Chương 41: Đạo là gì.
Tâm trạng hắn đang cực kỳ tốt, trông Nhan Minh Tuyết cứ đề phòng ngồi hờ hờ đối với hắn nên Nguyễn Lạc thử bắt chuyện. Nàng im im không đáp, Nguyễn Lạc lại tiếp tục mở miệng: “Ở đó vui chứ?”
Hắn thắc mắc trong chốn tông môn sinh hoạt ra sao, chủ yếu chưa trải nghiệm thực tế và khỏi cần thiết trải nghiệm thực tế. Mặc tất, Nhan Minh Tuyết chẳng hạ thấp cảnh giác để lọt bẫy Nguyễn Lạc.
Chớp mắt mấy cái, Nguyễn Lạc nói không dừng từ mấy đề tài liên quan tông môn nàng gọi Thiên Nguyên Tông đến đề tài trên đâu chung chung lung tung. Bỏ ngoài tai, Tuyết Nhan tiên tử ôm tay.
Nguyễn Lạc khá thất vọng, ra vẻ lạnh lùng băng giá kh·iếp hắn không tin dẫu nói chủ đề gì Tuyết Nhan tiên tử vẫn giữ im lặng: “Uầy… Có hiếu kỳ vì cớ gì ta sử dụng được Mê Hồn Hoa mà chả bị trói buộc.”
Chủ đề này quả thật thu hút thành công sự chú ý từ Nhan Minh Tuyết liền. Nguyễn Lạc híp mắt: “Tò mò? Tò mò không? Muốn nghe kể nhở? Ta không ngại tiết lộ, nó vốn chẳng to tát quá mức phải che giấu.”
Nhan Minh Tuyết quay mặt đi nhằm tránh gọn chiêu trò dụ dỗ dù ý đồ của ma đầu này sẽ ra sao. Nguyễn Lạc cười khẩy: “Tò mò chứ gì. Tò mò rõ ràng, ban nãy ta vừa đề cập lập tức ngươi run bờ vai.”
Chỉ một nhịp khựng nhỏ Nguyễn Lạc cũng đặt vào mắt, Nhan Minh Tuyết xoay mặt qua đối diện trực tiếp xài biểu cảm thích tiết lộ cứ thẳng thắn. Nguyễn Lạc chậm chạp suy tư: “Trao đổi đi? Chia sẻ.”
Hắn giơ ngón trỏ, mồm còn ngậm một gậy rít dài: “Chúng ta chia sẻ câu chuyện chút, tâm trạng ta đang tốt và tò mò, ngươi kể việc bên trong tông môn rồi ta kể vài câu tiết lộ lý do ta có thể dùng hoa.”
Tuyết Nhan tiên tử quay phắt đi biết ngay là cái bẫy, hắn đang moi tin tức tông môn của nàng. Nguyễn Lạc thì đơn thuần tò mò, chưa từng tưởng tượng moi tin tức, hắn tu luyện quái đâu mà thèm ba thứ đó.
Đưa điều kiện ổn áp thế nhưng chê, Nguyễn Lạc cố xích lại gần nàng.
Nhan Minh Tuyết rụt tay về sau, tay trái cầm kiếm đỡ trước: “Ngươi. Động thủ? Đừng sang đây, ta cảnh báo bằng không đao kiếm vô tình đoạt đi cái mạng.” Đôi mắt sắc lẹm trừng phía Nguyễn Lạc.
Hắn chẳng dừng, ngồi khá gần Nhan Minh Tuyết bắt chuyện lần bao nhiêu bản thân hắn chả rõ. Chịu t·ra t·ấn cả khắc liên tục, lát sau tay buông lỏng kiếm Tuyết Nhan tiên tử hô: “Đó là tông môn lâu đời!”
