Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 37: Tàng thư các.




Chương 37: Tàng thư các.

Trải qua hai trận chiến thắng áp đảo bằng cách dụ dỗ Vạn Tường Hộ Pháp vào thế không thể chiến thắng, Nguyễn Lạc đưa hai đồng bạn tiến vô tàng thư các sau khi trận pháp dịch chuyển kích hoạt.

Tiêu Kiệt tràn đầy phấn khích, khó kiềm chế nỗi lòng vì hi vọng phục hồi thể chất trời phú. Tuy nhiên thứ Tiêu Kiệt cần hơn đấy là có thể tiếp tục tu luyện, không hiểu sao hắn mất khả năng tu luyện.

Thập mạch bỗng bị phong bế chả rõ nguyên nhân, chuyến đi bí cảnh lần này giúp hắn gỡ bỏ phong bế là thứ quan trọng đặt đầu. Về mỗi Nguyễn Lạc, bây giờ hắn cảm giác tương đối khó chịu sắp nôn chút.

May mắn còn Tuyết Nhan tiên tử gần đây khiến Nguyễn Lạc kiềm chế ổn tạm tạm. Hắn nghi ngờ phải chăng Hộ Pháp cay cú mà giở trò vặt. Nguyễn Lạc đau đầu chóng mặt liên tục: “Chậc. Trận pháp dỏm hả?”

Truyền tống trận này quá đau đầu buồn nôn, hàng đống chuỗi sáng xuất hiện đập vào mắt gây hoang mang giống đi cảnh do dùng quá liều Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc chả thấy thoái mái, đầu ong liên tục.

Rốt cuộc không lâu lắm bọn họ đã đặt chân lên khu vực Vô Sinh Giáo tàng thư các. Đây tựa không gian biệt lập chỉ được truyền tống đến. Khu vực này rộng lớn ngập tràn sức sống khác hẳn so ngoài kia.

Phía bên ngoài linh khí không dồi dào tới mức đó, khi vừa tiến vào là Nhan Minh Tuyết biết ngay linh khí chắc chắn gấp chục lần ngoài. Vụ này Tiêu Kiệt cùng Nguyễn Lạc chẳng hay, Tiêu Kiệt hít thở chậm.

Cảm nhận linh khí dồi dào nhờ làn da, Tiêu Kiệt mở lời: “Ở đây nồng độ linh khí rất cao, trội so khu vực khác. Không lý nào nó giấu được. Trừ việc giả sử đây là vùng không gian chỉ vào bằng truyền tống.”

Ý Tiêu Kiệt rõ ràng, khu vực này chẳng tìm thấy bằng cách thường tại bí cảnh, không khả năng đi thăm dò cơ duyên bắt gặp. Tiêu Kiệt kêu: “Nguyễn huynh… Đa tạ. Ta lại nợ huynh một ân tình to lớn.”

Nguyễn Lạc hất hất tay: “Dẹp đê, tiến vào tàng thư các lấy hai thứ đi.”

Nguyễn Lạc khiến Tiêu Kiệt chung Tuyết Nhan tiên tử đồng thời dời đôi mắt qua. Tiêu Kiệt thắc mắc: “Ý huynh là sao? Không lẽ… Đừng. Nếu huynh nhường luôn hai lựa chọn. Ta… Thấy quá xấu hổ.”

Nhan Minh Tuyết từ chối: “Đa tạ hảo ý nhưng ta bắt buộc từ chối… Thiếu đã hai ân tình. Ta không muốn thiếu tận lần thứ ba. Hãy mau vào tàng thư các. Ta tin có vài đồ vật khiến ngươi hứng thú.”



Lắc đầu nhún vai bước theo hai bọn họ, Nguyễn Lạc thật lòng chẳng hứng thú việc lấy đồ đạc của Vô Sinh Giáo. Chưa kể vốn gạt bỏ vụ tu luyện, Nguyễn Lạc bị rén mấy đồ đạc đám Vô Sinh Giáo xài.

