Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 38: Tẩy tủy phạt cốt.




Chương 38: Tẩy tủy phạt cốt.

Niềm vui đến mau gấp đôi mong chờ, Nguyễn Lạc cầm thư tịch thứ năm nghịch ngợm liền cảm giác trúng vị trí Mê Hồn Hoa. Đã bị qua thời gian ngắn không dùng một gậy nào, bản thân hắn dần nhớ.

Nhớ nhưng bất đắc dĩ nhịn vì chưa tìm được, đây thật sự xúc phạm con nghiện chân chính. Một nghiện sĩ chân chính là không thể vắng đồ, trong tay luôn luôn thủ sẵn đồ phòng hờ các trường hợp.

Nguyễn Lạc cười nhếch miệng, hắn buông cuốn thư tịch vừa cầm và bắt đầu tìm đại cớ sang góc khác ngồi cảm ứng. Nhan Minh Tuyết đi tiếp tục dò tìm mấy cuốn tâm pháp phẩm cấp cao khác ở đây.

Nàng hiểu tâm pháp Vô Sinh Giáo sử dụng có chứa khiếm khuyết, dù thế biết khiếm khuyết rồi cải thiện thành bản hoàn thiện là hai việc cách xa nhau. Tuyết Nhan tiên tử chẳng đủ thời gian đi cải thiện nó.

Thà bỏ thời gian dài nghiên cứu cuốn tâm pháp thâm sâu và phải hỗ trợ hoàn thiện mới tu luyện thì lấy cuốn khác tốt hơn. Tuyết Nhan tiên tử kêu: “Nguyễn Lạc, thật là không muốn lấy bất kỳ thứ gì ư.”

Trái lời nàng gọi, Nguyễn Lạc bấy giờ đang khoanh tay nhắm mắt xem trộm vị trí Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc phát giác chỗ Mê Hồn Hoa đang mọc khỏe mạnh là đằng sau ngọn núi hùng vĩ đắm ở biển mây.

Sau ngọn núi khổng lồ, Nguyễn Lạc mở mắt thì thầm: “Uầy, vị trí địa lý tương đối phức tạp. Phải đi cẩn thận kẻo ta toang dọc đường ấy.” Suy xét mấy giây, Nguyễn Lạc mới đứng dậy liền gặp tiên tử.

Nhan Minh Tuyết đứng ngay trước mắt hắn, Nguyễn Lạc đổi chủ đề vội: “Gì… Tuyết Nhan tiên tử. Ngươi cần ta giúp đỡ gì sao? Không… Không cần khách sáo, nếu có thể ta chắc chắn hỗ trợ tận tâm.”

Tuyết Nhan tiên tử quan sát hắn từ nãy, nàng chẳng cần nhờ giúp gì mà đang đơn giản hiếu kỳ Nguyễn Lạc tập trung để chi. Nguyễn Lạc: “À, cứ xem thư tịch tiếp, ta có việc phải ra ngoài hít thở chốc lát.”

Nguyễn Lạc rời khỏi Vô Sinh Giáo tàng thư các nhằm thăm dò đường.

Nhan Minh Tuyết hoài nghi mỗi tội không hành động. Nàng quay về chú tâm tìm kiếm thư tịch phù hợp. Nguyễn Lạc vì vừa đi vừa ngẫm nên biết chỗ Vô Sinh Giáo tàng thư các giá trị xa hơn vốn thấy.

Tuyết Nhan tiên tử và hắn đứng đọc hàng đống thư tịch, không hề bị truyền tống ra ngoài mặc kệ luật lệ bọn họ chỉ được lựa một.

Thầm đoán, tay Nguyễn Lạc gõ trán nói: “Tức là vào tàng thư các lợi lớn.”



Trừ khi nhanh nhảu đoản đi chọn gấp xong bị truyền tống đi, bằng không đọc đọc vài cuốn nghiên cứu đều chả sao. Đây có lẽ là một điểm bề trên năm xưa cố ý thiết lập, Nguyễn Lạc lắc đầu quên đi.

