Chương 3: Ma môn ủ mưu.
Mê Hồn Hoa, ba chữ chỉ cần lọt tai đủ khiến vị sư đệ chính trực chưa chịu cúi đầu trước ma môn co rút run lập cập. Vị sư đệ sợ hãi, mặt mày không còn chút máu vội vàng khuyên: “Dừng! Đừng lấy nó…”
Ma môn xấu xí với khuôn mặt l·ở l·oét quay đầu nhìn vào đôi mắt sợ đến tận tâm can của vị sư đệ Thiên Lang Tông. Ma môn thích thú: “Há… Ngươi không cản được ta, Mê Hồn Hoa chắc chắn phải có.”
Vị sư đệ Thiên Lang Tông vùng vẫy dẫu thân thể bị pháp bảo giống dây thừng trói chặt, hắn dập đầu xuống đất: “Van cầu ngươi, hãy… Hãy bỏ việc thu hoạch Mê Hồn Hoa. Thứ đó không nên động đến.”
Sư đệ Thiên Lang Tông là đang lo lắng cho các sư huynh sư tỷ sắp sửa lên núi cứu bản thân. Hắn lo cho các người thường vô tội dưới chân núi, một thị trấn nhân khẩu không đông đúc vẫn là số không ít.
Giả sử xui xẻo Mê Hồn Hoa vượt ngoài lũ ma môn hình dung, chẳng cách gì giúp chúng khống chế nó thì cảnh tượng thảm khốc sẽ một phát cuốn sạch mọi sự sống quanh ngọn núi. Mê Hồn Hoa rất độc.
Thứ này đối người Hồn Võ Đại Lục là thứ tà ác hơn cả ma môn, thứ tội lỗi của thượng cổ lưu lại trăm vạn năm. Mê Hồn Hoa chẳng quá độc theo ý c·hất đ·ộc, Mê Hồn Hoa đáng sợ ở chỗ tạo ảo giác.
Nếu ảo giác chưa đủ đáng sợ, chỉ cần tưởng tượng dù một vị Võ Tông hay Võ Vương cũng lọt vào ảo giác trầm mê đến c·hết là đủ hiểu rốt cuộc nguy hiểm cỡ gì. Thậm chí Mê Hồn Hoa g·iết và xâm chiếm, cố trở thành vật chủ. Thứ này ma môn xưa nay hiếm ai đùa giỡn.
Hàng ngàn hàng vạn năm, số lượng ma môn biết biện pháp sử dụng với thu hoạch Mê Hồn Hoa đếm trên đầu ngón tay. Tuy vậy, kết cục bọn họ đều là tự diệt môn, tự thảm khốc vì Mê Hồn Hoa gây nên.
Thứ đấy không thể đùa, thậm chí nhân gian lưu truyền Mê Hồn Hoa là nguyền chú đáng sợ mà đại năng thời thượng cổ vô tình chế tạo.
Vị sư đệ Thiên Lang Tông dập đầu tiếp: “Van cầu ngươi, hãy dừng đi!”
Hắn chưa dám đặt cược lũ ma môn trước mắt thật sự kiểm soát nổi thứ Mê Hồn Hoa kia. Sống từng tuổi này, thậm chí các trưởng lão ở Thiên Lang Tông cũng hiếm ai được một lần gặp qua Mê Hồn Hoa.
Dẫu thế, Mê Hồn Hoa luôn luôn là sự tồn tại người người e sợ, Võ Giả không có nổi dũng khí đề cập. Trên cảnh giới Võ Vương, bắt đầu tầng cảnh giới Võ Hoàng mới dần dần mang sức bài trừ Mê Hồn Hoa.
Cơ bản, đối vị sư đệ Thiên Lang Tông thì Mê Hồn Hoa là ông kẹ trong các ông kẹ. Mặc kệ tên đệ tử chính đạo tông môn dập đầu, ma môn xấu xí tạch lưỡi: “Hừ… Chỉ vì đóa hoa biết tạo ảo giác nhỏ, ngu ngốc tin tưởng lời đồn đại nó khiến thượng cổ hủy diệt? Quá ngu rồi!”
Mấy tên ma môn khác trùm mũ áo che khuôn mặt trong đêm tối bật cười khoái chí, một tên ôm bụng: “Đóa hoa tạo ảo giác, Môn Chủ ta không coi ra thá gì. Môn Chủ ta vốn biết cách thu hoạch luyện chế.”
Luyện chế Mê Hồn Hoa, vị sư đệ Thiên Lang Tông trầm mặc xong lắc đầu: “Luyện chế thứ đó là người si nói mộng. Xưa nay dù ma môn… Ma Tổ vẫn không cách gì luyện chế, trái ngược còn mất cái mạng.”
Vị sư đệ Thiên Lang Tông nhớ trong một lần được sư phụ kể chuyện, ma môn độc ác Ma Tổ cố gắng luyện chế Mê Hồn Hoa thành pháp bảo ảo giác nhằm đưa thiên hạ vào ảo cảnh vĩnh cửu. Rốt cuộc từ thiếu sót ở quá trình hay không thể luyện chế, việc thất bại.
