Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 36: Hộ Pháp đại bại.




Chương 36: Hộ Pháp đại bại.

Đối mặt nhiều câu từ mang ý khiêu khích, mỉa mai từ Nguyễn Lạc thì mấy tên tu luyện giả ở ngoài cũng cảm giác nóng mặt. Đây rõ ràng là làm bậy bạ, sống trên đời bấy lâu bọn họ còn chưa từng nghe được.

Huống chi Vạn Tường Hộ Pháp quanh năm đều sống trong bí cảnh, vì thế bọn họ bắt đầu nghi ngờ liệu phải chăng là lôi trận xảy ra sai sót. Do tỉ lệ lôi trận gặp bất trắc vẫn to lớn hơn vụ Nguyễn Lạc nói đúng.

Bọn họ cay tức giùm Vạn Tường Hộ Pháp, riêng vị Hộ Pháp lỗi lạc vốn sống lâu từ thời kỳ cổ xưa dần dần trầm mặc. Quả nhiên cảm giác ấy, Hộ Pháp cảm giác chuẩn xác việc dùng thần thông càng vô ích.

Hắn tập trung vận thần thông dò tìm thông tin, thổ địa cộng đủ dạng mánh khóe rốt cuộc không thu nổi dù một manh mối. Mặt tái xíu, cả chục viên đá tại khuôn mặt liên tiếp run run va đập vào nhau.

Vị Hộ Pháp sống lâu đang lúng túng, chẳng tìm nổi biện pháp đối mặt Nguyễn Lạc. Hắn dùng thần thông dò xét kiểm tra lôi trận, âm thầm ngạc nhiên đi kèm thất vọng: “Cứ là đúng… Hắn không hề lừa gạt?”

Nguyễn Lạc tính toán lừa qua lôi trận thì coi như cuộc thi kết thúc, là hắn thắng chắc trừ khi Vạn Tường Hộ Pháp liều đọc não hắn. Đứng lên ngồi xuống mấy nhịp, Nguyễn Lạc vươn vai giãn gân cốt vài cái.

Các hành động bình thường nhưng không khác trêu tức, đám người đứng ngoài lôi trận giận điên và ghen ghét chẳng thể thế chỗ.

Phía Tiêu Kiệt giờ này ngưng thở hồi hộp chờ: “Nguyễn huynh lại thắng lần nữa? Nguyễn huynh quá… Quá giỏi rồi. Nhưng bằng cách gì.”

Tiêu Kiệt suy đoán Nguyễn Lạc đang sử dụng chiêu trò lừa gạt lần hai chứ công thức kia làm sao có thật. Nhan Minh Tuyết không thể thốt, nàng vẫn mập mờ cố tìm cách nhớ tin về ký hiệu công thức đằng xa.

Vô dụng, nỗ lực từ Tuyết Nhan tiên tử hay Vạn Tường Hộ Pháp cùng thất bại. Thời gian một khắc hiện đã trôi đi, Nguyễn Lạc đứng trêu: “Vạn Tường Hộ Pháp, tại hạ chắc chắn rằng ngài biết đáp án nhở.”

Giọng hạ thấp nhưng còn kéo dài tặng thêm nụ cười nhếch mép khá khó ưa, Nguyễn Lạc gọi gây đám tu luyện giả vểnh tai mắt chờ nghe. Vạn Tường Hộ Pháp im lặng, đầu óc đá tảng ngỡ dừng suy xét.

Đối mặt bao cặp mắt hậu bối trông đợi đưa đáp án, Vạn Tường Hộ Pháp ho nhẹ: “Ta… Hừm. Ta… Ta thua. Ta dùng thần thông tìm rất nhiều đều không chút manh mối liên quan công thức ngươi vẽ…”



Nguyễn Lạc nói thầm: “Đương nhiên là điều tra không được, tìm ra thì ảo ma hoặc cái phép thần thông đó tăng đến mức dò thế giới… Khác. Chậc chậc, thà chiến thắng đầu để ta đi vào tàng thư các.”

Là vì Vạn Tường Hộ Pháp này kiên trì gỡ gạc, thấy mất mặt trước đám hậu bối thời nay nên quyết tâm làm tiếp. Dừng ngay trận một thì coi tựa Nguyễn Lạc lừa gạt lách luật ổn áp, thua cả trận hai thì khỏi cứu.

Mặt trăm phần trăm là mất, Vạn Tường Hộ Pháp chẳng cam tâm thét: “Căn bản không hề tồn tại thứ công thức kỳ quặc đấy trên đời! Đừng lắm lời, ngươi mau chóng đưa đáp án. Nếu hợp lý ta liền thông qua.”

Thẹn quá hóa giận, biểu hiện nóng máu lớn tiếng khác biệt một trời một vực tiền bối mới dọa sợ tu luyện giả trước đó. Nguyễn Lạc bảo: “Thôi thôi thôi, luật là luật. Lôi trận đã công nhận ta thắng.”

Hắn không thèm quan tâm liệu cục đá đần độn chấp nhận cho thông qua, hắn chiến thắng rõ ràng từ lôi trận tuyên bố. Hộ Pháp đập một bàn tay xuống đất khiến nơi cung điện ngọc rung dữ dội: “Hỗn láo!”

