Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 44: Đặt một cái tên.




Chương 44: Đặt một cái tên.

“Từ giờ tên mày là Noobmaster69.” Mỗi chữ cuối Nguyệt Ly không thể hiểu được. Dù vậy nàng lọt tai vẫn cảm giác chắc chắn đây tựa một tên xúc phạm, đáng ghét. Do đó Nguyệt Ly lại xù lông.

Nguyệt Ly xù lông bày tỏ không chấp nhận, thái độ phản đối gay gắt. Chưa kể nàng là ai? Nàng là Tông gia của Cửu Vỹ tộc, cớ sao giờ chịu một tên phàm nhân chưa khai mạch đặt tên cho. Chuyện gì thế?

Hắn làm nhục nàng, khiến nàng mất thuần khiết cũng thôi đi. Đà này thậm chí Nguyễn Lạc dám đặt tên cho nàng, Nguyệt Ly cay mắt dùng biện pháp khè Nguyễn Lạc buộc hắn quên đi việc đặt tên.

Trong mắt Nguyễn Lạc, hắn thấy nó khè khè chống đối dựng lông khá đáng yêu. Có điều trước kia Nguyễn Lạc chưa từng nuôi động vật đó. Nhận nuôi cáo con đương nhiên phải đặt tên nuôi mới tốt.

Nguyễn Lạc bắt đầu suy tính con đường đào tạo cáo trắng rồi luôn. Vì vậy lấy cái tên tâm đắc đặt cho cáo, ai ngờ nổi nó chê cơ. Nguyễn Lạc: “Noobmaster69 là tên sủng vật ngày trước ta nuôi. Nó mạnh đấy.”

Nguyệt Ly khinh thường khịt mũi một cái làm Nguyễn Lạc ngỡ nàng bị cảm lạnh. Nguyệt Ly cau có: “Hừ… Dám lấy tên sủng vật đặt cho ta ư. Nhân loại lá gan không nhỏ. Đừng hòng ta chấp nhận toại nguyện.”

Căn bản Nguyễn Lạc chưa từng nuôi động vật, sủng vật hắn đề cập là một loài thú nuôi trên game. Nguyễn Lạc hay đặt mấy tên dị dạng rồi ngầu ngầu theo lối hắn ngẫm. Noobmaster69 theo hắn là tên đẹp.

Thở dài chán chường, con cáo trắng này thật sự quá phiền phức khó chịu, rốt cuộc Nguyễn Lạc nhượng bộ: “Thôi thôi, đổi thì đổi… Hừm! Noobmaster69 không đồng ý thì đổi tên Darkshadow chịu chưa?”

Nguyệt Ly lần thứ hai dựng lông khè hắn, nàng đã ra lệnh dừng vụ đặt tên xúc phạm nàng, tên này cứ liên tục cha cố. Liếc liếc sơ gấp gáp, Nguyễn Lạc đặt tay ở cằm: “WhiteAngel? Tên đẹp nhất ấy!”

Mọi cái tên đẹp Nguyễn Lạc từng đặt tiền kiếp đều bị Nguyệt Ly ghét.

Bực bội ngó nó, tập trung nhìn nó chằm chằm vì tính ngỗ ngược khó chiều, Nguyễn Lạc: “Vậy cuối cùng muốn cái tên gì… Bực thật… Mấy loại tên đẹp thì chẳng thích. Ưa mấy quả tên cùi bắp tại chốn đây?”

Đặt tên theo thế giới này thì Nguyễn Lạc trước là lười động não, hai là mấy tên tiếng Trung hoặc Hán Việt rất khổ não. Nguyệt Ly cay tức nghiến cả răng: “Dẹp trò đặt cái tên cho ta được không? Ta cần à?”



Nguyệt Ly dứt khoát chống đối Nguyễn Lạc đến tận cùng trời đất, hắn thở nàng liền ghét. Nguyễn Lạc ôm Nguyệt Ly bế ngang mặt: “Ừ ừm… Ngày xưa tao nhớ bạn bè tao có nuôi một con cún… Lông bạc trắng.”

