Chương 48: Bùa bảo mệnh vỡ!
Lão khọm điên sử dụng linh lực phong bế khả năng động đậy trả đũa từ Nguyễn Lạc. Vì chứng kiến toàn cảnh ban nãy Nguyễn Lạc giận dữ tung một quyền lập tức g·iết c·hết Võ Sư đệ bát tầng, lão cẩn trọng.
Chủ yếu lão tưởng Nguyễn Lạc mang Thần Thể, còn lại không biết gì thậm chí Nguyễn Lạc chưa tu luyện bao giờ. Với thể tu đối phó ổn nhất là sử dụng linh lực khống chế, huống hồ Nguyễn Lạc quá yếu.
Chẳng tu luyện thì lấy đâu linh lực thoát khống chế đây? Lão bắt gọn Nguyễn Lạc. Vừa mới thử cho tên tiểu bối này một cơ hội ai ngờ chỉ có mắt như mù, hắn không biết thân phận dám thẳng thừng đáp to.
Sỉ nhục luôn lão, trong lòng giận dữ và ông ta đặt mục tiêu khác vào con Linh Hồ. Vung tay tùy ý, cỗ lực lượng vô hình c·ướp đi A Ly phía Nguyễn Lạc lao đi phía lão khọm. Nguyễn Lạc gọi vang: “A Ly, chờ.”
Động đậy, vùng vẫy cỡ gì đều chung quy vô dụng, Nguyễn Lạc hoàn toàn không thể nhúc nhích kể sao đi cứu A Ly. Bên kia A Ly còn gấp, nàng bị hoảng vì vào tay lão quái vật điên đó nàng không tốt được.
Ngoại trừ bị bán, ai biết nổi lão quái vật giở trò gì tựa tựa đặt ấn ký ma tu ở thân nàng nhằm kiểm soát. A Ly cố động đậy: “Ta không… Không động… Chậc, c·hết tiệt… Giờ tình huống gọng kìm c·hết toi!”
Tình huống chả nhờ vả Nguyễn Lạc hoặc bất kỳ ai cứu giúp được, A Ly hấp tấp thương lượng: “Vị… Vị tiền bối này, ta tin chắc ngươi hiểu lời ta. Chúng ta hãy thử thương lượng đi? Chúng ta tạm dừng tay.”
Quả thật lão khọm gớm ghiếc tròng mắt rỗng tuếch nghe được tiếng A Ly yêu cầu thương lượng. Lão cười lạnh lùng quay đi: “Không. Gạt mọi ý định đi. Con Linh Hồ nhỏ nhoi đòi thuyết phục ta bằng trò gì.”
A Ly nghĩ bại lộ bí mật nàng là Cửu Vỹ tộc, nhờ đó trốn thoát kiếp nạn khó khăn. Suy đi ngẫm kĩ, A Ly không mở miệng, cơ bản lộ Cửu Vỹ tộc còn vô dụng hay gây rắc rối hơn. A Ly siết tay: “C·hết tiệt nhân loại.”
Nàng quay đầu ngó sơ Nguyễn Lạc vẫn kẹt cứng chả nhúc nhích nổi.
Nguyễn Lạc bị chọc giận, năm lần bảy lượt gặp phiền phức giờ thêm hai kẻ điên c·ướp pet của hắn. Khí huyết sôi trào, thở dồn dập và xét nét mặt Nguyễn Lạc đỏ ửng, Nguyễn Lạc rốt cuộc động đậy được.
Không thấy rõ lắm tuy nhiên ngón tay hắn mới cử động tốt, Nguyễn Lạc thử ráng tích sức vẫy vùng thoát khống chế. Đầu hắn thì ngỡ là lần đầu tiên chạm trán Võ Giả, hồi trước hắn đập toàn phàm nhân.
Tưởng tượng khá sai lầm, có điều Nguyễn Lạc coi giống ý chí, động lực thoát khốn. Đằng xa lão khọm gớm ghiếc phát hiện khống chế Nguyễn Lạc bằng linh lực yếu mất chút: “Chồi non đòi chạm trời.”
