Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 33: Trố mắt mà xem.




Chương 33: Trố mắt mà xem.

Múa múa trăm đường thương kỹ, trảm đường khí lãng rực cháy vân vân rốt cuộc ăn một cú đấm liền đo đất, Nguyễn Lạc thật sự rất thất vọng đối Đoạn Thu Hà, vốn hiểu làm nền thì cũng ra dáng tí đê.

Đà này làm nền không đánh trúng Vạn Tường Hộ Pháp dù một chiêu, ăn trả một cú đấm lập tức bại. Thất bại, thất vọng chớp mắt tràn tới toàn bộ khu vực cung điện chạm trổ tinh xảo, bọn họ há to miệng.

Mồm vài tên thậm chí còn đang ca ngợi Đoạn Thu Hà nửa chừng thì miệng im re xíu cắn lầm lưỡi. Nguyễn Lạc cười khẩy: “Chỉ thế! Yếu… Non… Gà.” Nguyễn Lạc không nể bất kỳ ai hay cân nhắc thấp giọng.

Cớ gì một thằng phàm nhân chê Đoạn Thu Hà? Ai ai đều ngó sang vì Nguyễn Lạc chả nể nang ai. Nguyễn Lạc là tên không có tư cách bêu xấu Đoạn Thu Hà, thân tu vi không có bày đặt trêu chọc mỉa mai cơ.

Tiêu Kiệt chẳng rén nhưng nhắc nhở Nguyễn Lạc: “Nguyễn huynh, lời này dẫu sao quá mức chút. Hắn không yếu, căn bản là Hộ Pháp thực lực khủng kh·iếp, bằng chưởng ấy chắc chắn là Võ Tông tầng cao rồi.”

Nhan Minh Tuyết xen vào cắt lời hai bọn họ: “Nhầm lẫn, Vạn Tường Hộ Pháp tu vi chỉ là Võ Tông đệ tam tầng không hơn. Quả thật thua do Đoạn Thu Hà quá yếu, Võ Sư đỉnh phong đi cố chấp so đấu.”

Một tên nhân vật quần chúng nghe lọt tai kêu: “Đoạn Thu Hà công tử Võ Sư đỉnh phong thì đối phó Võ Tông dùng toàn lực không thể bại… Thảm vậy đi? Thực lực Võ Tông thời xa xưa cao so thời nay. Có lẽ là.”

Nhan Minh Tuyết không đoái hoài giải thích giúp bọn họ, Nguyễn Lạc chép miệng: “Mẹ, Võ Sư cao lắm cũng Võ Sư. Đấu Võ Tông là cả một trời vực, đà này người ta vẫn Võ Tông đệ tam tầng, thắc mắc gì hả!”

Nguyễn Lạc không hiểu vấn đề xuất hiện ở đầu óc đám nhân vật làm nền kia. Cách nhau một cái đại cảnh giới, ba cái tiểu cảnh giới thì chỉ bằng một đấm xử gọn còn thắc mắc? Nguyễn Lạc lắc đầu thua.

Hãy xài bộ não đừng để trưng, Nguyễn Lạc muốn thốt lên lớn câu đó.

Tiêu Kiệt vỗ vai Nguyễn Lạc: “Huynh đúng, tuy nhiên v·ũ k·hí phẩm cấp cao cộng thêm thương kỹ Đoạn Thu Hà sử dụng không tầm thường… Thua quá mau. Phải biết thiên kiêu bảng khác với thường nhân.”

Đặt chân đến thiên kiêu bảng thì chí ít phải sở hữu thực lực chiến đấu vượt cấp. Khó vượt cấp thi đấu thì đừng mơ bước lên. Ở đây Tuyết Nhan tiên tử, Tiêu Kiệt đều rõ ràng vấn đề thiên kiêu bảng.



Có lẽ bộc phát từ bức xúc, một nữ nhân mặc cùng loại y phục tông môn với Đoạn Thu Hà thét: “Câm miệng! Tên phàm nhân thôi. Mở câu nhục mạ thiên kiêu bảng Đoạn Thu Hà, sư huynh ta? C·hết!”

Nàng dứt lời đã đạp không lao lại đây rút ngắn khoảng cách, kiếm ra khỏi võ chĩa thẳng phía Nguyễn Lạc đâm. Tuyết Nhan tiên tử xài tiền xu ném nhẹ một cái giữa trán của nàng chặn ngay việc công kích.

Nữ nhân đồng môn Đoạn Thu Hà rơi xuống mặt đất tay che trán đỏ chót, bất ngờ tột độ hô: “Ngươi! Nhan Minh Tuyết! Ngươi bao che! Phàm nhân? Chứng tỏ chúng góp mặt vì ngươi dẫn đến?”

Nhan Minh Tuyết không có nghĩa vụ trả lời thắc mắc, nàng đứng giữ im lặng mà đám người ngầm thừa nhận thay. Nguyễn Lạc cười đểu: “Uầy, vào đê? Vào đánh đê… Sao té mất mặt vậy? Ui, trán đỏ chót.”