Tự dưng khi không thất truyền, chả nổi truyền nhân rồi tông môn sa sút chìm sâu vào quên lãng. Nguyễn Lạc đảm bảo công pháp đồ đạc, pháp bảo của bọn họ đều có vấn đề, tốt nhất hắn xin thôi.

Trước mắt bọn họ là tháp cao chọc trời xếp tầng, tòa tháp nguy nga đồ sộ cùng đằng sau nó là ngọn núi hùng vĩ đắm ở biển mây. Tiêu Kiệt: “Linh khí dồi dào, xung quanh đầy thảo dược quý, khó gặp!”

Tiêu Kiệt vừa đi trên những bậc thang đá lan tỏa sự huy hoàng năm xưa thuộc Vô Sinh Giáo, vừa nhủ: “Vùng đất cầm bay thẳng cánh…”

Từng bầy từng bầy điểu thú chụm một khu trên các phiến ngói tòa tháp. Lắm loài linh thú quý hiếm thậm chí tu luyện giả rất sẵn lòng đưa lượng khủng linh thạch trao đổi. Tiêu Kiệt hít sâu kiềm chế.

Cảnh hắn đang thấy chưa là gì so giá trị bên trong tàng thư các, Tiêu Kiệt quyết tâm đi vững bước. Nhan Minh Tuyết im im lạnh lùng còn Nguyễn Lạc bắt chuyện: “Ngươi thích chúng? Cứ bắt một con thôi.”

Dù sao hắn đâu cần hai lựa chọn, nên gợi ý Nhan Minh Tuyết và tên Tiêu Kiệt lấy một đồ thay. Tuyết Nhan tiên tử lắc đầu vén tóc ngang tai khẽ nói: “Ta không phải Thuần Thú Sư. Mang về nuôi vô ích cả.”

Nguyễn Lạc cười đùa: “Không không không, nhìn chúng đẹp, đáng yêu chưa kìa? Đã ai bắt buộc phải là Thuần Thú Sư để nuôi. Xem… Ừm… Xem tựa tựa sủng vật nuôi giải tỏa đầu óc chẳng tệ mà?”

Tiêu Kiệt toát mồ hôi: “Nguyễn huynh. Ta mới trông thấy Tử Mao Kỳ Duyên Điểu. Một linh thú quý đồn là tuyệt chủng. Đem về làm sủng vật trăm phần trăm bị dòm ngó khó có thể giữ. Hoặc mang rắc rối.”

Hắn giải thích thêm vài câu: “Bọn chúng được nuôi vì làm sủng vật. Bấy nhiêu lộ ra ngoài đủ khiến thiên hạ phỉ nhổ ghen ghét c·hết đó! Vả lại, ta nghĩ rằng… Tuyết Nhan tiên tử chả thích nuôi thú.”

Nguyễn Lạc nhún vai: “Thế sao, uầy quả là Tiêu huynh giỏi nhìn thấu nữ tử hơn ta. Ta chịu, sống thẳng thắn không dông dài. Cơ mà, Vạn Tường Hộ Pháp cố ý ép chúng ta bước từng ấy bậc thang cái chắc.”

Hắn khẳng định cục đá Vạn Tường Hộ Pháp tìm cách trả thù bọn họ vặt. Là ngàn bậc thang dài thế thì sao không truyền tống đi lên một phát lẹ đi? Nguyễn Lạc thở dài: “Sức lực này đi kha khá lâu đây.”



Tuyết Nhan tiên tử rút cây trăm bạc xuống ném nhẹ, lập tức trăm bạc biến khổng lồ trở thành phi kiếm đủ chỗ đứng cho cả ba. Nàng dùng đôi mắt ám hiệu giúp hai bọn họ, Tiêu Kiệt và Nguyễn Lạc có tự giác.

