Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 43: Nguyệt Ly ủy khuất.




Chương 43: Nguyệt Ly ủy khuất.

Tình huống hiện giờ tương đối quỷ dị, vốn tưởng Huyết Châu không thể đưa ra các việc kỳ quái nhưng sự thật lại khác. Nguyệt Ly tự hấp thụ Huyết Châu xong mất đi phần lớn tu vi và còn về bản thể.

Do thuộc Tông gia Cửu Vỹ tộc, nàng chưa từng quay lại bản thể tiểu hồ ly từ lúc xuất sinh. Nàng sở hữu dạng người sớm, cớ sao bấy giờ kẹt ở dạng tiểu hồ ly, thậm chí đen đủi gấp chục lần là gặp hắn.

Cớ gì Nguyệt Ly căm ghét Nguyễn Lạc khi Nguyễn Lạc chả nhớ nổi vụ gặp nàng? Vậy phải bắt đầu trước dịp bọn họ vô đây, bắt đầu dịp mà Nguyễn Lạc mới đặt chân vào thành. Hắn đi dạo trên đường lớn.

Trốn tránh kỹ viện, né sạch gọi mời dẫu cô nương nào cô nương nấy đều đẹp với biết cách quyến rũ khách nhân, hắn đắc tội Nguyệt Ly. Muốn kể một kiểu cụ thể thì hắn dám thẳng thừng xúc phạm nàng.

Nguyệt Ly cộng thêm bà bà trà trộn kỹ viện. Giả làm kỹ nữ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ép bọn nam nhân đó say đắm, chủ yếu bọn họ đánh vào mấy kẻ thuộc dòng dõi tu luyện to, tông môn lớn.

Moi móc thông tin, hành động cẩn thận hoặc đọc luôn những gì đám ấy hay trưởng bối chúng thăm dò từ bí cảnh. Ai ngờ xui xẻo, Nguyệt Ly đang đánh đàn thu hút bao cặp mắt thì Nguyễn Lạc phá vội vàng.

Hắn dám chắp tay thét cúc áo nàng chưa cài! Hắn đường đường một nam nhân thấy nữ nhân thế lại còn mở miệng nhắc nhở. Đây chả tại chốn tiền kiếp Nguyễn Lạc sống, hắn làm pha đó khác gì vả mặt đâu.

Cú tát nặng nề đỏ chát thẳng mặt Nguyệt Ly, nàng thân là yêu hồ nổi tiếng sắc đẹp mê hoặc nhân loại. Chưa kể Nguyệt Ly mang dòng Cửu Vỹ tộc thuần khiết chảy trong huyết quản, nàng cảm giác b·ị đ·au tâm.

Tên này không chịu vẻ đẹp nàng quyến rũ, hắn chỉ là một kẻ chả tu vi. Là một tên phàm nhân lại dám từ chối sức quyến rũ từ nàng, Nguyệt Ly hận Nguyễn Lạc thấu xương, hận không thể ra tay giải quyết hắn.

Kết quả bữa sau Nguyễn Lạc đi ngang nghĩ bị lườm chính là do nàng.

Tận lúc đặt chân vô bí cảnh, Nguyệt Ly chủ động quay ngoắt sang liếc Nguyễn Lạc tức giận. Tự nhủ gặp tên này bên trong liền t·ra t·ấn, đem hắn buộc quỳ rạp dưới chân nàng gọi một tiếng nữ vương đại nhân.

Ghét của nào trời trao của đó, giữa bao tu luyện giả đi vào đây tìm cơ duyên, nàng hóa tiểu hồ ly gặp ai chả gặp thì gặp hắn. Nguyệt Ly ngây ngốc bàng hoàng vì sự phản bội, nàng còn căm tức là từ Nguyễn Lạc.



Nàng không đội trời chung với hắn, Nguyệt Ly cấp tốc đẩy tay Nguyễn Lạc phát mạnh, nàng gấp gáp dựng đuôi trừng mắt hắn. Nguyễn Lạc: “Nào nào… Dữ dằn ít thôi. Không ăn liền c·hết đói? Cứ thích dữ thế.”