Khinh bỉ quát to, luồng khí lãng từ lão khọm già đẩy Nguyễn Lạc văng tận chục mét đầu óc choáng váng kém ngất. A Ly hít sâu thở ra, nói: “Mức khiển linh lực cao siêu thế. Tu vi chắc chắn đã Võ Vương!”
Tức là giả sử A Ly còn tu vi cũ nàng cũng là đồ ăn cho lão quái vật chui đâu đến đây. Nàng chả hiểu bản thân vẻ ngoài là Linh Hồ cớ sao thúc đẩy nổi lão quái vật Võ Vương tìm tới. Nguyễn Lạc ho khan ngồi dậy.
Pha đẩy tương đối đau mỗi tội Nguyễn Lạc đang trong tâm thế không tài nào c·hết. Nguyễn Lạc đau điếng tay trái: “Ặc… Phiền phức. Giờ thì không thể chiến thắng lão khọm điên ấy. Chỉ biện pháp tự hủy bùa?”
Nguyễn Lạc không c·hết nhưng A Ly bị nguy hiểm tính mạng, hủy bùa ép lão trung niên biến thái kia mau sang đây cứu là tốt. Tiếc là đang còn phân vân, thật sự Nguyễn Lạc ghét chả muốn dính líu gì lão kia.
Cái bùa bảo mệnh hắn chê, khắc này lại là đồ vật giúp cứu mạng A Ly. Nguyễn Lạc thở dài uể oải: “Con cáo phiền phức. Từ lúc gặp cứ đen… Có lẽ… Con này lỡ mai sau nó liên quan thằng Tiêu Kiệt thì sao?”
Hắn sực nhớ nghe đề cập con Linh Hồ biết hấp thụ nguyệt quang tu luyện. A Ly trăm phần trăm rất đặc biệt, vì lẽ ấy Nguyễn Lạc lẹ đoán, rắc rối kéo liên tục thì A Ly mai sau gặp Tiêu Kiệt tỉ lệ cao.
Thế giới sảng văn c·hết não thôi mà, Nguyễn Lạc chán ngấy đống dạng tình tiết lặp đó rồi. Hất tay, hắn cười khẩy: “Giỏi Bắt nạt phàm nhân!”
Lão khọm điên đứng đối diện Nguyễn Lạc nhắc nhở: “Lão phu cho cơ hội ngươi lựa chọn tiếp! Phải thật thận trọng. Quỳ xuống gọi ta tiếng sư phụ hoặc ngay ở đây m·ất m·ạng.” Da mặt lão căng ra càng ghê.
Nguyễn Lạc quay sang bên trái khạc nhổ phát: “Có cái ***! Cút. Điên điên khùng khùng đòi ta bái sư phụ? Thằng này trên đời không chấp nhận bái ai! Thiên hoàng thiên đế khỉ gì đi xuống cũng vậy.”
Hắn tuyên bố dõng dạc kèm sự khiêu khích, sỉ nhục chỉ cần cường giả sẽ lập tức giận sôi máu. Nguyễn Lạc chẳng có ý định trốn, bị g·iết phát hỏng bùa bảo vệ, lão kia tới cứu thì Nguyễn Lạc mất bùa sẵn rồi.
Mai sau không còn lá bùa, chờ khi nào muốn c·hết hắn liền tìm đường c·hết tiếp, thú thật vì lá bùa nên dạo gần đây Nguyễn Lạc hạn chế tìm đường c·hết do biết vô dụng. Đằng đấy A Ly nấc cụt: “Trêu quái vật!”
Nàng rét run, bản thân Nguyễn Lạc im im nằm đó còn tốt ai ngờ dám ngồi dậy thét mạnh miệng tiếp. A Ly lắc đầu buồn rầu: “Nguyễn Lạc! Hắn sắp tiêu tùng! Làm sao đây làm sao bây giờ! Sao ta trợ giúp gì.”
