Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 45: Thoát bí cảnh.




Chương 45: Thoát bí cảnh.

Trải qua một đêm đau khổ và hơn hết là đau mông, sáng sớm hôm sau A Ly ngồi dậy vẫn còn ê ẩm bực tức. A Ly khóc thầm: “Đau quá. Tên khốn nạn… Ta là tiểu thư Cửu Vỹ tộc Tông gia, hắn dám.”

Nguyễn Lạc đêm trước tét mông A Ly bồm bộp mấy chục phát khiến nàng đau điếng khóc thét vang rừng núi. Nguyễn Lạc dậy sớm bảo: “Ê… A Ly chừa cái tội chọc ta buổi tối rõ chưa? Bỏ tật thử trò.”

A Ly cay nghiến răng căm giận, nàng ráng nhịn nhục kiềm chế vì nay chắc tìm thấy lối ra khỏi đây. Chỉ cần đi khỏi đây Nguyễn Lạc đừng mong gặp A Ly tiếp, A Ly trăm phần trăm bỏ trốn xa cho đỡ ghét.

Cho nó ăn vài ba quả coi như bữa sáng, Nguyễn Lạc bế A Ly đặt trên đầu dẫn nó tìm kiếm trận pháp truyền tống. A Ly nhờ tối qua mở ra tu vi giúp nay nàng cảm giác được các điểm linh lực khá kỳ quái đó.

A Ly phát hiện thành công trận pháp truyền tống khỏi đây, nàng thốt to: “Đằng kia đằng kia!” Mỗi tội Nguyễn Lạc làm sao hiểu lời, chỉ coi thái độ A Ly mà theo, dựa hướng đuôi nó chĩa về để chạy sang xem.

Kết quả thật sự có tin tốt, Nguyễn Lạc thấy tận mắt trận pháp truyền tống vẽ trên mặt tảng đá lớn. Và tin tốt hơn đấy là vẫn hoạt động ấy. Nguyễn Lạc xoa đầu A Ly: “Giỏi lắm. Chờ ra ngoài kia ta thưởng.”

Bỗng chốc A Ly vênh mặt vểnh mũi: “Hừ hừ hừ, đừng ngỡ khen mấy câu mua chuộc bổn tiểu thư. Mau cái chân lên lẹ lẹ. Ta muốn rời đi? Ta cần tìm đường về, không thể kẹt đây với kẻ phàm nhân.”

Nguyễn Lạc chả biết nó lí nhí kêu kêu sao, hắn ôm A Ly xuống cả vòng tay rồi bọn họ gấp gáp đặt chân vào trận pháp truyền tống. Do ngoài kia chưa ai rời bí cảnh, hàng chục ngàn đôi mắt tập trung ở cổng lận.

Phía triều đình Hỏa Quốc, phía Nham gia cộng rất nhiều tông môn to to nhỏ nhỏ lập tức cảm giác dị động. Linh lực thay đổi, trận pháp bắt đầu thả tu luyện giả tiến ra bên ngoài. Tất nhiên là Nguyễn Lạc.

A Ly vừa thoát bí cảnh liền bị vạn ánh mắt đặt trên bản thân dò xét.

Cụp đôi tai xuống, A Ly lo sợ vì ở đây góp mặt hàng tá cường giả dư sức g·iết nàng. Trước nàng không sợ trời đất là cậy vào bản thân có Cửu Vỹ tộc chống lưng, chứ thực tế nàng Võ Tông chỉ là đồ ăn.

Giờ nàng mất sạch tu vi cũ, mới tu luyện tối qua lên Tụ Khí tầng ba thì dẹp vụ chiến một trận cùng bọn họ. Phía ngoài này, đám tiền bối đều đang bàn bạc liệu là thiên kiêu nào trong đám tiểu bối bước ra trước.



