Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 46: A Ly tinh nghịch.




Chương 46: A Ly tinh nghịch.

Nhờ Tô Trúc Như can thiệp nên đám đạo đức giả liên tiếp sỉ vả thằng nhân vật phụ c·hết não c·ướp Nguyễn Lạc. Kệ điều đó, Nguyễn Lạc bị cay mắt khi đứng quan sát đám này giả nghĩa khí mồm miệng lâu la.

Nguyễn Lạc tìm cách trốn trước, đối đám cường giả đại lão thì đây là trêu đùa vấn đề phàm nhân, không cần thiết can thiệp. Đối bọn họ con Linh Hồ bé kia chưa đáng bọn họ động tay động chân bỏ mặt.

A Ly giơ chân đạp lia lịa mặt Nguyễn Lạc hối thúc trốn gấp kẻo lại gặp phiền phức khó thoát: “Chạy chạy chạy trốn! Đừng tiếp tục ngơ ngơ! Tên này. Có nghe ta không? Chạy! Chậc chậc chậc… Chạy!”

Nó kêu to tiếng hoài khiến Nguyễn Lạc lắc đầu: “Ta cũng đâu có ý ở đây coi chuyện. Giờ đi được không? Thật tình… Ngươi gấp cái giề!” Nguyễn Lạc vội vàng sủi khỏi đây, không lên tiếng cảm ơn.

Đám đang hùa theo Tô Trúc Như chậm rãi phê phán Nguyễn Lạc đại loại chả biết ơn tiên tử trợ giúp. Tô Trúc Như đảo mắt liếc cái xong mặc kệ, Nguyễn Lạc chạy thoát ổn áp. A Ly thở dài trút mệt mỏi.

Nguyễn Lạc cuối cùng chịu trốn, A Ly gào khát khô cổ mới rốt cuộc ép thằng phàm nhân không biết tốt xấu chịu trốn. A Ly che trán: “Tội ta. Kẹt ở hình dạng c·hết tiệt. Bằng không rất nhiều thứ dễ dàng.”

Còn tu vi Võ Tông nàng làm sao sợ quá mức, phải thẳng thừng lấy cả loại tâm thế cao ngạo bước khỏi đấy. Nguyễn Lạc xoa đầu A Ly: “Tốt. Thoát bọn c·hết não. Tối nay trước tiên nghỉ đi. Mai đi vào thành.”

Chẳng phải quay trở về thành gần đây mà Nguyễn Lạc nghe ngóng tin tức, Nguyễn Lạc muốn đi chu du trong lúc tận hưởng Mê Hồn Hoa. Chớp mắt mấy cái, A Ly xoay mặt: “Hừ… Tối nay đường ai nấy đi…”

Nàng khó lòng ở yên với Nguyễn Lạc, phàm nhân là phàm nhân. Tiếp xúc hắn ngắn ngủi trừ giở trò đ·ồi b·ại với nàng thì Nguyệt Ly dẹp thù oán lúc trước sẵn. A Ly thì thầm: “Ráng giữ cái mạng. Đừng có dại!”

Tiếp xúc ngắn ngủi nàng liền biết Nguyễn Lạc chả chú trọng thân hắn.

Kiểu sống c·hết mặc bây, hắn c·hết sống sao sao cũng được. Đứng lên trước Võ Giả đối mặt thẳng thừng khiêu khích, mồm miệng chả một chút nể nang ai, A Ly suy xét lý do gì thằng này sống nổi tận bấy giờ.

Nguyễn Lạc đem A Ly theo cho ăn uống đầy đủ, hắn còn ngân lượng sống tạm mấy ngày nên gạt vấn đề tiền nong cấp bách. Rời đi phía khu vực thành cũ, đồi núi liền kề và chập trùng trắc trở nếu leo cơ.



Hắn ngó đường lập tức uể oải trăm bề, khổ sở lười nhác cuốc bộ thì bao lâu vào thành kế? Nguyễn Lạc cảm giác đau đầu phải ngồi mau: “Uầy… Cứ giao việc cho bản thân ta ngày mai giải quyết… Hợp lý.”