Có bề dày nội tình, mấy tông môn có bề dày nội tình thường sẽ đứng vững trên Lục Địa. Nguyễn Lạc gật gù: “Thế? Mỗi thế chưa đủ moi ra tin quý giá giống của ta. Phải tiết lộ sâu, ví dụ tông môn gồm thứ gì.”
Nguyễn Lạc đặt tay lên cằm xem xét: “Món trong tông môn liệu ngon không? Mọi ngày bán buôn trao đổi các ngươi xài đơn vị tiền tệ… Ừ. Ừm dùng ngân lượng Hỏa Quốc hay sử dụng các linh thạch vậy hả.”
Hắn nói đơn vị tiền tệ chắc chắn vô cùng khó hiểu với nàng, Nguyễn Lạc thay câu từ sang ngân lượng. Tuyết Nhan tiên tử hé môi: “Dùng linh thạch, thường thường đem hạ phẩm linh thạch mua bán thôi.”
Đây là điều cơ bản nên tiết lộ cho Nguyễn Lạc chẳng coi là tiết lộ tin mật. Nếu giúp cho tên này thỏa tò mò có thể nàng sẽ biết lý do Mê Hồn Hoa không tác dụng trước hắn. Đắn đo chốc, Nguyễn Lạc tiếp.
Nhắc nhở Tuyết Nhan tiên tử chưa trả lời hắn liệu mỹ thực trong tông môn tuyệt chăng. Im lặng vài giây, nàng thấp giọng lí nhí: “Ờ… Hừm… Ta không biết. Vì chú tâm tu luyện ta luôn ăn Tích Cốc Đan.”
Nhan Minh Tuyết xấu hổ, mỗi tội nàng quay sang phát giác Nguyễn Lạc xài vẻ mặt chê trách nhìn nàng. Nguyễn Lạc gọi: “Uầy, vậy sống, sống làm chi? Không thể thưởng thức mỹ thực, cắm đầu hít khí?”
Nguyễn Lạc vốn ghét cách tu luyện, ghét thế giới sảng văn c·hết não do ấy bỗng muốn trình bày vấn đề bọn họ tôn sùng mù quáng. Mặt Tuyết Nhan tiên tử kiểu không rõ tên ác ma đấy khó chịu vụ gì?
Hắn vội vã nghiêng đầu nhả làn khói trắng sang góc khác kẻo thô lỗ với con gái. Nguyễn Lạc gọi: “Tu luyện để chi? Chỉ tăng tuổi thọ á?”
Câu hỏi khiến một thoáng Nhan Minh Tuyết ngơ ngác, không cách trả lời thắc mắc Nguyễn Lạc đặt. Chủ yếu đây là điều thường thôi, sống trong tu luyện giới ai càng có thiên phú tu luyện càng phải tu luyện.
Ai không có thiên phú tu luyện cũng dốc tâm tìm đường tu luyện, con đường tu luyện đạt cảnh giới, cảm đại đạo là việc ai ai vẫn hướng vào khó thoát. Tiểu hài tử xuất sinh liền nghe kiểm tra tư chất.
Trên Hồn Võ Đại Lục ai chẳng muốn tu luyện, chỉ sợ không mang nổi thiên phú dị bẩm, cả đời dậm chân phàm nhân chứ ai bỏ qua. Chốc, Nguyễn Lạc nhếch mép: “Mỹ thực không thể ăn, cắt đứt hồng trần.”
Hắn từng nghe Tiêu Kiệt kể tu vi càng cao càng cảm đại đạo, cảm cái khỉ gì đấy liên quan thiên địa vạn vật từ bọn chúng. Cắt sạch đi mối quan hệ, cắt sạch tình yêu tình cảm sống tự tách biệt bản thân gấp.
Nguyễn Lạc lắc đầu chê cười: “Sống kiểu đó ta hỏi ngươi, liệu nó thật sự là sống không? Hay đơn thuần lý do bọn chúng s·ợ c·hết? Sợ nằm sâu dưới đất mồ xanh mã đẹp. Vì thế tìm biện pháp thoát sinh tử.”