Ai ngờ nổi, kẻ đầu tiên bước chân khỏi bí cảnh ngập tràn nguy hiểm là Nguyễn Lạc, một thằng phàm nhân. Lát mặt Nguyễn Lạc đơ chốc: “Ơ… Đây là cổng vào mà… Đùa đùa đùa. Hi vọng không gặp việc.”

Cất toàn bộ Mê Hồn Hoa vô không gian giới chỉ thì vẫn nguy nếu bọn điên đạo đức giả đó giở trò c·ướp b·óc. Tu luyện giới chỗ sảng văn và cực kỳ c·hết não, chiêu trò chặn cửa ra c·ướp b·óc đồ tốt là chắc thôi.

Sự thật nhiều tên tán tu chẳng gia nhập tông môn để ý Nguyễn Lạc. Trên điểm ấy, đám này đặt mục tiêu vào A Ly. Vì Nguyễn Lạc ôm tới một con Linh Hồ rất quý hiếm bởi nó mang khả năng hóa hình.

Khi Linh Hồ tu luyện đến Võ Sư nó liền trở thành một yêu tộc chuẩn. Chưa kể, Thuần Thú Sư thích nuôi mấy Linh Hồ do linh trí chúng cao lẫn đáng yêu. Nữ Võ Giả cũng yêu thích vụ nuôi Linh Hồ.

Nuôi Linh Hồ tựa sủng vật, vừa toát vẻ quý phái cho chủ nhân vừa có thể đem lợi ích lớn. Nguyễn Lạc quay mặt đi gấp: “Chậc… Phiền toái? Đi vậy. Nhìn chằm chằm một thằng phàm nhân làm khỉ gì chứ.”

Trông bọn họ ngắm nghía mình đánh giá trên xuống khiến hắn bị mất thoải mái. Nguyễn Lạc che giúp A Ly xong thái độ ung dung rời nhanh khu vực. Cất bước xíu Nguyễn Lạc lập tức chịu thăm hỏi.

Một tên thuộc tiểu tông môn mở miệng: “Phàm nhân là tên đầu tiên rời khỏi đấy? May may hoặc thân hắn giữ đồ tốt. Biết điều để lại đi… Xem bao các môn phái gồm ma tu ở đây, ta có thể bảo vệ cái mạng.”

Hắn gằn giọng: “Giúp ngươi bảo vệ cái mạng cũng ổn. Chúng ta làm việc đặt chữ tín lên đầu. Không đồ tốt thì ta lấy con Linh Hồ bé đó.”

Tự dưng tâm trạng Nguyễn Lạc chuyển xấu, đây là một trong những thứ khiến hắn ghét thể loại tu luyện c·hết não. Nhân vật phân chia chính đạo ma đạo quái nào, bọn chúng khốn nạn y nhau đều thôi.

Giở trò giả vờ giả vịt chính đạo ma đạo vân vân, rốt cuộc là đám thổ phỉ c·ướp giữa ban ngày. Nguyễn Lạc liếc tên đó quay về cười với vài sư muội, hiển nhiên sắp dùng Linh Hồ c·ướp từ Nguyễn Lạc tặng.

A Ly nghiến răng, vuốt sắc lộ khỏi phần chân thều thào thầm: “C·hết tiệt giở trò bất lương. Bổn tiểu thư giữ tu vi cũ liền phanh thây mấy phần đem cho chó ăn. Giở cái giọng chính đạo, thổ phỉ.”

Nguyễn Lạc lẫn A Ly vô thức sở hữu suy nghĩ giống nhau. Nguyễn Lạc chắp tay: “Vị đại nhân này. Ta không có đồ tốt gì trong đấy. Chỉ đi hồi bị lạc đạp trúng trận pháp truyền tống ra. Kéo theo con Linh Hồ.”



Nhếch mép cao, Nguyễn Lạc cười đểu cán: “Nếu ngươi muốn có thể thử đi vào bí cảnh may mắn tìm một con. Về con Linh Hồ của ta. Nó. Là. Của. Ta!” Mặt hắn thèm đòn cố gắng nhấn mạnh chữ.

