Chương 40: Tái ngộ Mê Hồn Hoa.
Tình huống trước mắt có đôi chút quỷ dị mà nhìn vào chưa chắc ai có thể tin tưởng, giả sử Tiêu Kiệt trông thấy cũng rửa mắt mấy lần. Bây giờ Nguyễn Lạc đang ngồi chán chường chả rõ cần làm gì.
Tuyết Nhan tiên tử, người bài danh thứ nhất thiên kiêu bảng của Hỏa Quốc, mỹ nhân bao tên thầm nhớ trộm thương đang tựa đầu vào bờ vai Nguyễn Lạc. Mặt mày hắn khó xử cùng cực, rơi ở đáy vực thẳm.
Cách đây vài khắc Nguyễn Lạc mặc kệ tiếng Nhan Minh Tuyết lo lắng gọi. Hắn hành động giả vờ rằng chịu mê hoặc thoát khống chế chạy đi. Rốt cuộc thấy đường tới Mê Hồn Hoa Nguyễn Lạc nhảy thẳng.
Hắn cảm ứng Mê Hồn Hoa nên biết chắc dưới vực sâu chẳng nhìn nổi đáy này có hồ nước đỡ. Mặc kệ nhảy xuống, Nguyễn Lạc ngỡ thoát cả Tiêu Kiệt với Tuyết Nhan tiên tử thì ai đoán được nàng nhảy chung.
Trong lúc đang rơi cắm đầu, Nhan Minh Tuyết sử dụng pháp bảo trăm bạc kia lần nữa đỡ bọn họ bay tiếp. Xui xẻo làn khói lục dày thêm dẫn xuống đáy vực, tâm trí nàng khó giữ vững và pháp bảo vô pháp dùng.
Nguyễn Lạc kèm Tuyết Nhan tiên tử chổng đầu rơi xuống hồ, nàng bị hôn mê b·ất t·ỉnh vì ảnh hưởng nặng nề của Mê Hồn Hoa. Vừa đi gấp gáp cứu nàng kéo lên bờ vừa phải suy xét biện pháp, hắn nhức đầu.
Lát nữ nhân này thức giấc giải thích sao giờ? Chung quanh đều là các đóa hoa ảo giác liền không cách giấu giếm dài lâu. Trầm ngâm, bỗng Nguyễn Lạc quay về mục đích gom góp Mê Hồn Hoa xong trốn mau.
Hắn hào hứng ngắm nhìn mấy trăm đóa Mê Hồn Hoa mọc đầy đất. Khắp chốn là Mê Hồn Hoa, toàn bộ là Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc so các đóa thấy được với các Mê Hồn Hoa từng dùng: “Lớn gấp đôi!”
Hiển nhiên ở khu vực linh khí dày đặc, tự do phát triển hàng ngàn vạn năm thì chất lượng mấy đóa cũ khó bì kịp. Nguyễn Lạc rơi lệ: “Uầy… A Ây… Khổ sở một dịp vào tìm kiếm. Cuối cùng tái ngộ… Chào mừng.”
Nguyễn Lạc ôm Nhan Minh Tuyết đặt vào chỗ đất khô gần đó tạm.
Nhẹ nhàng chậm chạp, hắn đỡ Nhan Minh Tuyết ngồi dựa góc tường đá. Tiếp theo nàng tự dưng nghiêng đầu thành dựa bờ vai hắn. Mặt Nguyễn Lạc ngập tràn bất đắc dĩ: “Nhảy xuống làm… Đùa, người lạ.”
Hắn là người lạ không quen biết, tình cờ cứu giúp nàng một phen. Trả ân bằng việc giải giúp cấm chế đã dư dả, ai đoán nữ nhân đó dại mức khờ khờ nhảy xuống vực cứu hắn. Nguyễn Lạc đầy khổ sở.
Chậm chạp dời đầu nàng khỏi bờ vai, Nguyễn Lạc nhìn chốc rồi thình lình phát giác điểm chí mạng. Nguyễn Lạc tự suy: “Chờ đã… Sao bấy lâu chưa tỉnh… Nàng là Võ Tông đệ nhất tầng, rơi xuống hồ thôi?”