Hắn tình cờ bắt gặp tiểu hồ ly, mỗi tội Nguyễn Lạc quen gọi là cáo ấy chứ. Soi soi thái độ con cáo này khó tuân theo, tựa nó có thù oán gì đối hắn, Nguyễn Lạc hít sâu: “Uây, dẹp dữ dữ đê. Ăn uống chút?”

Nguyệt Ly dựng lông dựng đuôi khè Nguyễn Lạc nhưng tiếng kêu có điểm đáng yêu. Nội tâm của nàng: “Bổn tiểu thư thà c·hết cũng sẽ… Không thèm phục tùng điều ngươi muốn! Ta không ăn, nhịn đói!”

Chớp mắt lia lịa, Nguyễn Lạc bó tay vì con cáo này quá lì lợm, thích ngỗ nghịch. Nguyễn Lạc đặt nửa củ khoai lang nguội lạnh trên đất: “Ăn thì ăn… Mà chờ xíu, tao không hiểu sao mày ở đây được.”

Hắn đột nhiên suy xét đây là bí cảnh thời thượng cổ thuộc một trong cả tam đại tông môn Vô Sinh Giáo. Làm sao con cáo bé bé đó chui vô đây? Nó sống sẵn ở đây thì càng bất hợp lý, sao nó sống nổi?

Ngày đầu Nguyễn Lạc tiến vào bí cảnh đã trông thấy Viễn Cổ Cự Viên. Mấy loài ma thú yếu hay mạnh vẫn khó dưới Võ Sư. Trừ lũ Tử Lang là ngoại lệ, theo Tiêu Kiệt kể Tử Lang nó sinh sản nhanh, dễ trốn.

Bé cáo con nhìn yếu hơn Tử Lang, Tử Lang thì Nguyễn Lạc phải đấm. Còn con cáo bé thì nó cố cách mấy đều y cún con, Nguyễn Lạc chọc: “Chắc… Chắc không là yêu tộc giả dạng… Yêu hồ giả dạng đâu.”

Lọt tai câu hắn thầm thì, Nguyệt Ly toát mồ hôi hột đầm đìa, ngồi im rén run: “A… A a hắn biết! Hắn đoán trúng? Tiêu rồi! Ta giờ rất yếu!”

Ghét thì ghét, hận thì hận Nguyễn Lạc nhưng nàng không có tu vi kìa. Nàng mất toàn bộ tu vi kể từ lúc hấp thu đi Huyết Châu. Nguyên do tám phần vì tự bạo, Huyết Châu là thứ giữ cho Nguyệt Ly tạm sống.

Giờ đánh nhau trở mặt nàng chẳng thắng nổi Nguyễn Lạc, giờ bị hắn nhắm g·iết thì nàng tiêu chắc. Nguyễn Lạc trầm mặc, soi con cáo đấy: “Ừ… Mấy quả kịch bản đần độn ấy dễ diễn ra lắm… Có thể thật.”

Trong đống truyện thể loại sảng văn c·hết não, một khi gặp một con hồ ly thì phải mang yếu tố dẫn dắt tới mạch truyện tiếp. Hắn coi lẹ: “Hừm… Này… Nếu ngươi là cáo tầm thường… Ta nuôi, còn nếu.”

Nguyễn Lạc híp mắt thốt: “Nếu là đám hồ ly này nọ thì ta cần suy xét. Ta không thích bọn chúng lắm. Cứ cứ cảm giác sai sai kiểu gì… Coi sơ lông ngươi đất cát nhiều ghê. Không thể ở bẩn, mắc bệnh đó.”



Nguyệt Ly nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp… Nhân loại đáng c·hết! Hắn dám so ta thua đám cáo Phân gia… C·hết tiệt c·hết tiệt… Ta ghi… Ghi nhớ. Chờ bổn tiểu thư trở về trước lập tức đem ngươi trừ.”