Mặc kệ vị Hộ Pháp giận điên, Nguyễn Lạc lại trơ trơ bản mặt chẳng sợ trời đất xong đứng sừng sững đối diện tiền bối. Hắn đập tay phải dời xa chỗ Nguyễn Lạc, mục đích hù chứ không thể thay luật lệ được.

Tiêu Kiệt lập tức chạy sang phía Nguyễn Lạc khi lôi trận kết thúc, liếc thấy sàn ngọc vỡ nát làm bản thân chả tự chủ nuốt nước bọt. Nhan Minh Tuyết từ bao giờ đã rút kiếm đứng bên cạnh Nguyễn Lạc thủ.

Nguyễn Lạc mặt không đổi sắc, trơ mặt kêu: “Tiền bối, làm vậy chẳng hay ho đâu. Chúng ta đều biết quy tắc, đặc biệt là của Vô Sinh Giáo.”

Hắn còn tương đối ngượng mồm lúc nói Vô Sinh Giáo. Vạn Tường Hộ Pháp bắt buộc trấn tĩnh, đứng cao dậy nhìn chằm chằm: “Ta muốn… Biết đáp án. Hai chữ Vạn Tường ta không xứng có, thứ lỗi ngu ngốc.”

Lôi trận phản ứng mạnh mẽ ép Vạn Tường Hộ Pháp trở về thực hiện nghĩa vụ đàng hoàng. Nguyễn Lạc giơ ngón trỏ: “Thế tại hạ chả giấu. Giúp phổ cập kiến thức cũng là điều tốt, điều tốt nên làm.”

Thái độ, giọng điệu vẫn muốn chọc sôi máu đối phương, Nguyễn Lạc: “Công thức a^2 + b^2 = c^2 gọi là định lý Pitago! Định lý Pitago là do một nhà triết học Hy Lạp mang tên Pythagoras sáng tạo.”

Nguyễn Lạc giảng thêm: “Đó là người sáng tạo học thuyết Pythagoras đóng góp quan trọng cho sự phát triển của nhân loại. Bấy nhiêu, bọn ngươi nhớ kĩ vào đấy! Phổ cập kiến thức miễn phí, chống mù chữ!”



Hắn chưa quên khích đểu mấy tu luyện giả mong mình thua bên kia. Đám bọn họ điên tiết, nữ nhân sư muội Đoạn Thu Hà gọi: “Người… Người Hy Lạp. Là chủng tộc gì? Ma tộc, ngươi dùng câu đố ma tộc.”

Đám tu luyện giả đồng loạt xì xầm to to nhỏ nhỏ vào tai nhau, bọn họ khó tin rằng Nguyễn Lạc hiểu biết đậm sâu về ma tộc. Nguyễn Lạc thì thả tay rồi sờ trán: “Chậc chậc chậc. Bọn đần độn… Mà thôi kệ.”

Tuyết Nhan tiên tử cũng thắc mắc nhưng không hỏi, mãi lúc Tiêu Kiệt hiếu kỳ nói thẳng: “Nguyễn huynh… Chả thật sự là ma tộc đi? Huynh biết thông tin về ma tộc sẽ đẩy huynh vô đống chuyện phiền phức!”

Nghe hai chữ ma tộc Nguyễn Lạc cũng đoán được nhân loại thù ghét ma tộc hơn đám yêu tộc, mấy tình tiết này chẳng lạ. Nguyễn Lạc vội vàng động não tìm kiếm cách giải quyết an toàn cộng hợp lý.

Cơ bản hắn sực nhớ bọn họ không chịu sự quản thúc của lôi trận, thi thố kết thúc với phần thắng là phía Nguyễn Lạc. Vậy thì tha hồ lùa gà thôi? Nguyễn Lạc nhếch mép bắt đầu vẽ vời sự tích các kiểu.

Đại loại hắn giải thích người Hy Lạp là chủng tộc thuộc nhân loại vốn tồn tại đặc biệt cùng tách biệt so hầu hết nhân loại từ thời xa xưa.

Nguyễn Lạc nói không ngừng: “Người Hy Lạp phát minh ra nhiều thứ không liên quan tu luyện nhưng đóng góp lớn lao cho đời sống. Việc phát triển xã hội đều có liên quan mật thiết các phát minh của họ…”

Chém gió nhiều vào, chém đến gió thăng cấp thành bão, Nguyễn Lạc múa mép mỏi miệng như một trò vui xem vẻ mặt đám này. Chủ yếu chỉ hắn biết sự thật, xem bọn họ ráng bày mặt sâu xa hắn đau bụng.

Nhịn xuống tiếng cười, Nguyễn Lạc lọt tai lời bọn tu luyện giả kia bàn tán. Sư muội Đoạn Thu Hà: “Hóa ra thế. Tức là người Hy Lạp nổi trội so nhân loại thông thường, bọn họ không tu luyện mà phát minh…”

Kém chút Nguyễn Lạc kiềm chẳng nổi bật cười thẳng thừng, đám bọn họ quá đần rồi. Tên nào tên nấy bàn tán ngỡ thật và nghiêm túc tiếp thu kiến thức kỳ quái Nguyễn Lạc phân phát. Tiêu Kiệt cũng nghe cả.