Nhờ Tuyết Nhan tiên tử giúp nên bọn họ tiết kiệm thời gian hao tốn leo thang. Ban đầu Tuyết Nhan tiên tử định leo thang tiếp do bỗng phát hiện từng bậc thang chứa lực lượng đánh vào hồn chủ.

Mấy bậc thang chẳng khác gì bài tập rèn luyện linh hồn lực, nàng đã tận dụng nó mỗi tội từ bỏ ngay sau lúc nghe Nguyễn Lạc than. Chốc, ba bọn họ đứng trước cửa Vô Sinh Giáo tàng thư các ngước xem.

Ba chữ Vô Sinh Giáo khổng lồ chứa áp lực vô hình, đại môn mở rộng chào đón cả ba bọn họ. Nguyễn Lạc, Tiêu Kiệt, Nhan Minh Tuyết gặp được ba cánh cửa tồn tại giữa không gian trắng xóa, mỗi cửa có tên.

Cửa thứ nhất bên trái viết Thư Tịch Quan, cửa giữa viết Thảo Dược Quan rồi cửa cuối là Pháp Bảo Quan. Tiêu Kiệt nhìn Nguyễn Lạc xíu: “Coi bộ chúng ta nên chia ra. Ta muốn xem trước thảo dược.”

Tương truyền có loại thảo dược sẽ tái tạo kinh mạch, thay gân hoán cốt cho người sử dụng. Tiêu Kiệt muốn thử tìm kiếm liệu bên trong.

Nguyễn Lạc quay sang Nhan Minh Tuyết: “Không biết Tuyết Nhan tiên tử dự định đi quan nào đầu? Ngại gì ta theo chứ? Ta chẳng biết đi đi dạo dạo sao g·iết thời gian. Đi chung tiên tử có lẽ sẽ đỡ buồn chán.”

Chủ yếu Nguyễn Lạc biết thừa thằng Tiêu Kiệt tìm dược liệu giúp hồi phục thể chất hay tu luyện lần nữa. Theo Tiêu Kiệt cắm mặt tìm các thảo dược thì thôi đi với Tuyết Nhan tiên tử tiện dò Mê Hồn Hoa.

Nhan Minh Tuyết gật kèm một tiếng ừm rất nhỏ, vậy là bọn họ phân lối hai đi Thư Tịch Quan còn Tiêu Kiệt đi Thảo Dược Quan, đặt bước thứ nhất qua cửa là cảnh sắc Nguyễn Lạc thấy đã đổi chóng mặt.

Không là màu trắng xóa ngoại trừ ba cánh cửa, đây là đúng kiểu bên trong của tòa tháp khổng lồ. Khác mỗi dãy hành lang kéo dài ngỡ vô tận, mấy hàng thư tịch gồm công pháp vân vân xếp dưới lên trên.

Cao không thấy điểm kết thúc, khổ nỗi một mình Nguyễn Lạc trơ mắt ngố thôi. Đối với Tuyết Nhan tiên tử là việc dễ gặp trong tàng thư các thuộc tông môn lớn, có bề dày nội tình. Nguyễn Lạc do lần đầu gặp.

Cảnh ảo ma này thì người từ thế giới hiện đại thường thường giống Nguyễn Lạc không lạ sao được. Thực tế thấy chứ chả phải đọc cuốn truyện, xem tập phim kỹ xảo gì, hắn vội vàng tỉnh táo theo sát.



Tuyết Nhan tiên tử tâm niệm vừa động, đống kệ sách chứa thư tịch liên quan tâm pháp đặt xuống tầng thấp nhất cho nàng xem. Tuyết Nhan tiên tử thử dò tìm tâm pháp thuộc về Vô Sinh Giáo luyện.

Nguyễn Lạc lẽo đẽo đi tới ké ngó xem: “Tiên tử tìm kiếm loại thư tịch gì? Ngại tiết lộ chút không? Ta chẳng tu luyện. Không thể dung nhập linh lực vào kết nối tìm kiếm đại mấy cuốn thư tịch đọc đỡ một lát.”