Ma Tổ trạng thái già yếu, chịu chính đạo vây g·iết trốn thoát bỏ đại giới tu vi sụt giảm vẫn dừng mức Võ Thánh đỉnh phong. Luyện cỡ trăm ngàn Mê Hồn Hoa trở thành pháp bảo dùng lên Võ Đạo giới, bỗng thất bại hắn để Mê Hồn Hoa cắn nuốt thần hồn, chiếm xác.
Theo lời kể, Ma Tổ năm đó điên dại tự hủy ma môn vốn đang là thể thống nhất ma đạo trong thiên hạ. Một tay Ma Tổ hắn g·iết sạch vài chục vạn tín đồ, rồi cuối cùng Ma Tổ c·hết trong tay chính đạo.
Vị sư đệ Thiên Lang Tông sợ hãi trước đôi mắt mấy tên ma môn điên rồ không tin truyền thuyết. Đáng lẽ ma môn bọn chúng phải rõ nhất. Cớ sao, cớ sao bọn chúng cứ cắm đầu cố chấp, vị sư đệ khổ tâm.
Chưa rõ số lượng Mê Hồn Hoa trong ngọn núi, nhưng con số tới chục đóa liền dư dả g·iết sạch các đồng môn của hắn kèm theo dân vô tội dưới chân núi. Cầu xin đến tuyệt vọng, tên ma môn đánh ngất hắn.
Chân núi, Võ Giả tu vi cao thâm đang ở chung nhà trọ với Nguyễn Lạc. Cơ mà bản thân hắn đang bực bị lừa gạt món cá chiên ngập dầu. Mặt Nguyễn Lạc chả dễ coi, hắn mắng thầm: “Rác rưởi Thần Ngư!”
Cái gì Thần Ngư Vượt Kim Hải, đây là cá chiên ngập dầu! Là loại rất đỗi bình thường cá chiên ngập dầu! Nội tâm Nguyễn Lạc tiếc tiền.
Cá chiên ngập dầu đem đổi tên sang mồm xong bọn gian thương nhà trọ bán giá tiền cho Võ Giả giàu xụ. Thật sự mấy Võ Giả xuất thân chỗ Thiên Lang Tông thừa biết đây là cá chiên ngập dầu rồi.
Bọn họ cần đóng giả tu luyện giả trọ lại đây, cố tình đưa tiền cho bọn nhà trọ ấp ủ thừa cơ hội gạt. Với bọn họ, số tiền bỏ ra cho món cá chiên ngập dầu đổi tên kia không đáng nhắc, với Nguyễn Lạc khác biệt. Cá chiên ngập dầu là cú lừa c·hết tiệt nhất trong ba tháng.
Nguyễn Lạc đi tới đi lui chắp tay sau lưng, sắc mặt bực bội: “Ngày mai đi lên núi một chuyến. Trăm phần trăm trên núi có chuyện xấu luôn!” Nhắc đến việc bản thân có thể c·hết, sắc mặt Nguyễn Lạc vui vẻ.
Ngày mai dựa kế hoạch, hắn lên núi tìm đường c·hết, nhủ: “Lỡ núi kia xuất hiện pháp bảo, đồ vật bọn đạo đức giả ấy tranh sống c·hết. Ta… Lên núi bị ngỡ muốn tham gia, bọn chúng chẳng do dự g·iết ta ngay.”
Nét mặt tràn đầy hạnh phúc, kế hoạch cũng gọi là ra gì, ngày mai lên núi bị ăn một chiêu c·hết thảm tức thì rời thế giới khốn nạn c·hết não, Nguyễn Lạc vui đến nỗi mở miệng ca hát, lần đầu yêu thế giới này.
Phòng bên cạnh, tu luyện giả mang tên Tiểu Như nhăn nhó: “Tên kia hát quá tệ! Phải phong bế thính giác… Bằng không mất tập trung.”
Nàng tự phong bế thính giác, ngồi xuống hấp thu linh khí: “Sư đệ… Ta ngày mai đi cứu ngươi! Nhất định! Nhất định đừng xảy ra chuyện gì!”
Tiểu Như lo mãi không thôi, sư đệ là nàng quan sát lớn lên từng ngày.
Sư đệ cũng là đệ tử được sư phụ và các sư huynh sư tỷ yêu thương nhất, lỡ sư đệ m·ất m·ạng nàng không biết làm sao đối mặt họ. Mắt Tiểu Như chứa nỗi thù hận, sát khí, nàng gọi: “Ma môn… C·hết!”
Bên cạnh phòng, Nguyễn Lạc vẫn phấn khích ca hát ăn mừng chờ mai c·hết. Lúc mệt mỏi hắn nhảy thẳng lên giường ầm ầm ảnh hưởng đến tận lầu dưới của nhà trọ, mồm lặp mấy chữ rốt cuộc c·hết rồi ngủ.
