Chương 39: Cấm địa.
Nguyễn Lạc đề cập đối hai người khác rằng hắn tìm thấy cấm chế ở khu vực chắn cấm địa đằng sau ngọn núi. Chủ yếu Nguyễn Lạc khó mà phá giải trận pháp, cấm chế chắc cũng là dạng trận pháp gì ấy.
Kết quả Nguyễn Lạc bỏ công chạy lại tàng thư các rủ rê hai bọn họ tìm chung, giúp phá giải cấm chế để hắn còn lấy Mê Hồn Hoa xong sủi. Nguyễn Lạc không kể chi tiết, gọi suy xét bên trong có đồ tốt là đủ.
Tiêu Kiệt vì nhảy xuống Huyết Hà tẩy tủy phạt cốt nên hắn không hề thấy nổi thư tịch viết gì. Bằng chứng là khi Nguyễn Lạc đưa cho một cuốn thư tịch, Tiêu Kiệt liếc xem cỡ nào vẫn là trang giấy trắng.
Nguyễn Lạc với Tuyết Nhan tiên tử hiểu Tiêu Kiệt mất quyền chọn đồ vật. Tuy thế hắn có thể ở đây tiếp tục tu luyện chút, chưa bị ép buộc truyền tống khỏi Vô Sinh Giáo tàng thư các. Tiêu Kiệt thở phào.
Tiêu Kiệt là tên thứ hai phát giác bậc thang bọn họ bỏ qua dịp đi vào đây là cách cường hóa linh hồn lực. Ghi nhớ rõ nhằm thử sau, hắn tập trung đi báo đáp Nguyễn Lạc trước, cả ba tiến tới ngọn núi vội.
Nhờ pháp bảo là cây trăm bạc biến thành phi kiếm của Tuyết Nhan tiên tử, bọn họ đỡ mất thời gian đi bộ. Tiêu Kiệt dáo dác ngó vùng đất khô khốc cằn cỗi bên kia cấm địa: “Nguyễn huynh… Đó là?”
Nguyễn Lạc đáp nhỏ: “Nhớ lần ta giảng ngươi nghe việc ta tiến vô bí cảnh để tìm kiếm đồ chế Gậy Tình Bạn? Đằng sau cấm chế đây, giúp ta phá giải cấm chế. Coi như là báo được ân ta giúp huynh bấy lâu.”
Hắn mỉm cười, đến chỗ này sắp sửa xóa kèo nợ nần ân tình khỉ khỉ gì kia. Nguyễn Lạc tự thoát khỏi thằng nhân vật chính né việc phiền to. Lấy sạch Mê Hồn Hoa là liền tìm biện pháp rời khỏi, hắn ngẫm.
Nhan Minh Tuyết nhắm mắt chạm vào cấm chế chặn bọn họ đi thẳng đằng trước. Nguyễn Lạc thều thào tai Tiêu Kiệt: “Ê ê… Nàng giỏi mặt phá giải ảo trận thì loại cấm chế đang thấy chẳng phức tạp nhở?”
Tiêu Kiệt lắc đầu: “Chưa chắc đâu, cấm chế nhìn rất nghiêm trọng.”
Hắn quay sang Nguyễn Lạc thắc mắc: “Đúng, hồi chúng ta gặp huynh chưa từng đề cập thật rõ ràng loại thảo dược chế Gậy Tình Bạn! Biết lỡ bất ngờ bên trong Thảo Dược Quan trồng loại thảo dược đó.”
Nguyễn Lạc nói thầm: “Có quỷ chứ có thế quái nào được? Đây là Mê Hồn Hoa. Mê Hồn Hoa trồng ở dược điền thì bọn Vô Sinh Giáo sớm chịu vây g·iết chứ kể chi c·hết vì tuyệt hậu. Không thể tiết lộ chuẩn!”
Tiết lộ chuẩn thì khả năng Tiêu Kiệt và Tuyết Nhan tiên tử trở mặt chả cao lắm. Dẫu vậy tỉ lệ bọn họ gây phiền phức đại loại khuyên nhủ gấp gáp rằng Nguyễn Lạc từ bỏ thì dễ xảy ra. Nguyễn Lạc vỗ vai Tiêu Kiệt.