Nhan Minh Tuyết chẳng né tránh giữ khoảng cách như từng làm đối Tiêu kiệt. Nàng hé môi mềm mại phối giọng êm dịu: “Ta muốn thử đọc tâm pháp do Vô Sinh Giáo tu luyện năm xưa. Là thuần tò mò.”

Chớp mắt Nguyễn Lạc sụp mí mắt, nội tâm: “Uầy… Thật luôn đấy à? Tâm pháp bọn này có vấn đề đấy… Học xong đánh đổi, tuyệt hậu…”

Hắn đắn đo nội tâm liệu có cần thiết cảnh báo Tuyết Nhan tiên tử hay chăng. Căn bản không cảnh báo là khổ Tiêu Kiệt sau này, khổ luôn cô gái tội nghiệp, dẫu chưa chắc nữ nhân gặp đầu có đến được tới cuối.

Trong cái thế giới sảng văn c·hết não thuộc chế độ xưa cũ phong kiến thì sinh con nối dõi quan trọng bậc nhất. Kệ bọn họ sống lâu dựa vô mặt tu vi cao thâm thì hết đời vẫn cần người nối dõi, người kế thừa.

Nguyễn Lạc nói thẳng nghi ngờ về đám Vô Sinh Giáo thì nghe thô tục quá, đây còn là nữ nhân. Nguyễn Lạc giả vờ ho nhẹ, gằn giọng: “Ừm! Vô Sinh Giáo tâm pháp xem chứ đừng tu luyện… Có khiếm khuyết.”

Hắn khá ngại khi đề cập nên hấp tấp đi kệ sách gần đó làm bộ nghịch vài cuốn. Nhan Minh Tuyết chau mày nhìn Nguyễn Lạc. Hồi lâu đọc tâm pháp Vô Sinh Giáo xong nàng quả thật phát giác khiếm khuyết.

Tuyết Nhan tiên tử cầm quyển tâm pháp siết chặt: “Hắn… Rốt cuộc hắn là ai… Rốt cuộc người họ Nguyễn là ai? Đây thật là lần đầu vào tàng thư các Vô Sinh Giáo. Thậm chí biết tâm pháp khiếm khuyết.”

Từ việc Vạn Tường Hộ Pháp không nhận ra Nguyễn Lạc, nàng tạm gạt bỏ khả năng Nguyễn Lạc từng tiến vào đây. Ít khả năng khác có gồm Nguyễn Lạc được thông tin từ ai hoặc bản thân hắn sống đã rất lâu.

Nhan Minh Tuyết vứt luôn vế sau, nếu thật sự thế nàng không biết bên cạnh liệu là đại lão phương nào đang trêu đùa thế tục. Lúc mà nàng tưởng tượng vớ vẩn, Nguyễn Lạc lại đứng nghịch đủ thư tịch.

Mỗi cuốn thư tịch đều ghi chú rõ ràng do ai sáng tạo, có đệ tử, phong chủ hay trưởng lão cùng Giáo Chủ sáng tạo. Khiếm khuyết thường đề cập ở trang đầu tiên giả sử họ đã biết khuyết ở đâu, chẳng biết là bỏ.

Cuốn tâm pháp Nhan Minh Tuyết đọc chẳng ghi khiếm khuyết, nàng thấy khiếm khuyết chỉ dựa đọc toàn bộ quá trình vận hành loại tâm pháp. Nàng tiếp tục đọc nhưng đôi khi dời ánh mắt tới Nguyễn Lạc.

Hắn nghịch đến cuốn thư tịch thứ năm thình lình cảm ứng trúng vị trí chính xác mọc Mê Hồn Hoa. Nguyễn Lạc cười xảo trá: “Á à, đây nhá?”