Không kịp ảo tưởng lung tung, Nguyệt Ly lần hai bị Nguyễn Lạc bế lên cao ngó lên ngó xuống ngó đủ góc. Nguyệt Ly ngập tràn xấu hổ: “Đê… Đê tiện, bỉ ổi… Hạ lưu! Mau thả ta xuống, thả bổn tiểu thư xuống!”

Nguyễn Lạc chưa thấy có gì bất thường ngoại trừ giữa trán con cáo xuất hiện ký hiệu nửa trăng máu. Nguyễn Lạc lầm bầm: “Hừ… Thôi. Không thể nào yêu tộc đi biến thành cáo vô hại. Lại sắp c·hết đói.”

Hắn chán ghét thế giới sảng văn c·hết não đến mức vô thức nghi ngờ vớ vẩn. Sao con cáo be bé này là yêu tộc, là Cửu Vỹ tộc? Kể chuyện cười à? Chép miệng hai cái, Nguyễn Lạc cầm khoai lang đút nó thử.

Nguyệt Ly liên tục khép kín miệng không thèm ăn, quyết tâm chống đối Nguyễn Lạc tới cùng. Lát sau bụng tiểu hồ ly b·iểu t·ình ọc ọc ọc. Giơ chân trước kéo hai bên tai cụp xuống, Nguyệt Ly bị gượng gạo.

Thẹn thùng xấu hổ, Nguyệt Ly ngó Nguyễn Lạc đang cười nhếch mép mỉa nó đói còn làm giá: “Khốn kiếp… Ta chịu sỉ nhục… Từ tên… Này!”

Rốt cuộc chống c·hết đói nên bắt buộc ăn, bị Nguyễn Lạc đút ăn, nàng vừa nhai khoai lang vừa âm thầm nói: “Chờ ngày bổn tiểu thư trở về. Cho… Cho ngươi gánh toàn bộ đống sỉ nhục ta chịu. Hừ… Ực, hừ.”

Con cáo này trong lúc ăn cứ bày vẻ mặt cộc cằn liếc liếc hắn, Nguyễn Lạc dở khóc dở cười. Từ khi hắn chuyển sinh vào thế giới c·hết não là chưa từng gặp động vật nào giống nó, Nguyễn Lạc thấy thú vị.

Nguyệt Ly khơi dậy lòng tò mò của Nguyễn Lạc, nàng ăn gọn gàng cả nửa củ khoai lang một lần, liếm mép mấy cái chê: “Hừ… Vị gì dở tệ.”

Nguyễn Lạc ôm Nguyệt Ly trên tay đi tiếp, hắn đang tìm trận pháp để rời khỏi bí cảnh do hôm trước bị truyền tống khỏi tàng thư các. Thời gian chuyện trò cùng Nhan Minh Tuyết kết thúc hắn sủi đi mau mau.

Chung quy ba cái câu chuyện lừa gạt Tuyết Nhan tiên tử không níu nổi lâu dài, nàng phục hồi g·iết hắn thì phiền.

Vừa có Mê Hồn Hoa, Nguyễn Lạc muốn dành thời gian thưởng thức thay vì vướng mấy phiền phức. Tay Nguyễn Lạc chỉ vớ đại cuốn thư tịch để đi lẹ.



Chưa lấy đồ thì Vô Sinh Giáo tàng thư các không cho phép hắn dịch chuyển. Nguyễn Lạc lấy đại chứ còn chả bận tâm vụ ngó ngàng qua. Đi khỏi được tàng thư các không lâu thì Nguyễn Lạc gặp cáo con.

Nguyệt Ly tạm gạt bỏ mấy hành động vùng vẫy, nàng cần nhờ vả hắn đưa nàng đi ra khỏi bí cảnh. Nguyệt Ly mất biện pháp xài linh lực cố cảm ứng tìm kiếm trận pháp truyền tống: “A… Vô dụng… Mất sạch.”