Tên thổ phỉ giữa ban ngày căng mắt điên tiết, phàm nhân may mắn rời khỏi đấy không muốn giữ mạng? Thậm chí mở lời châm chọc lẹ, thách thức một Võ Giả không dám c·ướp đồ, c·ướp sủng vật hắn?

Rút kiếm, tên này chĩa mũi kiếm vào Nguyễn Lạc: “Ta cảnh cáo ngươi rằng ngoài đây có ma tu trà trộn. Không ai bảo vệ khó mà sống. Phần hậu tạ lấy mỗi con Linh Hồ còn chả biết tốt xấu? Tìm đường c·hết!”

Ngoáy tai thở dài, Nguyễn Lạc nản lòng vì trốn thoát thằng Tiêu Kiệt vẫn tiếp tục vướng vào mấy thứ c·hết não khó chịu. Nói thật, hắn bỏ cái mạng giờ chả dễ dàng gì, bùa bảo vệ rồi thêm lão biến thái.

Hắn lắc đầu uể oải dẹp vụ đôi co thằng nhân vật làm nền c·hết dẫm. Nguyễn Lạc dứt khoát quay thân bước đi. Tên đó tức nghẹn, bị mỉa với thách thức lại còn các sư muội đằng sau cười nhạo phía hắn.

Thi triển kiếm kỹ, hắn đạp không lao qua nhắm đâm thẳng yết hầu Nguyễn Lạc vì tội sống chả biết điều, dám buông lời sỉ nhục Võ Giả.

A Ly lo lắng: “Cẩn thận hắn t·ấn c·ông! Trốn đi!” A Ly lần thứ nhất thấy lo cho Nguyễn Lạc, chủ yếu do Nguyễn Lạc không giao nộp A Ly. Dẫu phàm nhân đã dám trở mặt Võ Giả, A Ly chả rõ hắn khí phách hay là.

Đần, A Ly ngẫm chín phần là Nguyễn Lạc đần cơ mà trước mắt không thể để hắn c·hết. A Ly giơ móng vuốt thử sử dụng toàn bộ linh lực vội vàng đỡ giúp hắn: “C·hết tiệt… Sao bổn tiểu thư đỡ hộ hắn.”

Kiếm kỹ thi triển, A Ly cố phán đoán kẻ công kích tu vi tầm cỡ đỉnh phong Võ Đồ. Có điều A Ly tu vi quá thấp, tỉ lệ đỡ giúp Nguyễn Lạc chưa mấy ổn áp. Bấy giờ kiếm kỹ tung hoành ngang dọc.

Một kiếm kỹ khác chặn đứng gọn gàng kiếm kỹ tên kia dùng. Nguyễn Lạc ngẩng đầu phát giác một loại y phục trông cực kỳ quen mắt cùng nhớ được thằng Dương Minh Nhật bên Thiên Lang Tông.

Y phục Thiên Lang Tông, Nguyễn Lạc liếc trái lườm phải không hề gặp thằng phiền phức kia mới thở phào. Tô Trúc Như tùy tiện chỉ vung có một kiếm chặt ngang kiếm kỹ thi triển thấp kém của mục tiêu.

Xung quanh vỡ òa xì xầm lớn nhỏ, nhân vật quần chúng số một: “A… Đó là Tô Trúc Như của Thiên Lang Tông. Kiếm kỹ tạo nghệ quả nhiên. Giống đồn đại, đúng là nữ đệ tử cầm chân được Ma Vũ.”



Cách đây chưa lâu thiên hạ biết tin tức Ma Vũ nghe lệnh từ môn chủ Huyết Ma Môn thu thập Mê Hồn Hoa, Tô Trúc Như và sư đệ là đệ tử sống sót đem tin tức bẩm báo. Danh tiếng nàng cũng thăng hoa.