Chuyện ngày mai để thằng Nguyễn Lạc ngày mai xử, Nguyễn Lạc của hiện tại tận hưởng mấy gậy từ Mê Hồn Hoa vừa thu thập thôi. Biết nhiêu công sức lấy Mê Hồn Hoa không tận hưởng rất có lỗi với đời.

Nguyễn Lạc ngồi bẹp xuống dựa lưng vào gốc cây cổ thụ sần sùi, thả túi vải xuống đất cộng đem vài hoa bên trong nhẫn ra ngoài. A Ly cố chồm chồm quan sát Nguyễn Lạc bày trò quái quỷ gì mà trông lạ.

A Ly nghiêng đầu coi sơ Nguyễn Lạc tập trung ngồi vận sức cầm chiếc nhẫn. Cơ bản Nguyễn Lạc có tu luyện giỏi xài linh lực đâu, dùng đám đồ vật giống nhẫn không gian đều đòi rót linh lực nhằm thăm dò ấy.

Ngồi tận năm phút toát mồ hôi hắn liền rót linh lực thành công, A Ly híp mắt cười nhạo hắn: “Quả thật phế vật… Tùy tiện rót linh lực còn cần ngồi lâu vậy? Hừ. Cầu xin bổn tiểu thư một câu ta giúp rồi.”

A Ly đang tu vi Tụ Khí tam tầng nhưng so Nguyễn Lạc vẫn một trời và một vực. A Ly biết điều khiển linh lực tốt, đồ đạc dạng đó là dễ dàng. Nguyễn Lạc thở hổn hển: “Ẹc… Phải tìm cách sau mở dễ xíu.”

Hắn đem một đóa Mê Hồn Hoa ra ngoài đặt xuống ngay chân A Ly. Trước tiên A Ly ngửi ngửi, động chạm ba bốn lần cuối cùng coi gọi: “Đây là cái gì?” Nàng ú ớ tiếng kêu bảo Nguyễn Lạc giải thích.

Nguyễn Lạc nhoẻn miệng suỵt một phát thần thần bí bí: “Chờ đê, đây chính là đồ ta chủ động vào kia tìm… Nguyên liệu chế Gậy Tình Bạn!”

Gậy Tình Bạn? Đó là thứ tà ma ngoại đạo gì? A Ly liên tục thắc mắc giữ sâu đáy lòng, thoáng có vẻ chờ mong Nguyễn Lạc hoàn tất gậy. Hắn cuốn cuốn từng bước ngay trước mắt A Ly cho nó chú ý.

Nó quan sát mỗi bước cẩn thận, tỉ mỉ ghi nhớ vì âm thầm phát giác điểm gì cao siêu sắp xảy ra. Nguyễn Lạc đem giấy cuốn cuộn cuộn: “Đây đây đây đây! Trình độ cuốn của ta phải thét rằng tuyệt mỹ!”

Hắn tự tin nếu đưa hắn cuốn mấy trăm gậy cũng chắc chắn tỉ lệ hoàn hảo không trầy trật xấu xí. Vẻ ngoài gậy đẹp giúp tận hưởng tốt gấp đôi, Nguyễn Lạc không ưa sơ sài do bản thân hắn là thằng sử dụng.

Tốn hai phút Nguyễn Lạc cuốn xong Gậy Tình Bạn đẹp đẽ, A Ly mau chóng chồm đến hít hít mùi vị kia sao: “Ửm… Mùi kỳ lạ. Thảo dược. Linh dược này ta chưa từng thấy hay ngửi qua. Đồ quý nhỉ.”



A Ly ngầm tính toán giở trò xin xỏ Nguyễn Lạc cho cắn một miếng tự thưởng thức. Ai ngờ nó há mồm đớp đại gây Nguyễn Lạc sốc giật lẹ tay kịp: “Mơ! Đồ con nít con nôi bày đặt thấy gì cũng đớp! Đồ quý.”