Hắn thấp giọng, đầu vốn động não tìm cớ tạm thời giải quyết sự hiếu kỳ của thằng rắc rối này. Nguyễn Lạc nói: “Nó không hợp pháp… Loại này giống vài loại thảo dược gây c·hết tên sử dụng. Nó chứa độc tố!”
Nguyễn Lạc bồi thêm mấy câu: “Chỉ có người nắm giữ cách luyện chế tựa tựa ta mới có thể loại bỏ hoàn toàn c·hất đ·ộc! Biến nó từ đồ xấu trở thành đồ tốt góp ích nhân loại! Giúp sử dụng vui vẻ hạnh phúc.”
Hắn cố gắng nhồi vô đầu Tiêu Kiệt, nhắc nhở Tiêu Kiệt nhớ cách đây chưa lâu cho thử một gậy. Quả nhiên có tác dụng, Tiêu Kiệt gật gật: “Ừ ừ, đúng là đồ tuyệt vời đem đến niềm vui, hạnh phúc kẻ dùng.”
Mua chuộc tiếp, Nguyễn Lạc gọi: “Tiêu huynh giúp ta đoạt lấy nó thì ta chia huynh một gậy. Quá hợp lý luôn? Suy xét lẹ Tiêu huynh, chút cùng góp sức thì ta chia, bằng không… Rất tiếc, không có đâu.”
Tiêu Kiệt bỗng bất giác liếm mép, hắn vẫn nhớ da diết cảm giác bay bổng lơ lửng dựa việc sử dụng một gậy. Tiêu Kiệt bắt ngay tay đồng đạo nuôi chí nghiện ngập, cặp chân mày quả quyết: “Cứ tin ở ta.”
Thuyết phục thành công, trừ khi thằng ngu này xui xẻo tiến vào tầm ảnh hưởng mấy đóa Mê Hồn Hoa. Trước điều kia xảy ra Nguyễn Lạc phá kèo đi gom sạch rồi sủi là đẹp thôi, mong chia á? Nằm mơ!
Cho thằng đần này dùng đồ khác gì xúc phạm Mê Hồn Hoa, tốn đồ không hưởng được bao nhiêu. Nguyễn Lạc còn lâu mắc lại sai lầm.
Lúc hai bọn họ bận rộn thều thào giao kèo thì Nhan Minh Tuyết tập trung linh lực giải cấm chế giúp Nguyễn Lạc. Nàng quay về sau gọi: “Ta cần thời gian, một đến hai canh giờ nếu ngươi chấp nhận nó.”
Bấy nhiêu thậm chí khiến Nguyễn Lạc mừng gấp đôi, giả sử nàng bó tay thì Nguyễn Lạc tạm chẳng có cách tiến vào. Câu khẳng định đấy, Nguyễn Lạc trả lời vui vẻ: “Nhờ tiên tử. Đừng gấp, cứ từ tốn thôi…”
Một hai canh giờ liền gặp được Mê Hồn Hoa, trở lại tháng ngày đẹp đẽ sống tràn ngập niềm vui khỏi cần lo hao mất. Nguyễn Lạc thì coi coi đất cằn cỗi phía trước xem xét liệu là có ngần nào Mê Hồn Hoa.
Theo hắn tính toán, rút dinh dưỡng đất đai màu mỡ dồi dào linh khí ở khu vực này chắc nuôi cỡ trăm đóa không dưới. Nguyễn Lạc thốt: “Cắm trại ở đây, đừng làm phiền Tuyết Nhan tiên tử. Chờ một xíu.”
Tiêu Kiệt tán thành, thực tế hai bọn họ không thể làm gì, ngồi ngay đằng sau Tuyết Nhan tiên tử uống trà nhai lương khô. Chốc lát còn mở hộp to đem mấy que gỗ ngồi bày trò đỡ chán, Tiêu Kiệt suy tư.