Đám nhân vật quần chúng ồn ào, đám nhân vật tầng lớp cao hơn xíu ví dụ cái kiểu đại lão thì chú ý ngầm. Sắc mặt của Nguyễn Lạc rất cay. Hắn thoát Tiêu Kiệt rồi! Sao cứ liên tục vướng rắc rối vậy?

Tô Trúc Như hạ xuống, đứng mặt bọn họ: “Thân là đệ tử chính đạo… Ngươi giở trò c·ướp b·óc thô thiển giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng tự hổ thẹn vẫn mặt dày động thủ một phàm nhân. Thật bại hoại.”

Phán hắn là tên suy đồi đạo đức cùng cực, chính đạo bại hoại, Tô Trúc Như thốt chẳng nể nang tên Võ Đồ phế vật. Mấy tên khác liền hùa vô.

Nhân vật quần chúng thứ hai: “Chính đạo bại hoại! Chính đạo chúng ta không có kẻ mặt dày thổ phỉ đó! Tông môn các người dạy dỗ đám đệ tử loại này? Ta là tông chủ thì lập tức xấu hổ khó gặp thiên hạ.”

Thoáng chốc đám tu luyện giả xoay sang sỉ vả tên động thủ Nguyễn Lạc và tông môn hắn gia nhập. Nguyễn Lạc chẳng thèm biết ơn, soi: “Uầy, quả là lũ đạo đức giả. Không ai lúc nãy chịu lên tiếng mà?”

Khi hắn chịu đe dọa chẳng một thằng độ lượng hay một tiên tử nào mở miệng can thiệp. Vì đệ tử thiên tài của Thiên Lang Tông giúp đỡ, đám này gấp gáp quay xe chuyển mục tiêu hùa vào phía kia.

A Ly tạm mừng rỡ Nguyễn Lạc chưa b·ị t·hương, nàng cũng chưa trúng chiêu kiếm kỹ ấy. A Ly tựa đầu vào Nguyễn Lạc: “Phù… May mắn. Kẻo móng vuốt xinh đẹp ta có gãy mất. Tìm cách chạy mau lên!”

Giơ chân trước đạp đạp mặt Nguyễn Lạc gọi hắn chạy, A Ly hối thúc: “Chạy đi chạy đi! Đám thần tiên gây gổ lũ ruồi muỗi c·hết! Chút chạy không kịp giờ, nhấc nhấc cái chân chạy! Đừng đơ mặt thế.”

Mặc kệ A Ly ra dấu hiệu, Nguyễn Lạc ôm A Ly nói nhỏ: “Nhìn rõ mặt bọn chúng không? Lúc chúng ta bị uy h·iếp chúng chỉ xem trò vui. Vì có tai to mặt lớn tham dự chúng vội vàng đổi ý lấy thiện cảm.”

Nguyễn Lạc vuốt ve đuôi A Ly: “Chung quy là một lũ đạo đức giả tởm lợm gớm ghiếc. Luôn luôn cho bản thân là đúng tùy tiện phán xét rồi c·ướp b·óc. Giấu ích kỷ nhỏ mọn đằng sau vẻ ngoài thanh cao.”

Hằn cười khẩy nhắc nhở A Ly: “Nhớ lấy lời ta A Ly. Trên cái cõi đời này không tồn tại bông tuyết nào trong sạch… Chúng chỉ lộ nó ra hay thật giỏi giấu giếm mùi h·ôi t·hối thôi. Chính đạo thì giấu, ma tu thì lộ.”

Thế giới sảng văn c·hết não khốn nạn, Nguyễn Lạc nuôi một con pet ở bên cạnh còn bị dòm ngó c·ướp b·óc. A Ly bất ngờ: “Hắn… Có lẽ, gặp… Việc đau khổ khó tả để căm ghét tu luyện giới đến mức đấy.”

Bỗng A Ly dụi đầu vô tay Nguyễn Lạc nhằm thử an ủi, nửa chừng tỉnh táo thét: “Không không không! Sao ta lại an ủi? Kệ hắn kệ hắn… Hừ!”