Về lý thì tu vi nàng cao thế sao có thể ngất tương đối lâu. Nguyễn Lạc che mặt: “Không lẽ… Mê Hồn Hoa đang làm gì khiến nàng hôn mê…” Mỗi khả năng ấy, Nguyễn Lạc vội vã bật dậy quơ tay thu vài đóa.
Đà này ở lâu Nhan Minh Tuyết trăm phần trăm m·ất m·ạng, hắn chẳng trải qua cảm giác của nàng nhưng Mê Hồn Hoa trừ hắn xài thì nó rất độc với nhân loại. Hắn hấp tấp giơ tay hái đi tất cả Mê Hồn Hoa.
Nguyễn Lạc chả chắc, nhưng theo hắn nhớ Mê Hồn Hoa sau khi hắn hái bỏ túi vải chẳng bị ai phát giác và gây hại cho ai. Nguyễn Lạc gấp gáp hái mỏi tay, hái bằng tốc độ cực mau kẻo hại nàng khó tỉnh.
Tốn chục phút hơn, Nguyễn Lạc đơn giản nắm kéo luôn rễ từng chùm Mê Hồn Hoa rồi quăng đại trên mặt đất. Nguyễn Lạc thở phào: “Uầy! Hết. Không còn đóa… Đóa nào, giờ phải thức dậy được chứ.”
Nguyễn Lạc kiên nhẫn chờ Nhan Minh Tuyết động đậy, y phục nàng không trúng nước vì vậy có lẽ là loại vải đặc biệt. Hắn khoanh tay: “Dậy đê… Bậy đấy, đừng dễ c·hết, c·hết lãng xẹt do theo ta. Chậc.”
Nếu Nhan Minh Tuyết c·hết thì Nguyễn Lạc chả trốn khỏi cảm giác tự trách dù hắn ghét cay đắng chốn thế giới này. Chút, tiếp tục cả khắc trôi rốt cuộc nàng đã khẽ động mi mắt. Nguyễn Lạc vứt tự trách vội.
Thở dài trút bao muộn phiền chất chồng, Nguyễn Lạc chống cằm coi nàng chầm chậm hé mắt. Vì sắc mặt nàng chả tốt hắn lo vẫn ảo giác.
Nhan Minh Tuyết từ tốn ngồi dậy cơ mà mất sức bắt buộc dựa vào tường đá: “Đây… Đây là đâu… Ta gặp ảo giác… Một trận sinh tử… Cùng sư phụ. Lắm các ảo giác kỳ lạ buộc ta cạn kiệt sức lực.”
Nguyễn Lạc ngồi xếp bằng chống cằm đối diện nàng: “Chịu? Thật luôn hả? Thật? Không suy nghĩ kĩ lập tức nhảy theo ta xuống vực? Dẫu ta giúp ngươi một hai dịp cũng cần thiết báo đáp mức đó sao… Thua.”
Tuyết Nhan tiên tử chú ý thái độ cộng cách xưng hô giữ hai chữ tiên tử của Nguyễn Lạc mất. Nàng xoay mặt đi: “Đây là đáy vực? Không. Cái thứ xâm chiếm tâm trí ta. Nó là gì? Ngươi chắc chắn biết.”
Hắn tỉnh táo ngồi thoải mái trò chuyện nên nàng chẳng khó đoán vụ nhảy xuống vực là cố ý. Nguyễn Lạc khá cay cú lật bài: “Thôi thôi, lật bài! Đây là điều từ đầu ta đặt mục tiêu. Thu sạch Mê Hồn Hoa.”
Nghe lọt tai Mê Hồn Hoa thân thể Nhan Minh Tuyết thoáng run rẩy. Chưa gặp nhưng ai ai đều biết độ nguy hiểm của nó. Giờ đây trước mắt nàng có tên mở miệng thốt thu toàn bộ Mê Hồn Hoa?