Nguyễn Lạc với Tiêu Kiệt tưởng tượng mỗi que gỗ là một con tướng trên bàn cờ ngồi đập lên đập xuống đánh. Nhan Minh Tuyết cau có, mất sự tập trung ban đầu nên gọi: “Cảm phiền đừng gây ồn ào đi.”
Tiêu Kiệt lẫn Nguyễn Lạc vội vàng cất mấy que gỗ, hai thằng ngồi ngó đàn kiến bò về tổ. Tiêu Kiệt thầm thì: “Nguyễn huynh… Liếc bầy Hắc Nghĩ tha mồi cũng khá thú vị. Có dùng sẵn gậy liền cảm tốt hơn.”
Nguyễn Lạc khoanh tay nhìn chăm chú: “Đừng gấp đừng gấp bạn ê. Từ từ lấy được ta phải bỏ công luyện chế tiếp tốn thời gian. Hãy soi bầy… Hắc Nghĩ cho đỡ chán, để im Tuyết Nhan tiên tử phá giải.”
Tuyết Nhan tiên tử lúc này thình lình bị cảm giác tò mò thôi thúc chả rõ bọn họ ở sau đang bày trò gì. Lắc đầu trấn tĩnh, nàng dò phá giải cấm chế: “Quá phức tạp. Phá mất lớp phù văn vẫn có vài lớp khác.”
Hai canh giờ trôi qua, Tuyết Nhan tiên tử rốt cuộc phá giải thành công cấm chế phong tỏa đường đi vào phía trước. Nàng mừng rỡ xoay lại.
Đập vô mắt Nhan Minh Tuyết là Nguyễn Lạc và Tiêu Kiệt nằm cực kỳ phè phỡn ngủ ngáy. Nguyễn Lạc còn chảy dãi nằm ngửa, Tiêu Kiệt may mà kịp thời tỉnh giấc thấy sắc mặt Tuyết Nhan tiên tử rất xấu.
Tiêu Kiệt hấp tấp lúng túng cười cười gọi Nguyễn Lạc dậy: “Nguyễn huynh… Dậy! Dậy dậy dậy dậy… Xong kìa. Phá giải cấm chế xong ấy, dậy dậy mau.” Tiêu Kiệt không dám đối mặt Tuyết Nhan tiên tử.
Người ta bỏ công đứng hai canh giờ xuyên suốt để giải cấm chế, hai bọn họ nằm ở sau ngủ ngáy phè phỡn? Tiêu Kiệt hổ thẹn đứng dậy: “Thứ lỗi… Quan sát Hắc Nghĩ tha mồi… Cảm giác có chút… Chút…”
Quá hổ thẹn nên hắn dừng giải thích. Nguyễn Lạc thì ngồi dậy dụi dụi mắt vui như bắt vàng: “Uây rốt cuộc giải xong cấm chế! Đa tạ Tuyết Nhan tiên tử… Hả… Ê bạn ê… Ngươi chọc giận nàng, vừa lỡ lời hả!”
Hắn nhìn Nhan Minh Tuyết bỏ mặc hai bọn họ đi trước một đoạn xa. Tiêu Kiệt bị giật thót, rén rén nói: “Không phải ta… Giống huynh trêu chọc Tuyết Nhan tiên tử. Cơ bản nàng chưa chú ý đến ta.”
Nguyễn Lạc ngơ ngơ ngác ngác, quẹt nước dãi chảy ngay khóe miệng liền theo sát nàng. Hai bọn họ im lặng chẳng góp lời xoay chuyển vài ba câu cho bầu không khí tốt tốt. Tiêu Kiệt đẩy bờ vai hắn: “Gọi đê.”
Chép miệng phiền toái, Nguyễn Lạc hiểu lầm thằng Tiêu Kiệt lỡ chọc giận Tuyết Nhan tiên tử cần hỗ trợ làm hòa. Nguyễn Lạc tiến tới vội: “Ừm… Tiên tử, ta đoán… Tiên tử đang giận hay bị bức xúc sao?”