Nhan Minh Tuyết mang vài điểm bất đồng so Nguyễn Lạc, nàng lớn lên ở Hồn Võ Đại Lục, chốn thiên phú tu luyện đặt hàng đầu. Bị thứ nào khá lấn cấn trong lòng, nàng thốt: “Chả phải hiển nhiên?”
Tuyết Nhan tiên tử giảng thuật: “Sinh ra tại Hồn Võ Đại Lục, nhân loại lấy linh khí hấp thu và sáng tạo tu luyện đủ đường. Cảnh giới cao để còn chống dị tộc xâm lấn, yêu tộc, ma tộc luôn luôn dòm ngó đây…”
Nguyễn Lạc cười trêu chọc, đôi mắt nhìn xuống nàng giống nàng mắc bẫy thế giới sảng văn c·hết não này hoặc bị tẩy não. Hắn gọi: “Từ từ… Cô nương dám cá bấy nhiêu là lý do? Hay là cái cớ bọn họ mở mồm.”
Nhan Minh Tuyết tức giận, lần này nàng giận nhất trước giờ vì chẳng khác gì Nguyễn Lạc mở miệng xúc phạm sư phụ nàng: “Làm càn! Đó là cách mà hệ thống Võ Giả vận hành! Truyền qua bao đời tới giờ…”
Hắn không rảnh đôi co trực tiếp, phải dùng ví dụ: “Ta hỏi ngươi thế giới, xã hội tu luyện đấy, có khác biệt một chút nào so thượng cổ?”
Nàng giận run, chau mày nói: “Thời kỳ thượng cổ linh khí dồi dào, tu luyện dễ dàng và cường giả vô số, thiên tài lớp lớp. Đến tận nay vốn thụt lùi rõ rệt, Vạn Tường Hộ Pháp đã nhận xét chúng ta yếu so lúc.”
Chưa kết thúc đoạn văn trình bài dài dòng vớ vẩn, Nhan Minh Tuyết tạm im lặng bởi tay Nguyễn Lạc chặn. Nguyễn Lạc: “Ta đang hỏi vấn đề xã hội. Tu luyện giới khác so ngày trước ư? Hay không thấy nó?”
Nhan Minh Tuyết ấp úng, bộ não thiên tài số một Hỏa Quốc đều chả hiểu rốt cuộc Nguyễn Lạc giày xéo vào vấn đề nào. Nguyễn Lạc bảo: “Kiến trúc đời sống xã hội, cách hệ thống phân giai cấp hoạt động.”
Giả sử nếu tên bạn thân Nguyễn Lạc cũng xuyên không vào đây trăm phần trăm lập tức chóng mặt đau đầu rõ cái gì sắp xảy ra. Nghe quá mức sâu xa nhưng xem thực tế là thói quen Nguyễn Lạc dịp phê đồ.
Lúc bay bổng Nguyễn Lạc hay thuyết giảng vạn vật vũ trụ, đời sống xã hội vân vân cộng tạo điểm nhân văn các kiểu. Tuyết Nhan tiên tử bấy giờ vô thức bị cuốn vô, thầm thấy Nguyễn Lạc đề cập việc rất có ý tứ.
Chứng tỏ hắn hoàn toàn nghiêm túc thuyết giảng vấn đề sâu sắc tồn tại tựa một lỗ đen không thể lấp ở Đại Lục chỗ tu luyện là tất cả. Soi, nhìn thẳng đôi mắt ấy làm nàng có cảm giác chẳng tốt dễ cuốn theo.
Tuyết Nhan tiên tử vội vàng tĩnh tâm, chắc chắn nàng đang chịu tên ma đầu này xài chiêu trò mê hoặc. Nguyễn Lạc gõ trán: “Ngẫm đê… Ngàn vạn năm vẫn dân dốt. Vừa chào đời liền nhồi sọ tu luyện cơ.”