Riêng Nhan Minh Tuyết cảm giác Nguyễn Lạc đang cố ý trêu đùa đám tu luyện giả do ấy gạt bỏ ngoài tai, trực giác nàng đã đúng. Hộ Pháp: “Nhưng đây chẳng thể giải thích thần thông ta dò không ra sự việc.”

Nguyễn Lạc lần thứ hai đưa giải đáp: “Vì người Hy Lạp đã biến mất. Phát minh của bọn họ dù đóng góp nhưng không tu luyện. Với bọn họ đi ngược tiêu chí tu luyện giới, hấp dẫn thiên phạt xóa sổ.”



Bí quá thì dùng thiên phạt, một thế lực cấp cao hơn trong thể loại sảng văn c·hết não dẹp giúp, Nguyễn Lạc bắt chước tác giả của các truyện loại đấy. Cờ bí dí thiên đạo, cờ bí dí đám thế lực map sau.

Rốt cuộc xử lý vấn đề thắc mắc từ bọn họ tốt đẹp, không tên nào có nghi ngờ mà thấy hoàn toàn hợp lý vì thiên phạt dọn dẹp sẽ mất đi tất cả manh mối. Tiêu Kiệt đập tay một cái: “Kiến thức thâm sâu…”

Sao ngờ được, kiến thức về tộc người nổi bật bị thiên đạo xóa sổ rất lâu Nguyễn huynh đều biết, trong lòng Tiêu Kiệt lại gán thêm vài cái biệt danh lạ cho Nguyễn Lạc ngoại trừ cao thủ giấu tu vi.

Vạn Tường Hộ Pháp thua tâm phục khẩu phục, ban đầu hắn cũng cảm giác thiếu niên trước mặt chả tầm thường. Là hắn thua cuộc dễ dàng.

Cúi đầu, Vạn Tường Hộ Pháp tuyên bố: “Nguyễn Lạc chiến thắng, ta làm theo đúng lời đã giao trước cuộc thi… Hắn có thể đưa hai bằng hữu cùng nhau tiến vào tàng thư các Vô Sinh Giáo chọn tuyệt học.”

Lời vừa dứt hàng tá giọng nói hâm mộ, ánh mắt ghen tị đổ dồn sang Tiêu Kiệt. Vài tên nhìn Tiêu Kiệt quen mắt mỗi tội không nhớ ra, chả ai đổ dồn ghen ghét vào Tuyết Nhan tiên tử do rõ thực lực.

Nhan Minh Tuyết thừa khả năng thông qua thử thách vô tàng thư các thôi, đây chỉ giúp nàng tiết kiệm đôi chút thời gian. Nguyễn Lạc chắp tay cười nhạt: “Đa tạ tiền bối. Hẹn ngày tái ngộ sẽ không xa.”

Vạn Tường Hộ Pháp nghĩ đừng gặp tên hậu bối này bất kỳ lần nào thì hay hơn, cứ cho hắn vào chỗ tàng thư các chọn đồ và cút mau mau.

Giọng khách sáo, Hộ Pháp nhắc: “Ở đó được gặp pháp bảo và dược liệu quý hiếm Vô Sinh Giáo cất giữ. Ngươi có quyền lấy thêm một!”

Tiêu Kiệt cùng Nhan Minh Tuyết dựa giao kèo Nguyễn Lạc đưa khiến đi chung vào vì vậy chỉ lấy được lấy một. Nguyễn Lạc trước có thắng, thắng thêm lần hai nên hắn lấy hai thứ không hề quá phận.

Xem xét thì Nguyễn Lạc không muốn lấy đồ đạc dở dở ương ương gì trong tàng thư các. Hắn chả thèm tu luyện do đó đem hai món chốc chia đều Tiêu Kiệt chung Tuyết Nhan tiên tử mỗi người liền tốt.

Vạn Tường Hộ Pháp hất tay mở ngay truyền tống trận ngay dưới chân ba bọn họ. Vòng tròn truyền tống phát sáng, văn tự cổ đại thiêu đốt mở dịch chuyển. Chờ ba người biến mất, đám tu luyện giả cười khổ.

Bọn họ mới đây còn khinh thường hai tên phàm nhân, ngờ đâu một phàm nhân chiến thắng Vạn Tường Hộ Pháp tận hai lần. Bọn họ vừa dâng trào ý thử thách Hộ Pháp thì Vạn Tường Hộ Pháp giơ tay chặn.

Vạn Tường Hộ Pháp dõng dạc tuyên bố: “Chỉ ba người được phép đi vào Vô Sinh Giáo tàng thư các lựa chọn đồ vật, có bất ngờ nên vậy… Số người đạt tư cách vô đã đủ. Mời tiếp tục tìm cơ duyên khác.”

Không cho bọn họ phản ứng, toàn bộ tu luyện giả bị truyền tống ra.