Sáng sớm gà chưa gáy, sương mù lượn lờ trắng xóa quanh nhà trọ và Nguyễn Lạc vươn vai thức dậy sẵn sàng ngày c·hết. Hắn rời khỏi căn nhà trọ, vốn ngày hôm qua không có đủ phòng trống cho thuê. Khá may giây phút hắn ăn cơm cá chiên ngập dầu thì tiểu nhị báo đổi.
Có chỗ trú ban đêm tuy nhiên Nguyễn Lạc không cảm kích bọn họ. Hắn vẫn cay cú vụ cá chiên ngập dầu. Nguyễn Lạc đi bộ thong thả thẳng tiến đỉnh núi, dọc đường còn chủ động ca hát lớn.
Mục đích dám cá là thu hút Võ Giả đến đây g·iết hắn, Nguyễn Lạc vừa đi vừa hít thở không khí trong lành. Một trong mấy thứ gỡ gạc lại tốt tốt từ thế giới sảng văn tu luyện c·hết não là không khí trong lành.
Có thể do tồn tại thứ gọi là linh khí nên bầu không khí hắn cảm nhận qua các giác quan mới dễ chịu. Ung dung đi bộ, hắn cười sảng khoái.
Thời điểm này, ma môn đang cân nhắc cẩn thận các bước thu hoạch Mê Hồn Hoa. Tên ma môn xấu xí: “Trận pháp gây cản trở kia ra sao.” Không phải câu hỏi vì tên đấy biết chắc chắn câu trả lời.
Tên ma môn khác báo cáo: “Bẩm đại nhân, trận pháp hoạt động chưa gặp bất kỳ vấn đề to tát. Nhưng sẽ bị phá khi Thiên Lang Tông ập tới đỉnh núi. Tin tức đưa về khả năng cao gồm một vị trưởng lão.”
Ma môn xấu xí nhếch mép: “Bấy nhiêu thôi ư? Chỉ bấy nhiêu? Cũng hợp tình hợp lý, chúng không rõ chuyện liên quan Mê Hồn Hoa… Vì nếu biết, bấy giờ lập tức mấy trăm kẻ tu vi cao thâm cùng vây núi!”
Số lượng chục tên Thiên Lang Tông đa số là đám Võ Đồ, không đáng nhắc, ma môn xấu xí cười điên loạn dọa người: “Mở trận mức cao.”
Trận pháp ma môn sử dụng cấm chính đạo xông đến đỉnh núi vận hành nhờ linh thạch trung cấp. Trận pháp mở mức cao là phạm vi tăng lên đồng nghĩa đòi hỏi nguồn năng lượng linh thạch cao cấp.
Tên ma môn xấu xí tùy tiện mở không gian giới chỉ ném một viên linh thạch cao cấp cho kẻ dưới trướng. Tầm chục tên ma môn ấy xếp đồ đạc, bày biện trận pháp khác chuẩn bị thu hoạch sạch Mê Hồn Hoa.
Có điều, điểm đần độn duy nhất từ trận pháp này đấy là không tác dụng nổi trên ai chưa sở hữu tu vi. Nghĩa là chưa mở tu vi chưa hề khai một mạch thì chắc chắn không dính thứ uy lực trận pháp.
Nguyễn Lạc hoàn toàn vượt qua trận pháp, tiến lên khu vực đỉnh núi mà đáy lòng lạc quan tưởng sắp c·hết và cút khỏi thế giới này. Trông khung cảnh thoáng chốc đổi khác, Nguyễn Lạc dừng chân: “Ơ, ơ ơ.”
Hắn lui một bước bỗng thấy phong cảnh xung quanh là rừng cây lượn lờ sương mù trắng xóa. Nguyễn Lạc tiến một bước phong cảnh đã đổi sang tối đen như mực, bầu trời màu đỏ và ngẩng đầu thấy trăng máu.
Bước tới bước lui đôi ba lần, hắn hít sâu thở khẽ: “Lại ba cái trò đần độn trong thế giới kiểu này thôi… Không cần ngại, đi c·hết thì lo gì…” Mặt phấn khởi do mỗi bước đi là càng gần c·ái c·hết, hắn xoay vòng.
Xung quanh tối đen, bầu trời đỏ thẫm kết hợp trăng máu đáng sợ. Tên phàm nhân chưa khai mạch bị thần kinh nhảy nhảy vui đùa đi đỉnh núi. Dẫu thằng ngu nhất cũng ngửi được cả mùi không thơm nguy hiểm khi chui ra chục Võ Giả biết bay dạo dạo trên núi.
Người thường chưa tu luyện hoặc mở một hai ba mạch hấp tấp trốn xa xa, dựa mấy Võ Giả trú ở nhà trọ bảo vệ chứ chẳng dám mảy may đơn độc đi đỉnh núi. Đây là đi tìm c·hết, Nguyễn Lạc yêu c·ái c·hết.
Góc khác ma môn xấu xí được hỏi xử lý tên Thiên Lang Tông bị trói kia thế nào. Ma môn sờ vài vết sẹo trải dài từ mắt tới cằm: “Giống đám trước đấy, cứ ném hắn vào bồi bổ cho vườn Mê Hồn Hoa.”
Hai tên ma môn có mũ áo che mặt đáp cung kính: “Vâng đại nhân.”