Chương 47: A Ly đi bụi.
Do hoàn toàn không nhớ giây phút nàng ngậm Gậy Tình Bạn bỏ trốn, A Ly tưởng ở gần Nguyễn Lạc liên tục gặp việc xui xẻo lập tức gọi gọi nhắc nhở bản thân tối nay thoát hắn. A Ly theo kế hoạch đặt sẵn.
Mặc kệ Nguyễn Lạc say sưa ngủ, A Ly tối đó mở mắt nhìn hắn chằm chằm cuối cùng ngồi dậy quay đuôi. A Ly liếc về hắn: “Ừ… Cảm ơn. Công chăm sóc ta thời gian qua. Tuy nhiên thù kia ta không bỏ.”
Mối thù hắn làm nhục nàng mất thuần khiết vẫn còn, A Ly chẳng thể bỏ qua. Mỗi tội coi bộ giờ A Ly khá yếu chẳng cách gì gây hại. Ngắm bầu trời đầy sao, A Ly mau chóng trốn thoát Nguyễn Lạc.
Nàng tìm một tảng đá cao ngồi xuống, trống trải thoáng mát vì dễ vụ tu luyện hấp thu nguyệt quang. Chiếc đuôi thứ hai chậm chạp lộ dần, mắt A Ly nhắm lại tập trung hấp thu và gạt bỏ mấy ý niệm khác.
Nguyễn Lạc không phải chả tốt với nàng, thậm chí có vài khoảnh khắc A Ly cảm thấy rất vui. Tiếc rằng hắn là phàm nhân, số phận cả hai vốn không thể đi cùng một con đường, ở kế Nguyễn Lạc A Ly khó quay về.
Nàng bắt buộc phục hồi tu vi, trở lại Cửu Vỹ tộc hỏi rõ ràng chuyện tỷ tỷ sắp đặt g·iết bản thân. Đang hấp thu nguyệt quang ổn áp thì từ lúc nào có tên Võ Giả hắc y chui khỏi bụi rậm nhìn A Ly mừng điên.
Tim hắn đập thình thịch thình thịch thích thú, hắn nói: “Ta ngỡ theo chân lấy Linh Hồ liền tốt. Ai ngờ con Linh Hồ đặc biệt! Hấp thu nổi nguyệt quang tu luyện! Đúng là không tầm thường, phải bắt gấp.”
A Ly giật thót xoay phía sau xù lông trừng mắt dọa tên Võ Giả, có điều đây đã là con cá nằm trên thớt. A Ly phán đoán tên này tầm Võ Sư cỡ bát tầng, mỗi nhỏ nhỏ Tụ Khí tầng ba của nàng sao chiến thắng.
Thậm chí đường t·ẩu t·hoát không có, cầm cự hoàn thủ bất khả thi, A Ly chớp mắt sực nhớ Nguyễn Lạc mắng: “Ta thoát hắn vẫn gặp xui!” Bực tức ngó trái lườm ngang lườm dọc, A Ly kiếm cửa thoát.
Tên Võ Giả hắc y che kín mặt cười nham nhở dưới lớp vải: “Vô ích!”
Linh Hồ nó sở hữu trí tuệ cao, biết chẳng cửa thắng là vội vàng tính thử con đường lui, hắn liếm mép: “Ha ha, chống cự vô ích. Theo ta. Chắc chắn khi bọn chúng biết ngươi hấp thu nguyệt quang sẽ để.”
Chưa kịp dứt câu, A Ly hấp tấp trốn bằng cách đánh phủ đầu, dùng toàn lực cào một vết sâu hoắm vào mặt hắn. Tên Võ Giả ấy gào lớn ôm mặt: “A, súc sinh! Ngươi dám, dám cào mặt ta! Súc sinh!”
Kiềm chế giận dữ, hắn đang cần bắt linh thạch chứ chẳng phải tự thổi linh thạch bay mất. Hừ một tiếng gắt, hắn thi triển thân pháp đạp gió, chỉ vỏn vẹn mấy bước tiếp cận ngay A Ly: “Đứng lại cho ta!”