Chẳng rõ lần bao nhiêu Nguyệt Ly bị Nguyễn Lạc chọc giận, giờ hắn cố ý đem tên con chó đặt cho nàng. Điên tiết đẩy tay hắn, Nguyệt Ly vội vàng rơi xuống đất gọi: “Im im im… Dám lấy tên nó đặt ta g·iết ngay!”

Chớp mắt Nguyễn Lạc xác định độ phù hợp, mỗi tội hắn không thích tên đó lắm. Coi coi con cáo ngỗ ngược, Nguyễn Lạc giơ trón trỏ bảo: “A Ly! Tên này không thể nào từ chối! Mày bắt buộc phải lấy!”

Nghe A Ly tự dưng khiến Nguyệt Ly nhớ đây là cách tỷ tỷ nàng gọi. Từ lúc lâm nạn, đầu nàng vẫn đang chối bỏ sự thật về người tỷ tỷ, trong một dịp im ắng gây Nguyễn Lạc tưởng nàng đồng ý chốt tên gọi A Ly.

Nguyễn Lạc bế nàng lên đặt trên đầu: “Từ giờ tên ngươi là A Ly… Hiểu chưa? Đừng đi lạc. Ta tìm đường dẫn chúng ta đi khỏi đây, dăm ba đồ truyền thừa cộng cơ duyên vớ vẩn. Nguyễn Lạc ta cóc cần.”

Nguyệt Ly tỉnh táo khỏi ảo mộng, nàng đã trở lại hiện thực tàn khốc rằng bản thân chịu ám hại. Nguyệt Ly khịt mũi: “Hừ… Làm như có… Phàm nhân đi vô đây toàn cái mạng bước ra đã tổ tiên phù hộ rồi.”

Nàng không tin Nguyễn Lạc có loại quyền lựa chọn nổi cơ duyên hay truyền thừa. Vì nàng cùng bà bà tốn mọi công sức để lấy bảo vật kia kìa, kể chi thằng phàm nhân cùi bắp. Nguyệt Ly: “Ra khỏi liền chạy.”

Vụ nàng chấp nhận theo Nguyễn Lạc là không thể, nàng phải tìm biện pháp khôi phục tu vi, quay về Cửu Vỹ tộc và hỏi tỷ tỷ đầu đuôi việc.

Phí thời gian theo Nguyễn Lạc mò đường, A Ly tìm mãi tìm mãi chả thấy đâu trận pháp có thể truyền tống khỏi đây: “Vốn ở chỗ nào…” Nàng thắc mắc, nhớ rằng trận pháp phải gần khu vực tìm kiếm.

Nguyễn Lạc đều thắc mắc điều tương tự, trước khi rời khỏi Vô Sinh Giáo tàng thư các hắn nghe Vạn Tường Hộ Pháp truyền âm tiết lộ. Chắc chắn chốn rừng rậm kia đang tồn tại trận pháp dịch chuyển!

Đi bộ ngày dài hụt hơi lẫn mỏi chân cũng không chút manh mối, mặt mày Nguyễn Lạc không dễ chịu. Việc may may là Nguyễn Lạc kêu gọi A Ly phát giác thứ gì thì A Ly dẫn qua cây cao mọc đầy quả ngọt.

Lương khô ăn sạch, nửa củ khoai lang thì đưa A Ly ăn chống đói dịp vừa gặp nên Nguyễn Lạc tạm mừng. Hắn trèo cao hái mấy quả cầm, thả xuống bên dưới cho A Ly, A Ly chạy vòng vòng lụm tất.



Nàng tranh thủ ăn càng mau càng tốt, kiểu đại loại trả thù Nguyễn Lạc vì vụ ở sông. Bao quả hắn hái bị nàng nuốt trọn, Nguyễn Lạc vì ngỡ đủ nên leo xuống thì mặt đần do chưa một quả chạm đất.

