trái lương tâm. Đạo hữu.”
Đáy lòng vị sư đệ Thiên Lang Tông: “Người này cách xưng hô gặp vấn đề, nói chuyện rất lạ… Mỗi tội, thật sự trăm vạn người khó tìm được rồi. Quá tốt, tấm lòng nhân hậu. Vì người khác, quên bản thân.”