Trong lúc ai nấy bận chuyện riêng, Tiêu Kiệt không khác bọn họ. Hắn đặt chân vào Thảo Dược Quan trông tận mắt các mảnh dược điền là lập tức lác mắt, mồm khó ngậm lại. Mọi chốn đều là thảo dược quý.

Không một gốc thảo dược dưới tầm tứ phẩm. Phải biết thảo dược chia làm cửu phẩm từ thấp lên cao, ngay chốn này tứ phẩm nhiều giống rau cải trắng bán đầy ngoài chợ. Tiêu Kiệt chấn kinh khó tin.

Hít thở thông, hắn điềm tĩnh đi tìm kiếm loại thảo dược bản thân cần để chữa trị phong bế thập mạch. Mỗi mảnh dược điền kia ghi rất rõ trồng trọt loại gì, tác dụng loại thảo dược đó ra sao ra sao mấy kiểu.

Tiêu Kiệt đi mỏi chân dò mỏi mắt không nhìn thấy nổi thảo dược, linh dược giúp chữa trị thập mạch phong bế. Tiêu Kiệt thở dài: “Không có. Ta không tìm được ở đây thì bên Thư Tịch Quan khả năng sẽ…”

Chưa kịp dứt câu, Tiêu Kiệt đảo mắt đến vị trí sông máu trải dọc rìa các xuyên các mảnh dược điền. Tiêu Kiệt trừng mắt, xoa mắt trông thêm một lần: “Nó… Nó nó nó nó? Chẳng… Không. Chắc chắn nó!”

Hắn mừng rỡ như điên, máu nóng sôi sục chạy thẳng qua xem xét. Kết quả không gây thất vọng, Tiêu Kiệt trúng mánh to: “Không sai! Không thể sai! Huyết Hà tẩy tủy phạt cốt… Trong truyền thuyết.”

Xưa kể rằng, Huyết Hà là một trong tam đại bảo vật thuộc Vô Sinh Giáo. Được hình thành dựa muôn vàn thảo dược trên lục phẩm.

Chưa dừng bấy nhiêu, Huyết Hà gồm cả huyết mạch yêu tộc cổ đại được luyện hóa giúp nuôi dưỡng dược điền. Tiêu Kiệt ngó quanh: “Nó là lý do đám linh dược giữ sức sống sau từng ấy năm tháng!”

Ngâm mình trong Huyết Hà giúp tẩy tủy phạt cốt, loại bỏ mọi độc tố ăn mòn thân thể, gia tăng thọ nguyên, kích thích thiên phú tu luyện. Huyết Hà chả phân biệt dù phàm nhân hay Võ Giả, đều dùng tốt.

Tiêu Kiệt chẳng tự chủ rơi nước mắt, được chọn một thứ trong tàng thư các hắn quyết định lấy một lần ngâm mình ở Huyết Hà. Đôi mắt đẫm kiên nghị, Tiêu Kiệt không chờ tiếp đã trực tiếp nhảy xuống.

Kế đó là khoảng thời gian đau đớn ngỡ sinh ra lần nữa, da thịt bong tróc tan vỡ tựa ve sầu thoát xác. Huyết Hà đem tới điểm tốt có điều cần sức chịu đựng cực kỳ phi thường mới vượt qua trọn vẹn.

Kẻ không đủ sức chịu đựng liền vẫy vùng sợ hãi, hoảng hốt hòa cùng tuyệt vọng để rồi trở thành chất dinh dưỡng nuôi Huyết Hà. Vì vậy, khuôn mặt Tiêu Kiệt dù khổ vẫn ráng kiềm chế, giữ tâm tịnh né sợ.