Biết A Ly nuốt sạch, Nguyễn Lạc bóp nhẹ gò má nó: “Ngươi… Đồ con heo! Ngươi là cáo hay là heo thế? Chục quả rơi xuống tầm tầm khẩu phần ba bốn người ăn tiết kiệm… Ngươi đớp sạch không chừa?”

Nguyệt Ly quay mặt đi giả vờ giả vịt vô tội dẫu bụng tiểu hồ ly phồng to, khuôn mặt thì mũm mĩm. Nguyễn Lạc thở uể oải: “Thôi thôi, hái tiếp là được. Lần này đừng mong ta thả xuống cho đớp! Nằm mơ!”

Nàng tạch lưỡi thầm oán trách Nguyễn Lạc tham ăn, có mấy quả lặt vặt cũng bày đặt trách móc giữ khư khư. Nguyễn Lạc tí hái lẹ xuống, ôm A Ly đến góc cây ngồi ăn quả: “Uầy… Sao quả ta ăn chua ác.”

Nghe vậy Nguyệt Ly khúc khích cười đáng đời Nguyễn Lạc, hắn chú ý: “Đúng là loài linh thú ở đây… Thông minh hiểu tiếng ta thốt. Gọi là… Có trí tuệ.” Xem xét, Nguyễn Lạc vô thức xoa đầu A Ly chốc lát.

Nguyệt Ly trốn tránh tay hắn, nàng cấp tốc né trái trốn phải chống đối nữa: “Xoa đầu bổn tiểu thư? Mơ mộng hão huyền! Hừ… Ta né ta né!”

Cuối cùng Nguyệt Ly buồn ngủ th·iếp đi, Nguyễn Lạc mau chóng ôm cáo con vào vòng tay. Tìm chỗ đẹp không gặp ma thú và đỡ bị lạnh, hắn trải tấm vải đặt A Ly nằm gọn vô. Nguyễn Lạc: “Chăm pet.”

Trước giờ đây là lần đầu Nguyễn Lạc nuôi động vật, tiền kiếp hắn vốn sống nhà chung cư do đó hạn chế nuôi hạn chế phiền phức. Giờ coi bộ nuôi động vật cũng không tệ lắm, Nguyễn Lạc gác tay sau gáy.

Hắn nằm ngắm sao, màn đêm buông và mặt trăng bạc hoàn hảo vô khuyết. Nguyễn Lạc ngủ nghỉ còn phía A Ly ngủ đã xong thức dậy lẹ lúc nửa đêm. A Ly bị trăng bạc làm thức, nó coi Nguyễn Lạc ngủ.

Ngáp cụp cả đôi tai bé bé xinh xinh, A Ly chạy đến tảng đá lớn gần ấy ngắm nghía trăng bạc. Nguyệt Ly thầm than: “Có gì đó… Kỳ lạ với ta? Tự dưng thức dậy ngắm trăng. Chậc... Chờ chút. Cảm giác này.”

Linh lực tràn trề, thân thể sảng khoái giống đắm chìm trong nước ấm cơ, Nguyệt Ly nhắm mắt cao đầu hấp thu linh lực. Tia sáng từ trăng bạc bị nàng hấp thu vào ấn ký ở mi tâm, tu vi nàng dần mở ra mau.

Tự bạo mất đi tu vi chỉ giữ mạng và kẹt hình dạng Linh Hồ, A Ly dựa việc hấp thu nguyệt quang thoáng chốc khai Tụ Khí tầng một. Chớp mắt vài cái, A Ly mừng rỡ: “A, ta tu luyện bằng nguyệt quang sao?”



Đây là thứ chưa từng xuất hiện kể từ lúc nàng còn nhỏ. Tu luyện bằng cách hấp thu nguyệt quang quá bá đạo, chỉ hấp thu một thoáng mở tu vi Tụ Khí, A Ly điên rồ nghĩ tới vụ liên quan mật thiết Huyết Châu.

Nàng nhủ nhỏ: “Rốt cuộc bí mật Huyết Châu là thế nào. Ta chưa đoán được là liệu tỷ tỷ biết cách tu luyện này sẵn! Đây mỗi nửa viên Huyết Châu, trường hợp dùng một viên Huyết Châu biết chừng ta c·hết rồi.”