Nhan Minh Tuyết giữ chặt kiếm, ánh mắt thay đổi sang sắc bén sẵn sàng động thủ ngay tại đây: “Rốt cuộc ngươi là ma đầu ở đâu. Mục đích thu hoạch Mê Hồn Hoa… Đống đằng kia chính là chúng?”
Đảo mắt phát hiện hàng đống Mê Hồn Hoa đặt chất chồng trên đất không khác cỏ dại, Tuyết Nhan tiên tử cần xác nhận. Nguyễn Lạc cố ngoáy tai ngó nghiêng: “Ừ ừ ừ ừ… Là Mê Hồn Hoa đấy cô nương…”
Câu hỏi của hắn thì chẳng trả lời, liên tục hỏi mấy câu khác khiến nội tâm Nguyễn Lạc không vui. Nhan Minh Tuyết giấu xuống kinh hãi. Cả tay chân mất đi sức lực còn ráng ngồi dậy, nàng gọi: “Ma đầu.”
Kẻ thu hoạch Mê Hồn Hoa mặc kệ là ai chắc chắn cũng gây hại khắp Hồn Võ Đại Lục. Tuyết Nhan tiên tử rút kiếm: “Ta trả món nợ đủ rồi. Bây giờ tốt nhất khai ý đồ thật sự, ta cho ngươi c·hết nhanh chóng.”
Mắt nàng lan tỏa sát khí chưa hề đùa giỡn, Nguyễn Lạc thừa rõ nàng sắp ra tay thật. Hắn lắc đầu: “Đồ ngốc. Ngươi không có cách g·iết ta.”
Nguyễn Lạc đơn giản chỉ chỉ ngón trỏ vào đống Mê Hồn Hoa đang nằm chất chồng: “Thứ nhất từng gặp ai tự do thoải mái đem mấy đống Mê Hồn Hoa hái sạch chưa? Đánh nhau nhắm thắng à?”
Hiển nhiên là hắn đang hù dọa, hắn mong c·hết nhưng c·hết dưới tay nữ nhân này Nguyễn Lạc không thích. Bản thân còn giữ bùa bảo hộ, lỡ lá bùa vỡ lão trung niên mặt biến thái phi tới g·iết nàng thì phiền.
Một cách tránh Nhan Minh Tuyết bị lão biến thái kia đồ sát. Nguyễn Lạc đóng vai ác: “Coi sức lực kìa… Không thể vận linh lực? Yếu đuối! Nếu muốn ta đã g·iết ngươi ban nãy. Ai đi cứu bế vội lên tận bờ.”
Nguyễn Lạc thấy biểu cảm nàng thoáng chạy qua vẻ xấu hổ, cười đểu: “Á à… Băng tuyết cũng tan… Mới lạ quá nhở. Xấu hổ vì bị bế lên bờ?”
Tuyết Nhan tiên tử chĩa kiếm phía hắn: “Đừng lắm lời! Khai ý đồ gấp, chém g·iết tùy tiện. Tốt nhất làm mau mau, ta khôi phục linh lực một phần thôi ngươi liền phải c·hết. Cặp mắt ta lỡ nhìn lầm ngươi.”
Nàng đi nhìn một tên ma đầu đáng sợ thành có hảo cảm, Nhan Minh Tuyết hổ thẹn đáy lòng. Nội tâm cũng dâng chấn kinh việc thu thập Mê Hồn Hoa tùy ý của hắn, nàng nghĩ sử dụng pháp bảo truyền tin.
Vì Nguyễn Lạc thỏa thích thu hoạch Mê Hồn Hoa rất ghê gớm. Ví dụ ai thuộc Hồn Võ Đại Lục gặp đều sợ điếng chứ đừng tưởng mỗi một thiên tài đệ nhất Hỏa Quốc. Vụ việc liên quan tồn vong Đại Lục.
Nữ kiếm tu ngày thường lạnh lùng như băng tuyết vẫn thay đổi sắc mặt xấu khi đối diện sự tồn tại trên cả ma đầu. Hắn đi đến gần đấy, mỗi bước làm tim Nhan Minh Tuyết đập thình thịch lo lắng sợ sệt.