A Ly hoảng hốt nhắm chặt mắt, tưởng tượng trước màn bản thân b·ị b·ắt đ·ánh đ·ập thảm thiết. Rốt cuộc chưa có gì diễn ra, A Ly mở mắt: “A ngươi! Là ngươi!” A Ly trông thấy Nguyễn Lạc đỡ bàn tay Võ Giả.
Ánh mắt hắn không giống mấy lúc đùa giỡn với A Ly, cặp mắt Nguyễn Lạc chứa sát khí đậm sâu đến nỗi A Ly khó tin cùng một người. Bị bắt chặt tay khiến tên Võ Giả nổi khùng: “Chậc, ruồi muỗi sâu kiến!”
Tu vi phàm nhân đòi ra vẻ trước hắn? Võ Giả hắc y tùy tiện vung chủy thủ trong tay cắt ngang yết hầu Nguyễn Lạc! Thứ quái dị khác là phần yết hầu Nguyễn Lạc trầy da rướm máu sơ thay vì phun máu đầy đất.
Bản năng hắn mách bảo dữ dội rằng đây không thể nào là nhân loại, là quỷ! Chắc chắn là quỷ! Không thể nào tu vi chả có mà đỡ tốt đòn vừa rồi. Run tay lập cập, hắn mấp máy miệng: “Vị… Vị huynh đài…”
Không thèm nghe giải thích, Nguyễn Lạc siết nắm đấm thật chặt giữ nó ở tầm mắt đối thủ. Hắn tung một đấm thẳng mặt mục tiêu, càng dồn sức gấp đôi nhấn lún cả mặt đối thủ đẩy hắn văng vài mét.
A Ly chứng kiến tận mắt rõ mồn một màn này, nàng ớn lạnh: “A… A. Hắn rốt cuộc là ai! Sao có thể… Không khả thi… Bất khả thi! Hắn chỉ dùng một đấm hạ gục Võ Sư bát… Bát tầng? Sao khả thi đây!”
Phàm nhân một đấm xử lý gọn gàng Võ Sư đệ bát tầng? A Ly không muốn tin, dù tộc nhân Cửu Vỹ tộc đều chẳng ai đạt cái sự phi lý đó.
Cảm nhận tên Võ Giả hắc y nằm đằng xa không còn khí tức, A Ly thở hổn hển hồi hộp, nàng không biết bản thân đang gặp điều điêu gì. Thoáng chốc ngớ đi, A Ly bị Nguyễn Lạc soi chăm chú liền giật tim.
Chả lẽ hắn giận vì ta bỏ trốn khỏi hắn? A Ly âm thầm nghĩ, nàng rén đảo mắt sang hướng khác chả dám đối mặt Nguyễn Lạc. Hắn cố coi: “Có b·ị đ·au đâu chứ hả? Nửa đêm chạy trốn. Ta phải dạy lại.”
Giả sử Nguyễn Lạc không kịp thời phát giác chạy đến cứu nó thì giờ khắc này nó đã chịu bắt mất. Sắc mặt A Ly lo lắng, tự dưng biết tên Nguyễn Lạc chẳng thường thường thật sự gây A Ly đề phòng sợ sợ.
Trước đó nàng còn giữ cao ngạo vân vân khinh phàm nhân, chớp mắt phát mọi thứ thay đổi chóng mặt. Nguyễn Lạc hỏi tội A Ly: “A Ly. Trốn chạy nửa đêm tội giề? Ta mà không cứu đúng lúc liền xong đời?”
A Ly run run bất tri bất giác giả vờ đáng yêu nhảy vào vòng tay hắn lẹ. Thân là Cửu Vỹ tộc, cớ sao hiện tại khổ sở mức giả sủng vật đáng yêu lấy lòng thằng phàm nhân. A Ly hổ thẹn đồng tộc, xấu hổ các kiểu.