Dẫu Nguyễn Lạc mới thu thập cả trăm đóa Mê Hồn Hoa thì chung quy nó có giới hạn. Nguyễn Lạc dùng còn tiếc tận chút kể chi A Ly dám mở mồm đớp thẳng. A Ly khịt mũi: “Hừ, keo kiệt nhân loại. Ích kỷ.”

Nhìn khuôn mặt nó rõ ràng đang mắng nhiếc Nguyễn Lạc ích kỷ, hắn cay cú ôm kéo nó về chà đầu mấy cái: “Điên à? Đây là đồ quý. Mạng, ừ thì… Đồ này có thể nguy hiểm tính mạng. Ta không cho thử!”

Sự thật Nguyễn Lạc phân vân liệu cho A Ly thử gặp vấn đề chăng, đã là Linh Hồ vì vậy không chừng chịu luôn ảnh hưởng tựa nhân loại vụ ảo giác. Tiêu Kiệt thử chả sao bởi thằng đấy trước gặp là phế vật.

Lão trung niên biến thái đề cập việc Nguyễn Lạc hấp thụ thành công Mê Hồn Hoa từ chủ yếu Nguyễn Lạc không tu vi. Con Linh Hồ ai biết nó vốn đã tu luyện hay chưa, lỡ Nguyễn Lạc mất pet rất thiệt đấy.

A Ly chau mày cau có, nàng ngỡ lý do căn bản là Nguyễn Lạc không thích chia sẻ, chứ đồ gây nguy hiểm đi tự sử dụng chi? A Ly cụp tai.

Nó phồng hai bên má quyết chí thử đến cùng, Nguyễn Lạc chắc chắn đang giấu đồ tốt giữ khư khư. A Ly nhủ: “Hừ uổng công bổn tiểu thư nãy thậm chí muốn đỡ giúp một kiếm. Đưa đây bù đắp lẹ!”

A Ly nó không thèm vâng lời Nguyễn Lạc, chồm chồm há miệng đớp gậy Nguyễn Lạc vừa cuốn xong. Rốt cuộc hắn đứng dậy kêu: “Chờ… Đã bảo chả thể dùng thế! Đây nổi cơn tham ăn à? Ngồi im lại liền!”

Nguyễn Lạc dọa tét mông A Ly nó mới chịu ngồi yên lặng chẳng tiếp tục đớp gậy. A Ly chép miệng: “Ích kỷ. Đồ vật tốt thì giữ ăn… Ta chê. Bổn tiểu thư không thèm. Mai ta đi mất cho ngươi tiếc.”

Dù sao tối nay A Ly trốn thoát hắn rồi, hắn không chiều nàng là hắn thiệt thòi. Nguyễn Lạc xài đá bắt lửa mồi cháy đầu gậy: “Xài vậy đó. Đốt đầu gậy bước một. Bước hai ngậm vào tận hưởng mau.”

Nguyễn Lạc ngậm Gậy Tình Bạn thưởng thức, rít dài thả khói mờ mịt tầm mắt A Ly. Nó hắt xì mấy phát kế ấy giơ chân quạt quạt khói bay. Khó chịu bực bội, A Ly: “A đáng ghét. Sặc… Khộc… Tên khốn bày gì.”

Trốn xa xa Nguyễn Lạc, A Ly nấp nấp dò xét khuôn mặt Nguyễn Lạc chậm chạp biến chuyển. Sắc mặt tươi tắn vui vẻ trút ưu tư, và hấp tấp cười cười theo lối ngớ ngẩn, A Ly quan sát hắn đánh giá.



A Ly lắp bắp: “Đây đây đây đây, liệu là loại tà dược gây nghiện? Ta có một số lần đọc được nhân loại thích sử dụng thảo dược mù quáng… Hại thân hại tu vi, bị cả ảnh hưởng to lúc đột phá thân tử đạo tiêu!”