Lão khọm điên bình tĩnh lạ thường, hốc mắt trống rỗng lóe hai tia dị dạng hồng quang: “Đi c·hết đi! Tiếc chẳng thể lấy xác Thần Thể. C·hết dưới tay lão phu là phúc đức ba đời. Kiếp sau sống khiêm nhường.”
Thoáng chớp mắt, Nguyễn Lạc trông thấy đầy trời bạch phi kiếm tạo từ linh lực lão khọm điên đó. Từng cái từng cái găm xuống thân hắn. Từng phi kiếm cho cảm giác đau đớn chân thật chả phải hư ảo.
Trải nghiệm c·ái c·hết chân thật, không giống c·ái c·hết Mê Hồn Hoa ép Nguyễn Lạc trải nghiệm lần đầu tiếp xúc. Nguyễn Lạc thư thái thanh thản quỵ xuống. Có kiếm xuyên mi tâm, hắn c·hết không còn khí tức.
Ngây ngẩn xem một màn phi kiếm xuyên tâm Nguyễn Lạc, A Ly c·hết lặng một chút. Nàng chứng kiến sinh tử và tận tay g·iết tu luyện giả.
Tuy vậy thời khắc ấy A Ly đau thắt ngực, sâu đáy lòng đã ngập tràn cảm giác nào chẳng rõ ràng. Nó pha lẫn buồn với đau thương.
A Ly thức tỉnh thứ gì chốn tâm thức, ấn ký bán nguyệt rực sáng lên.
Linh lực, huyết mạch Cửu Vỹ Thiên Hồ thiêu đốt dữ dội, đôi mắt A Ly chuyển thành Hồ Đồng cộng sát khí len lỏi thẩm thấu vào linh lực từ lão quái vật. A Ly thoát khỏi khống chế cử động, nàng dùng vội vuốt.
Một vết cào cắt xuyên da thịt một vị Võ Vương lão quái, A Ly thoát đi trước sự ngỡ ngàng của ông ta. A Ly cắm đầu chạy thẳng Nguyễn Lạc xem tình trạng, thân hắn máu me đầm đìa nhuộm đỏ cả vùng cỏ.
A Ly lấy chi trước chạm chạm mặt Nguyễn Lạc gọi hắn dậy, như một cơn ác mộng tồi tệ đang xuất hiện ngay tầm mắt nàng. A Ly gọi gấp: “Dậy đi! Dậy dậy dậy đi! Dậy đi mà!” Nguyễn Lạc vẫn chưa cử động.
Nàng chủ động truyền linh lực cứu mạng Nguyễn Lạc, mong hắn thử hô hấp mấy nhịp đều thất bại. Nguyễn Lạc đ·ã c·hết, A Ly kêu kêu cực kỳ đáng thương co ro rúc vào vòng tay hắn: “Ta chẳng thích cái này.”
Tuổi thơ ở Cửu Vỹ tộc A Ly trải qua không tốt đẹp gì, mỗi tỷ tỷ đối xử tốt với A Ly gieo cho nàng chút hi vọng. Kết quả hư hư thực thực, tỷ tỷ muốn nàng c·hết nên sắp đặt mọi việc, A Ly may gặp Nguyễn Lạc.
Hận hắn ngoài miệng chứ theo chân Nguyễn Lạc ngắn ngủi thời gian đó quá thoải mái vô lo vô nghĩ, A Ly ngủ cũng an giấc. A Ly co rúc vô: “Thế gian luôn luôn đối xử ta thế. Gieo rắc hi vọng và tước đoạt.”
Chìm sâu nỗi buồn sâu sắc lắng đọng đáy lòng, A Ly bỗng lọt tai tiếng Nguyễn Lạc gọi: “A Ly… A Ly. Suỵt suỵt… Đừng thút thít thút thít hoài. Ta chưa c·hết. Đang giả c·hết thôi. Chờ cứu viện chốc… Đừng rộn!”