Nàng giữ kiên cường chống trả, đủ tỉnh táo t·ấn c·ông Nguyễn Lạc lúc hắn kề cận. Ai ngờ Nguyễn Lạc khá dễ dàng né kiếm, hắn giơ tay cắt ngang chú ý rồi búng trán nàng một cái: “Đồ điên! Ngáo vừa vừa.”
Vốn đã giải thích tình trạng chưa hồi linh lực thì khỏi g·iết hắn, nàng cứ ráng thử. Nguyễn Lạc đùa cợt: “Bỏ đê? Ta cứu xong g·iết làm gì!”
Tuyết Nhan tiên tử che trán đỏ ửng đốm bé xíu: “Ngươi! Ngươi…”
Trông tiên tử bọn họ gọi đang ấm ức che trán, Nguyễn Lạc buồn cười. Mặc nàng ngồi dựa tường ấm ức, hắn đi lại thu thập Mê Hồn Hoa tất vào chiếc không gian giới chỉ chôm từ một lũ ma tu xấu số.
Trong dịp ngồi trấn tĩnh ngẫm mọi chuyện, Nhan Minh Tuyết nhận ra Nguyễn Lạc nhổ gốc các đóa Mê Hồn Hoa để giúp cho nàng thoát ảo giác: “Không thể… Hắn chỉ muốn thu thập chúng. Gạt đi thôi.”
Nàng liên tục nhắc nhở bản thân rằng đang đối mặt một ma đầu dư sức gây họa cả Đại Lục. Mắt nàng chăm chú quan sát hắn, lát thấy Nguyễn Lạc đem cuộn giấy ra cắt Mê Hồn Hoa rồi cuộn lẹ que củi.
Tuyết Nhan tiên tử hồi tưởng nàng tận mắt coi hắn sử dụng lúc ngồi trên cây, hắn đã ngậm que củi vào đốt cháy đầu que. Kh·iếp sợ tột cùng, giờ mới rõ Nguyễn Lạc đã xài Mê Hồn Hoa trước mặt nàng.
Khi ấy nàng không hay biết, không mảy may nghi ngờ do đặc điểm tạo ảo giác của Mê Hồn Hoa chưa xuất hiện lúc đó. Nguyễn Lạc cứ làm việc bản thân cần làm, vừa thu hoạch thì cuốn liền một gậy.
Đống hoa còn lại đều cất gọn gàng vào chiếc nhẫn chứa riêng. Mặt Nguyễn Lạc háo hức tận hưởng được tái ngộ Mê Hồn Hoa sau thời gian xa cách ngắn ngủi. Đốt đầu, hắn dựa tường đặt gậy lên môi.
Cảm giác mười trên mười, thoải mái đầu óc thư thái tâm trạng, sắc mặt Nguyễn Lạc vui vẻ đột ngột. Nhan Minh Tuyết chỉ đơ mặt xem: “Hắn… Thu hoạch Mê Hồn Hoa vì… Vì bấy nhiêu. Đốt và ngậm nó.”
Thế giới quan nàng thay đổi nghiêng trời lệch đất, chẳng hiểu đây là ma đầu hay yêu quái phương nào làm điều điên rồ. Nguyễn Lạc nói chuyện: “Ờ đúng. Đừng bắt Tiêu Kiệt. Hắn không vướng vô vụ này.”
Nguyễn Lạc đã cứu nàng sống kiểu gì nàng cũng báo tin cho tông môn, báo tin Hỏa Quốc. Nguyễn Lạc chả sợ, mỗi việc khổ lây qua ngay thằng Tiêu Kiệt thì hơi quá. Dẫu Tiêu Kiệt là nhân vật chính.
Hắn đang có tâm trạng tuyệt vời nên hỏi: “Muốn chia sẻ mấy câu chuyện trong tông môn chăng? Cái gì… Thiên Nguyên Tông nhể!”