Lầm bầm góc cây, A Ly lải nhải lặp đi lặp lại: “Phàm nhân còn xài loại thuốc gì đó do đám tà tông ma tu cung cấp. Giá đắt đỏ, cố tìm đống cảm giác khoái lạc, nhục dục thông thường xong m·ất m·ạng.”

Nguyễn Lạc phải chăng đang sử dụng thứ thuốc từ ma tu cung cấp? A Ly tự đặt mấy câu hỏi, cặp mắt quan sát hồi rồi ngưng ở tay Nguyễn Lạc: “Cản không? Sử dụng thứ này b·ị b·ắt… Bọn kia liền g·iết hắn đi!”

Phàm nhân cấu kết ma tu xài thuốc cấm, A Ly tưởng tượng giây phút Nguyễn Lạc bị đám chính đạo xử tử. A Ly phóng lại đập tay hắn gấp.

Nghĩ cảnh đầu Nguyễn Lạc rơi xuống đất, A Ly lập tức chạy tới ngăn cản sự dại dột. A Ly chớp mắt hất văng gậy rơi trên đất, mau chóng đớp gậy đang cháy ngậm vào mồm trốn thoát: “Giấu thứ này đi.”

Nguyễn Lạc vẫn tương đối ngơ ngác ngớ ngẩn thì phát giác con cáo trắng A Ly lảo đảo sau lúc chạy tầm chục bước. Mặt tái mét lẹ sang, hắn vội vội vàng vàng ôm A Ly lên xoa lông: “Ê ê, có sao không?”

A Ly đang chạy nửa chừng chóng mặt lảo đảo, thiên địa quay cuồng ngã quỵ. A Ly chóng mặt kèm ảo giác nhìn thấy tỷ tỷ trước mắt gọi: “Muội muội đáng thương của ta. Muội quá ngu ngốc, quá dễ tin!”

Về phần Nguyễn Lạc, hắn không rõ A Ly phát sinh chuyện gì, nó liên tục co giật khóc thét nức nở. Nguyễn Lạc lúng túng theo, hắn chưa chút kinh nghiệm chăm sóc thú nuôi: “C·hết c·hết… A Ly! A Ly! Dậy.”

Đưa động vật chơi đồ cũng khiến nó bay hoặc gặp bad trip ư? Giả sử nhẹ còn ổn, đà này A Ly bị co giật làm Nguyễn Lạc sợ run. Hắn mắng: “Con cáo ngốc!” Nguyễn Lạc ôm A Ly tìm suối hoặc con sông.

May mắn gần đó có suối nguồn, Nguyễn Lạc đem nước hất vào mặt A Ly giúp nó đỡ ngáo đồ. A Ly cố khóc nức nở tận khi th·iếp đi, thở phào nhẹ nhõm từ phía Nguyễn Lạc do A Ly không bị co giật tiếp.

Hắn khổ não phiền lòng: “Uầy, lần sau phải cẩn thận. Dùng khi không có A Ly ở gần. Nó liếc lúc mình say mê bay bổng nó c·ướp thì nguy đó. Tự dưng đi nuôi con pet ngáo ngáo khùng điên phiền c·hết mất.”

Vuốt ve bộ lông A Ly, sợ nó lạnh bắt buộc ôm nó giữ ấm, Nguyễn Lạc quay trở lại chỗ cũ thì gậy đã cháy phí sạch. Hắn khóc thầm: “Ôi, đồ đồ quý của ta… Thôi không xem… Xem tiếc đứt ruột đứt gan c·hết!”

Buổi chiều hoàng hôn A Ly mới chịu ngoan ngoãn mở mắt tỉnh giấc. Nó ngó trái ngó phải gặp Nguyễn Lạc đang ôm nó ngủ. A Ly chả nhớ nổi việc nào xảy ra sau dịp nó bỏ trốn ngậm gậy vào miệng.

A Ly còn đôi phần đau đầu, buốt não tê tê giống cắn trúng Hàn Băng. Nàng than thở: “Đi với tên này toàn gặp việc xấu! Tối nay phải trốn!”