Nguyễn Lạc ôm con cáo trắng hư đốn nhưng chưa chấp nhận tha thứ ngay, đùa cái gì? Đi trốn nửa đêm kém chút b·ị b·ắt, nãy hắn bị chọc bị tức giận sôi máu. Đáy lòng hắn: “Giờ hiểu cảm giác b·ị b·ắt chó.”
Tiền kiếp Nguyễn Lạc chả nuôi pet nên không thấu cảm giác mất bạn kề cận. Có một lần bạn hắn bị trộm chó bắt mất con chó nhà nuôi từ lâu, Nguyễn Lạc rất miễn cưỡng an ủi chứ khó hiểu nổi tường tận.
Khoảnh khắc bàn tay tên hắc y sắp chạm trúng A Ly, Nguyễn Lạc quả thật hoảng, nổi điên nghĩ cần đập tên đó một trận vô cùng ác. Chốc, lườm A Ly tiếp ấy Nguyễn Lạc gọi: “Liệu còn chạy trốn hay không?”
A Ly lắc đầu lia lịa, vẫy đuôi dữ dội trong vòng tay Nguyễn Lạc: “Bổn, bổn bổn tiểu thư hứa! Trước lúc khôi phục tu vi cũ chẳng thoát ly… Hừm hừm… Hắn một quyền g·iết Võ Sư! Sao an toàn hơn gần hắn.”
Làm gì có ai bảo vệ Nguyệt Ly an toàn hơn Nguyễn Lạc? A Ly vui vẻ gạt phăng mặt mũi cộng ý định thoát ly Nguyễn Lạc hồi đầu luôn.
Tiếc nàng không đọc được suy nghĩ Nguyễn Lạc, nếu được thì vẻ mặt A Ly chắc chắn cực kỳ thú vị khi biết hắn so nàng bị trộm chó. Ngầm tha thứ A Ly, Nguyễn Lạc vuốt ve lông nó: “Hừ, tha một lần thôi ấy.”
Nguyễn Lạc chạm đuôi A Ly khiến A Ly khẽ rụt rè gọi: “Đừng mà… Tên háo sắc.” Nguyễn Lạc không rõ nó nấc cụt vì sao, lo nó bị bệnh cảm ví dụ đi đêm lạnh quá nhiễm. Hắn gấp gáp ôm A Ly chạy khỏi đó.
Giữa chừng liếc tên Võ Giả hắc y nằm một góc không động đậy, mặt Nguyễn Lạc khinh bỉ mặc kệ: “Thôi cũng đáng! Nằm mà xám hối vội. Việc quái gì chả làm đi làm trộm chó. Khốn nạn vừa cơ chứ.”
A Ly nghe trộm chó tai lập tức động đậy, cứ liên tục thấy sai sai trong câu Nguyễn Lạc nói. Nàng chú ý điểm chí mạng: “Hắn không biết hắc y nhân kia đ·ã c·hết ư? Vậy… Hắn vẫn chưa biết bản thân cường đại?”
Đầu choáng váng, A Ly còn chưa thấu rốt cuộc nguyên do gì Nguyễn Lạc phàm nhân xài quyền đấm c·hết Võ Sư đệ bát tầng. Nàng hít sâu, tự nhủ: “Thì cố bám cái đùi này đến dịp đủ tu vi trở về Cửu Vỹ tộc.”
Hai bọn họ chả chú ý một bóng đen khác đáp xuống bên cạnh Võ Giả hắc y mới m·ất m·ạng. Hắn quơ tay thu nhẫn trữ vật, hủy thi diệt tích! Phát giác hỏa diễm bất ngờ xông cao, A Ly và Nguyễn Lạc quay đầu.
Hắc y nhân thứ hai lột mặt nạ lộ khuôn mặt già nua xấu xí, da dẻ đen đuốc y cục than kèm nhăn nhúm gớm ghiếc. Đầu tóc bạc trắng, mắt nhắm tịt cùng quanh chỗ lão già đứng tỏa chướng khí dày đặc nặng.