Chỉ một chút sơ sẩy khiến bản thân chìm sâu sợ hãi, dạng cảm giác khó chịu đấy nó liền gia tăng ngàn vạn lần ép Tiêu Kiệt c·hết dần và đuối nước. Tiêu Kiệt thở khá uể oải, trán bong tróc da từng lớp.

Máu thịt được Huyết Hà thay mới bằng cách phân hủy với tái tạo tốc độ cao.

Nguyễn Lạc giả sử chứng kiến thì phải bảy phần buồn nôn.

Tiêu Kiệt còn mỗi màng cơ máu me đầm đìa, vài chỗ lòi tận xương trắng. Ý chí bất khuất là thứ giúp Tiêu Kiệt sống sót.

Chịu đựng, kiên nhẫn, thích nghi đau đớn thể xác cũng có tác dụng cường hóa cả linh hồn. Tiêu Kiệt trải qua hai canh giờ dài dằng dặc, rốt cuộc màn t·ra t·ấn ác liệt sắp chạm hồi kết. Da thịt hắn thay đổi.

Cơ bắp săn chắc, làn da sần sùi chai sạn biến mất chừa chỗ cho làn da trắng tựa ngọc ngà, gân cốt cứng cáp sắt thép chặt không gãy. Mí mắt Tiêu Kiệt khẽ giật, đôi mày thư thái mở mắt sáng ngỡ hai vì tinh tú.

Hắn cảm giác được linh khí dồi dào chạy dọc thân thể này: “Ta về…”

Xúc động, màn b·ị đ·ánh thành phế nhân thoắt hiện trong tâm trí hắn. Bây giờ Tiêu Bá Kiệt trở về, thiên tài sở hữu tu vi trên vạn chúng cuối cùng trở về. Khả năng tu luyện khôi phục, hắn không phải phế vật.

Hắn là Tiêu Bá Kiệt, khí phách trời ban năm xưa khôi phục. Đầu đầy mong mỏi giờ khắc này rốt cuộc cũng thành thật, Tiêu Kiệt ngồi lên tảng đá gần đó ngẩng mặt: “Phụ thân, mẫu thân. Hài nhi trở về.”

Không những phục hồi khả năng tu luyện, thập mạch bắt đầu hấp thu linh khí trời đất, Tiêu Kiệt biết thân thể sớm đã khác xưa. Ngoại trừ là thể chất Thánh Viêm Hồn Thể chưa quay lại, hắn mạnh hơn năm đó.

Tốc độ hấp thu linh khí, từng lớp da thịt từng khúc xương cốt đều lực lưỡng rắn chắc sắp tiếp cận trình độ chỉ luyện thể đạt tới. Tiêu Kiệt vì giây này đợi chờ nhẫn nhục, cam chịu sống chẳng khác sâu bọ.

Mãi khi hắn gặp gỡ Nguyễn Lạc, là Nguyễn Lạc ban cho hắn cơ hội đi vào chốn bí cảnh, đưa tặng cơ hội vô tàng thư các. Tiêu Kiệt giơ tay, gầm thét: “Nguyễn huynh… Ta nhất định báo đáp huynh… Ta thề…”

Trùng hợp là dịp Nguyễn Lạc mở cửa Thảo Dược Quan tìm thằng Tiêu Kiệt. Màn hắn bắt gặp là một thằng t·rần t·ruồng biến thái ngồi ở tảng đá yểu điệu giống chéo chân, đã thế miệng gào thét tên Nguyễn Lạc.



Hắn sởn gai ốc, vội vàng khép cửa coi như chưa từng chứng kiến loại chuyện kỳ kỳ quái quái gì. Nguyễn Lạc dụi dụi cặp mắt, lẩm bẩm gấp: “Đôi lúc là thật mong thượng đế hãy tước khả năng nhìn của mình.”

Tước luôn khả năng nghe hoặc khả năng hiểu phút chốc càng tuyệt, Nguyễn Lạc chẳng xóa nhòa nổi cảnh đau mắt vừa mới thấy. Hắn đi đến phía ngoài tàng thư các, đám chim chóc tụ tập quan sát việc lạ.