Tu vi không có, khả năng tự vệ trước đám ma thú hoặc tu luyện giả đều chả thể, Nguyệt Ly rầu rĩ ngày tháng kế tiếp sống sao. Đảo mắt, nàng liếc Nguyễn Lạc rồi nản thở dài: “Phàm nhân làm gì bây giờ.”

Vốn nàng tưởng Nguyễn Lạc cộng bằng hữu phàm nhân của hắn c·hết thảm ở đây, ai ngờ tận lúc này hắn chả chút thương tích. Ngẩng đầu, Nguyệt Ly chồm chồm xem phía trước, đuôi vẫy vẫy mấy phát.

Nguyễn Lạc giơ tay đẩy đuôi nó: “Ê đừng hất đuôi vào mặt ta… Khó chịu… Nào nào. Ngồi xuống đàng… Ê… Ngươi cố tình đúng không!”

Nguyệt Ly bơ Nguyễn Lạc, nàng cuối cùng phát hiện cách trả thù hắn. Tuy giờ tạm chưa thể xử hắn cơ mà gây hắn khó chịu rất ổn, Nguyệt Ly: “C·hết đi c·hết đi! Bổn tiểu thư cù c·hết ngươi… Hây hây hây. Hừ!”

Nguyễn Lạc mất kiên nhẫn liền túm lấy đuôi con cáo nghịch ngợm ấy. Hắn đảo mắt qua dòng sông gần đó, đảo mắt về con cáo lông cát đất kha khá bẩn: “Ô? Cáo có ghét nước không nhỉ! Mà thôi chú ý gì.”

Hắn cười gian tựa ác ma kh·iếp đảm tâm can Nguyệt Ly, nàng run sợ kế tiếp liều mạng giãy đành đạch chạy thoát vòng tay Nguyễn Lạc. Nguyệt Ly thét: “Vô liêm sỉ! Ta g·iết ngươi! Chắc chắn không tha!”

Mặc kệ nàng gào thét đau thương cỡ nào, Nguyễn Lạc bắt được tay chân và đuôi Nguyệt Ly ôm lại. Nguyệt Ly khóc ròng, đầu nóng ran: “Khốn kiếp… Bổn, bổn tiểu thư ta có một ngày… Mất thuần khiết.”

Nguyễn Lạc đè Nguyệt Ly xuống sông tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ, bao công sức vùng vẫy giãy trốn của Nguyệt Ly vô dụng. Càng tắm cho thì phát giác ngay con cáo này mang bộ lông trắng toát xinh xắn, hắn soi xem.

Nội tâm Nguyệt Ly giờ đây chỉ hận chẳng thể cắt tay chân hắn, rút cả xương lóc cả da hắn đền bù tổn thất đời thuần khiết. Tự dưng chớp mắt mấy lần, Nguyễn Lạc vội vàng bế nàng cao: “Ồ… Là một cô bé.”

Nguyệt Ly điên tiết đến nỗi tưởng tượng ngàn đao găm hắn và ngàn mũi thương đâm thấu từng đoạn gân cốt Nguyễn Lạc. Nguyệt Ly gọi: “Nhân loại! Bổn tiểu thư liều mạng với ngươi! Ta thà c·hết!”

Nàng quay sang cắn chặt tay Nguyễn Lạc ngấu nghiến, kỳ lạ ở chỗ tay Nguyễn Lạc chả xíu đau còn răng Nguyệt Ly truyền cảm giác tê tê sắp lung lay. Nguyệt Ly khóc không ra nước mắt: “Ta… Ta yếu vậy sao…”

Lâm vào trầm cảm tột độ, Nguyệt Ly lăn đùng ra nằm úp mặt xuống sông: “Giết ta đi… Để bổn tiểu thư c·hết! Để bổn tiểu thư giải thoát. Giết ta đi… Giết ta đi. Thế gian đối xử ta, ta đã làm gì sai.”

Nguyễn Lạc tắm rửa sạch sẽ cho cáo trắng xong lấy miếng vải đủ khô lau giúp nó, ngón trỏ đẩy trán: “Từ giờ tên mày là Noobmaster69!”