Nhan Minh Tuyết lạnh lùng trừng hắn sơ, giọng khiến Nguyễn Lạc rét run chỉ một thoáng: “Không có.”
Nàng đi mau hơn chẳng đồng nhịp Nguyễn Lạc, để lại đây mỗi hắn suy diễn không thông chuyện khỉ gì.
Tiêu Kiệt thở dài vỗ vỗ vai Nguyễn Lạc lần hai, lắc đầu ngao ngán hô: “Quả nhiên chả hề liên quan ta… Nguyễn huynh. Huynh tự lo liệu…” Hắn dứt câu liền đi cấp tốc, miễn cưỡng giải thích càng rắc rối.
Nguyễn Lạc khó ngẫm điều bọn họ đang giấu giếm, nói thẳng phát là điều to tát lắm à? Hắn kệ, gác hai tay ở đầu đi bộ chậm chạp sát sau.
Làn khói lục bốc lên dần dần khiến cả đám không thoải mái, trừ duy nhất Nguyễn Lạc. Do không sợ thứ khói tạo ảo giác, Nguyễn Lạc sẵn miễn nhiễm ảo giác của Mê Hồn Hoa. Hắn tranh thủ dò xét vị trí.
Đống Mê Hồn Hoa mỗi lúc một gần, vị trí chúng mọc chẳng còn quá xa xôi. Càng đi sâu Nhan Minh Tuyết cộng Tiêu Kiệt càng thấy bóng mờ hư ảo tựa lọt vào ảo giác. Hồi, Tiêu Kiệt dừng bước: “Chờ đã!”
Tiêu Kiệt không nghĩ nên tiếp tục tiến lên, phía trước khả năng xuất hiện thứ nguy hiểm. Trực giác Tuyết Nhan tiên tử cũng cảnh báo cơ mà Nguyễn Lạc bỏ mọi từ ngoài tai. Mặt bất cần, hắn cứ đi mãi.
Nhan Minh Tuyết đem linh lực giữ Nguyễn Lạc chẳng cho đi thẳng, nàng có dự cảm bất ổn kiểu Nguyễn Lạc trúng ảo giác. Tiêu Kiệt bị đầu choáng mắt hoa, thần trí không ổn đi loạng choạng ngay.
Tiêu Kiệt chống tay lên trán, mắt mờ tai kém thét: “Phía trước… Có bẫy! Ảo trận… Chúng ta phải quay về! Ảo trận này… Rất chân thật.” Vững vàng kẻo ngã, Tiêu Kiệt liên tục lui chục bước đến lúc xa.
Nguyễn Lạc chịu Tuyết Nhan tiên tử đem linh lực giữ chân liền bí quá bí. Lúc đầu hắn chưa tính đến việc bị Tuyết Nhan tiên tử cản nếu gặp tình huống giống vậy. Nội tâm Nguyễn Lạc: “Ơ… Giờ sao thoát đây?”
Vốn định giả vờ mình vướng ảo giác cắm mặt đi tiếp, ai ngờ nữ nhân kia sử dụng linh lực cản trở Nguyễn Lạc bước lên chứ khỏi đi sâu vô. Nguyễn Lạc toát dòng mồ hôi: “Ẹc. Ơ, không thể động đậy.”
Nhan Minh Tuyết mím môi: “Quay trở về… Ngươi giữ tâm trí tỉnh táo chút… Thoát ảo giác… Thứ ảo giác này từ pháp bảo hoặc đồ vật gây. Chắc chắn chẳng phải ảo trận… Nguyễn Lạc? Mau thoát trói buộc!”
Giọng Tuyết Nhan tiên tử lo lắng kêu gọi sau lưng, Nguyễn Lạc đen mặt vừa cảm giác sai sai vừa mất biện pháp sủi thuận lợi. Hắn gào vang ráng giả khùng giả điên cắm mặt chạy, cố thoát khống chế.
Thoát khống chế từ linh lực của Nhan Minh Tuyết, Nguyễn Lạc mừng khôn xiết cúi đầu nhảy thẳng xuống vực sâu mọc đầy Mê Hồn Hoa.