Nguyễn Lạc cười mỉa mai lần nữa, một điệu cười Nhan Minh Tuyết không ưa thích nổi: “Có thật là, ai nấy cũng mang giấc mộng riêng! Quyền mơ ước quyền thực hiện nó, hay là chỉ khi khó tu luyện?”
Hắn nhún vai tiếp tục rít sâu nhả khói: “Trong đầu chẳng gì ngoài tu luyện… Thiên phú, tu luyện. Lỡ chẳng thiên phú tu luyện sẽ cả trò… Tìm kiếm bảo vật giúp tu luyện, đổi số phận, cải biến thiên phú?”
Nguyễn Lạc nêu: “Mọi thứ đều dẫn về con đường tu luyện! Không có thiên phú mặt này vẫn coi thiên phú khác. Ví dụ ở luyện đan, v·ũ k·hí.”
Miệng mồm hắn luyên thuyên gây đầu Tuyết Nhan tiên tử choáng sơ và không thấu một chữ. Dẫu bạn bè tiền kiếp vốn gặp hắn bay đồ thì cũng thấu quái nào được hắn luyên thuyên cái gì, khổ cho nàng.
Nhan Minh Tuyết siết tay mặc kệ: “Đừng dông dài, tu luyện giả cảm đạo, dùng một đời truy cầu đạo, tìm kiếm đạo, ta biết ngươi không thích ai lựa chọn con đường ấy. Tuy vậy, hãy tôn trọng bọn họ.”
Bao nhiêu tu luyện giả truy cầu chữ đạo, rồi Nguyễn Lạc lại thuyết giảng theo lối thù ghét cùng cực, trong đó gồm sư phụ nàng, đám trưởng lão nội môn ngoại môn kèm trên dưới Thiên Nguyên Tông.
Nguyễn Lạc ngồi đàng hoàng xếp bằng, tay phải đặt lên đùi để chống cằm: “Đạo không tự có. Đạo được biên mà ra. Là biên đạo.”
Thình lình Nhan Minh Thuyết quay qua nhìn chằm chằm Nguyễn Lạc khó tin. Nàng tự lẩm bẩm: “Đạo không tự có… Đạo được biên mà ra. Đạo được biên mà ra. Chưa từng gặp ai lý luận sâu sắc cỡ đó.”
Lần đầu trong xuyên suốt cuộc đời nàng đặt câu hỏi liệu bản thân cần gì. Nàng yêu thích gì, muốn gì vân vân. Trước kia nàng chưa một dịp ngẫm nghĩ cân nhắc vì thuở lọt lòng đã gánh thiên phú tu luyện cao.
Nhận kỳ vọng từ vô vàn ánh mắt, từ thân nhân từ sư phụ với toàn bộ đám trưởng lão, nàng tu luyện sẵn là việc thường tình. Luôn chịu câu tiên đoán sở hữu đại đế chi tư, Nhan Minh Tuyết ngập trong kỳ vọng.
Một tương lai kế thừa dẫn dắt Thiên Nguyên Tông hiện rõ trước mắt, nàng cứ tiếp tục sống không phụ sự kỳ vọng ấy. Nhờ câu Nguyễn Lạc vui đùa tùy ý nói, Tuyết Nhan tiên tử ngỡ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, Nhan Minh Tuyết lại tự hỏi trăng lúc nào cũng tròn thế phải không. Linh lực khôi phục một phần, có thể ra tay giải quyết Nguyễn Lạc mỗi tội nàng thu kiếm, nhủ là chả g·iết nổi hắn.
Nguyễn Lạc tan đồ, hắn dần dần lấy về tỉnh táo chút đỉnh, liếc Tuyết Nhan tiên tử liền có cảm giác quê tuôn xối xả. Nội tâm Nguyễn Lạc: “Vừa mới giảng bậy giảng bạ… Đùa! Mong nàng quên nó đi thôi…”