Thứ chướng khí kia mỗi A Ly nhìn nổi, nàng thấy từng làn sương đen cuồn cuộn trào khỏi thân thể lão già ma quỷ đó. A Ly kêu dựng lông: “Coi chừng! Lão quái vật đó là ma tu! Cẩn thận Nguyễn Lạc! Coi kĩ!”
A Ly kêu nhắc Nguyễn Lạc dù hắn không hiểu A Ly mang ý gì. Nguyễn Lạc vò đầu vuốt tai: “Uầy uầy uầy uầy… Chẳng hết việc phiền à! C·hết tiệt, mới kết thúc thằng này liền trồi lên một thằng khác khổ thế.”
Hắn gom bọn họ làm chung loại, đám phàm nhân dỏm muốn c·ướp đi A Ly là Linh Hồ bán lấy tiền. Xử thằng này chui tới thằng khác, hắn uể.
Lão già gớm ghiếc từ tốn mở mắt, điều ép Nguyễn Lạc lần thứ nhất bị giật thót là hốc mắt lão trống rỗng không có đồng tử hay ngươi. Cặp môi khô nức nẻ trầy xước, lão: “Lão phu ban ngươi một lựa chọn…”
Ông ta trừng tựa nhìn thấu tâm can Nguyễn Lạc, A Ly dựng lông lạnh gáy đủ loại cộng sắc mặt biến tồi tệ. Lão hắc y: “Làm đồ đệ ta… Về cả con Linh Hồ đó, nó hấp thụ nguyệt quang tu luyện, vố này phát tài.”
Hiển nhiên lão muốn bán A Ly vì A Ly thật sự quá đặc biệt, dù Cửu Vỹ tộc đều chưa từng nghe qua hấp thu nguyệt quang tu luyện. Ở phần Nguyễn Lạc, lão đòi thu đồ đệ do ngó tiềm năng Nguyễn Lạc thú vị.
Lão thấp giọng nỉ non nói: “Lão phu đoán không lầm… Tiểu tử ngươi trời sinh Thần Thể! Tu luyện thường cũng có thân xác cường so đám thể tu. Gọi ta một tiếng sư phụ, lão phu liền tha mạng giúp.”
Nguyễn Lạc hoàn toàn chả rõ lão điên này trò chuyện vấn đề nào, sắc mặt khó chịu liếc ngược: “Điên à? Tự dưng lòi đâu ra đòi nhận ta làm đồ đệ? Một lão trung niên tóc trắng còn thôi. Ông? Cút cút cút.”
Ít nhất lão trung niên biến thái kia trông vẫn ổn chán so lão già khọm trước mặt Nguyễn Lạc. Lão trung niên biến thái xài mọi cách nó cũng vô dụng chả thể ép Nguyễn Lạc thì lão khọm điên này thốt chi?
Hằn đứng tự hỏi liệu đám già khọm điên trong thế giới sảng văn c·hết não gặp vấn đề đầu óc, gặp ai đều thu đồ đệ cưỡng ép. A Ly thì đứng trên vai Nguyễn Lạc c·hết lặng vì câu Nguyễn Lạc thốt với lão già.
A Ly khóc thầm khổ đau: “Tiêu… Tiêu rồi tiêu rồi… Hắn thật sự chẳng biết bản thân đối mặt bậc tồn tại điên khùng cỡ gì. Tùy ý thích gì lập tức nói đó, c·hết rồi… Hại c·hết luôn bổn tiểu thư chứ sao bảo vệ ta.”
Lão già khọm gớm ghiếc nhấc tay, khí lãng đẩy Nguyễn Lạc và A Ly vô thức lui bước, Nguyễn Lạc vung vung đấm phát giác là khó động đậy. Giống có thứ vô hình kéo tay Nguyễn Lạc, giữ chặt toàn thân hắn.
Khọm già trừng Nguyễn Lạc dẫu hốc mắt trống rỗng: “Tiểu tử non dạ chẳng biết tốt xấu! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”