Cả mấy con điểu thú đẹp đẽ đáp xuống gần Nguyễn Lạc nghiêng đầu. Chúng ngó mặt Nguyễn Lạc tái mét và hắn lập tức ói: “Ọi… Con mẹ… Ọe… Ọe… Trên đời trăm phần trăm phải có thần thông xóa ký ức!”

Điểu thú hấp tấp bay đi, tránh khỏi tên phàm nhân thô thiển đứng tại trước bao linh thú thông tuệ thẳng mồm nôn. Mặt Nguyễn Lạc bị sầu.

Hắn sầu muộn rằng kế tiếp hễ đối mặt Tiêu Kiệt chắc chắn không tự chủ nhớ ngay cảnh tượng ban nãy. Bỗng dưng Nguyễn Lạc giật phát đập tay: “Ờ đúng… Lấy mấy đóa hoa kia xong ta chim cúc liền.”

Kém chút hắn quên mất mục đích toan tính từ đầu, lấy xong Mê Hồn Hoa thì Tiêu Kiệt hết giá trị lợi dụng. Lấy xong Mê Hồn Hoa thì sủi rồi, trốn khỏi thằng nhân vật chính phiền phức, Nguyễn Lạc gật gù.

Âm thầm cảm giác may mắn, hắn quay về Thảo Dược Quan.

Nguyễn Lạc đi dò đường lên ngọn núi sau tàng thư các tìm hoa, xui xẻo gặp trúng cấm địa cộng vài điểm trắc trở, Nguyễn Lạc quay về tìm kiếm Tiêu Kiệt hoặc Tuyết Nhan tiên tử đi chung lấy cớ trả ơn hắn.

Dẫu gì hai bọn họ thiếu Nguyễn Lạc lắm ân tình, không ai trong bọn họ thuộc kiểu vong ân bội nghĩa nên nhờ dễ thôi. Nguyễn Lạc sang hỏi ý Tuyết Nhan tiên tử trước, mấy câu vắn tắt là thuyết phục tốt.

Căn bản Nhan Minh Tuyết chẳng quản Nguyễn Lạc muốn gì, hắn nhờ thì nàng đi hỗ trợ để trả ân tình. Đứng liếc Thảo Dược Quan, chớp mắt mấy cái rồi Nguyễn Lạc gọi: “Hãy chờ, ta đi ngó coi thử phát!”

Mở cửa bắt gặp cảnh hồi nãy thì Tuyết Nhan tiên tử rút kiếm trảm cả thằng Tiêu Kiệt mất, Nguyễn Lạc hé cửa vào trước. Thở phào, ở sông máu rốt cuộc thằng Tiêu Kiệt chịu mặc y phục chỉn chu đàng hoàng.

Tuyết Nhan tiên tử theo sát Nguyễn Lạc, chân mày nàng khẽ động vì nhìn thấy Huyết Hà dùng tẩy tủy phạt cốt: “Một trong tam đại bảo… Của Vô Sinh Giáo… Khai Mạch thập đoạn, Tiêu Kiệt hồi phục.”

Vốn Tiêu Kiệt khai thập mạch ở năm tuổi, hắn bị ám hại dù mất khả năng tu luyện mất tu vi, chỉ cần thập mạch mở phong bế hắn cũng quay về Khai Mạch tầng cuối cùng. Tiêu Kiệt kế đấy kể việc diễn ra.

Hắn và Nhan Minh Tuyết giải thích cho Nguyễn Lạc chuyện Huyết Hà tẩy tủy phạt cốt, Tiêu Kiệt còn đề nghị hắn thử. Nguyễn Lạc vội vàng từ chối, nghe đã thấy đau khổ với hắn làm quái gì có nhu cầu tẩy cơ.

Nguyễn Lạc lui lui kẻo bị vấp ngã vào Huyết Hà: “Thôi, chê chê chê.”