Bất giác nàng phải cảm tạ bà bà vì liều mạng đoạt đi nửa viên dịp sắp bạo tu vi. A Ly ngồi vẫy đuôi trên tảng đá tiếp tục hấp thu tu luyện từ nguyệt quang. Tụ Khí tầng một trôi qua hai giờ tăng lên tầng ba.

Tụ Khí đối yêu tộc sẽ ngang Khai Mạch của nhân loại, bọn họ chả cần khai thập mạch để bắt đầu gom góp linh khí. A Ly dần lộ thêm đuôi.

Chiếc đuôi thứ hai mờ nhạt không thấy rõ trong đêm tối mù, A Ly kết thúc việc hấp thu nguyệt quang do mệt mỏi tâm trí kèm giữa mi tâm ấn ký dừng sáng. A Ly vẫy đuôi phấn khích: “Mỗi ngày hai canh giờ!”

Đấy là thời gian A Ly tính toán tu luyện mỗi ngày, đừng tưởng chậm hiểu lầm, nó mau một cách đáng sợ. Năm xưa A Ly tu luyện tốn tới bốn ngày đạt được Tụ Khí đệ nhất tầng, tuần kế là đột phá tầng ba.

Tốc độ ấy không xếp vào hàng tiểu tốt mà xếp hàng trung cao ở Cửu Vỹ tộc Tông gia. Hiện giờ ngồi im hai canh giờ A Ly đột phá tầng ba. Nàng chỉ tu luyện được tầm hai giờ dù thế nó xứng đáng mỗi giây!

A Ly nhảy xuống tảng đá, nàng đi xéo bước từng bước chậm chạp về phía Nguyễn Lạc ngáy ngủ. Sắc mặt giận dữ, A Ly giơ vội bốn vuốt ra: “Nhân loại c·hết tiệt. Dám làm nhục ta, nên dạy hắn bài học.”

Vuốt kề cổ Nguyễn Lạc, A Ly dời vuốt lên mặt hắn: “Còn cần hắn đưa khỏi đây. Tạm giữ cái mạng thấp hèn. Chờ rời khỏi lập tức trừ khử… Làm hắn trải nghiệm t·ra t·ấn bù đắp sự sỉ nhục ta chịu, ừm ừm ừm.”

Kế hoạch của A Ly là rạch mặt Nguyễn Lạc, ép hắn dậy tẩn hắn một trận bắt phục tùng. Nàng có tu vi còn hắn chưa Khai Mạch. Ép hắn phục tùng là việc dễ, A Ly thẳng tay cào mấy phát mặt Nguyễn Lạc.

Ngỡ v·ết t·hương sâu hoắm chảy máu lênh láng, A Ly nhếch mép trêu tức Nguyễn Lạc. Kết quả hắn bật dậy thét đau ôm mặt đỏ chỉ vài vết hằn: “Cái khỉ gì hả! Tao mới ngủ chút mày tạo phản? A Ly!”

Trông Nguyễn Lạc nhìn bản thân chằm chằm siết tay, A Ly thót tim vô thức ngớ ngớ không biết sai ở đâu: “A… A từ từ. Đừng qua đây… Từ từ… Đừng! Ngươi muốn làm gì! Tên hạ lưu đốn mạt! Bỏ bổn tiểu…”

Nguyễn Lạc kẹp con cáo trắng hư đốn trên vai, tay liên tục tét mông nó chục phát đau đớn bắt nó kêu to giữa rừng rậm. A Ly khóc thét: “A! Đau đau! Tên c·hết dẫm! Dừng ngay lại… A, dừng… Hức… Đau.”

A Ly kêu gào thảm thiết nhưng Nguyễn Lạc chẳng hiểu gì: “Dừng tay. Ta biết lỗi… Bổn tiểu thư biết lỗi… Đau… A hức. Hức đừng tiếp tục!”