Toàn bộ nỗi buồn giấu kín của A Ly bỗng tan biến hờ hững, ngớ ngẩn mấy giây A Ly tức điên đi kèm ngượng ngùng quát: “C·hết đi! Ta g·iết ngươi! Mau mau nằm xuống để bổn tiểu thư cào nát bản mặt đấy.”
A Ly dị động khiến lão quái vật đằng kia phát giác Nguyễn Lạc sống. Lão trừng bằng hốc mắt rỗng tuếch: “Cái gì! Sao có thể… Ta đã g·iết c·hết ngươi! Chắc chắn chả còn khí tức. Bằng cách gì cải tử.”
Nguyễn Lạc chép miệng bực bội lộ bài, trách thêm lão trung niên biến thái bay lâu đến: “Chậc… Lộ con bài tẩy. A Ly ơi là A Ly… Hại ta suốt…”
Lòng A Ly biến chuyển phức tạp, nàng ngượng ngùng giãy đành đạch không buông tha tội Nguyễn Lạc lừa gạt: “C·hết đi c·hết đi! C·hết tiệt… Dám lừa gạt bổn tiểu thư… Uổng công bổn tiểu thư tiếc thương.”
Ngó ký hiệu bán nguyệt trên trán A Ly sáng rực giữa đêm tối, Nguyễn Lạc tò mò: “Uầy coi bộ là suy đoán trúng chẳng sai đâu. A Ly là… Một nhân vật quan trọng sau này sẽ tiếp xúc Tiêu Kiệt… Lúc hóa hình?”
Nguyễn Lạc quen miệng gọi cáo trắng chứ thực tế hắn biết đây là con hồ ly, A Ly hóa hình kiểu quái gì vẫn gặp Tiêu Kiệt thôi. Lão khọm già: “Trả lời lão phu… Ngươi dùng chiêu trò gì cải tử! Lão phu phải biết!”
Thân tu vi Võ Vương nhưng chung quy lão là tán tu, thọ nguyên cũng sắp tận nên cách Nguyễn Lạc vừa sử dụng tựa mồi lửa châm cho lão. Mặt Nguyễn Lạc khá cay thốt: “Mẹ, cha trung niên biến thái lâu ác!”
A Ly giờ mới phát giác Nguyễn Lạc nôn nóng chờ ai ấy, cả Nguyễn Lạc đề cập vấn đề cứu viện. A Ly suy xét: “Ai cứu? Chúng ta đối mặt đang là một lão quái vật tầm cỡ Võ Vương ta không thấu tu vi! Sao cứu!”
Dứt câu, A Ly thấy đối phương chủ động lao lại dùng ma trảo bắt lấy đầu Nguyễn Lạc. Ai ngờ nửa chừng tay dừng, Nguyễn Lạc đứng ngó: “Trễ thật… Bảo vệ kiểu đó c·hết cơm. Chờ đến chắc ta còn xác.”
Trong mắt A Ly, một vị đại lão áo bào trắng tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt xuất hiện chặn ma trảo. Khí chất hiên ngang, tu vi sâu A Ly chẳng đoán được mảy may, A Ly đờ đẫn: “Đây là viện quân á?”
A Ly trèo lên đầu Nguyễn Lạc ngắm nghía đánh giá sơ. Thạch lão tiện tay bẻ ngược ma trảo của kẻ hắc y tu vi Võ Vương: “Đồ nhi có bị một điểm thương tích gì không? Bùa vỡ vi sư lập tức phóng đến.”
Lần hai tiện tay, Thạch lão ở dạng hồn thể lườm hắc y lão quái đẩy lão quái bay đi đồng thời c·hấn t·hương lục phủ ngũ tạng! Trông thì đơn giản, A Ly ngầm cảm giác lão quái vật vừa gánh đại nạn.
Nguyễn Lạc mau chóng ôm A Ly xuống vòng tay: “Uầy, nãy chủ động thoát khống chế lao tới ta thút thít. Đáng yêu đấy chớ. A Ly xấu hổ.”