Đồng môn Đoạn Thu Hà từng tên từng tên tức điên, giả sử không có Tuyết Nhan tiên tử bảo vệ thì Nguyễn Lạc c·hết rất thảm. Lát sau vội vàng kéo kéo Nguyễn Lạc lui, Tiêu Kiệt: “Đừng trêu các nàng nữa…”

Nguyễn huynh thực lực trăm phần trăm hơn bọn họ, cớ gì chủ động diễn trò chấp vặt kia, Tiêu Kiệt khổ sở gấp gáp cản. Nguyễn Lạc coi: “Thay vì lo thù hằn ta thì ngó thử sư huynh đẹp trai đấy tốt chưa.”

Đám tu luyện giả bấy giờ hấp tấp tập trung vào Đoạn Thu Hà, thân không thấy v·ết t·hương nhưng hắn ngất rồi. Trận pháp bị thu và do thử thách thất bại, vị Hộ Pháp cao giọng: “Khiêu chiến thất bại…”

Hắn hất tay bỗng Đoạn Thu Hà biến mất khỏi chốn cung điện ngọc. Mấy tên đồng môn của Đoạn Thu Hà run rẩy, đầu thì tưởng tượng.

Bọn họ tưởng tượng Đoạn Thu Hà, thiên kiêu bảng Hỏa Quốc thứ bảy mươi đã bỏ mạng. Lúc này Vạn Tường Hộ Pháp giơ tay: “Hắn chỉ chịu truyền tống đi góc khác trong bí cảnh, mất tư cách có truyền thừa…”

Vạn Tường Hộ Pháp tuyên bố: “Mỗi người được một lần lựa chọn thử thách! Thử thách thất bại lập tức mất tư cách lấy truyền thừa và mất quyền đứng ở đại điện Vô Sinh Giáo. Ta tin rằng đây nói rất dễ hiểu!”

Ban đầu Vạn Tường Hộ Pháp mang kỳ vọng lớn lao đối tu luyện giả thời nay, rốt cuộc thực tế khiến hắn thất vọng quá nặng nề. Giờ cố tìm các hạt giống đủ tốt truyền thừa liền may, hắn thử cầu mong.

Tiếp đó hàng loạt tu luyện giả tiến vô giữa cung điện khiêu chiến Vạn Tường Hộ Pháp. Có Đoạn Thu Hà làm tốt thí, bọn họ chẳng dại ai ai đều lựa chọn so đấu trực diện, phải thông minh sáng suốt lựa xem.



Có tên thi văn, có nữ thi cầm thi họa. Trái ngược vẻ ngoài bằng đá rất thô ráp cứng cáp thì Vạn Tường Hộ Pháp vẫn áp đảo mọi mặt, dùng văn chương kinh ngạc tu luyện giả thời nay, xài bút pháp gây sợ hãi.

Trước mắt Nguyễn Lạc, đám tu luyện giả liên tục thảo luận quá tầm hiểu biết của bản thân hắn. Ví dụ thi ngâm thơ liền đối Nguyễn Lạc tựa con ruồi đang nghe bài tập đọc, thi hát đỡ chút do hắn tai trâu.

Thi vẽ càng đỡ bởi không có thứ gọi là nghệ thuật trừu tượng trong thế giới sảng văn c·hết não. Bọn họ chỉ ráng họa lẹ một bức theo lối thực tế, Nguyễn Lạc có thể coi coi xét vài phần: “Hừm? Chín điểm.”

Âm thầm đánh giá, Nguyễn Lạc đang tâm trạng thoải mái thư giãn và tận hưởng còn Tiêu Kiệt chậm chạp dâng lên xíu căng thẳng. Các trò thi thố liếc xem gần đủ, Tiêu Kiệt lo vì chưa ai thật sự qua thử thách.

Nhan Minh Tuyết chờ chứ chưa tiến vào chọn phần thi. Nguyễn Lạc thì đứng cười khẩy nhận xét đủ loại không thèm quan tâm ai, trông mấy tu luyện giả khác đang sắp chạm tới giới hạn chịu đựng.

Vài khắc trôi, năm sáu tên quay mặt sang trừng mắt Nguyễn Lạc thét: “Có giỏi ngươi thi đi! Ta lấy mắt hèn mọn coi làm sao thông qua đó!”

Lập tức bốn năm tên vội vàng hùa theo ủng hộ, khiêu khích cùng gọi Nguyễn Lạc thi thố thử cho họ mở rộng tầm mắt. Nhan Minh Tuyết: “Đừng nghe bọn họ khiêu khích. Ngươi không thể vào dễ gì.”

Nàng chưa đoán trúng thực lực Nguyễn Lạc vì ngỡ hắn che giấu tu vi. Tuy nhiên nàng chả mong Nguyễn Lạc chịu câu khiêu khích dụ hoặc, chờ thời gian tiếp tục trôi biết thật rõ mấy mánh khóe hãy sang kia.

Tiêu Kiệt bảo: “Nguyễn huynh, Tuyết Nhan tiên tử nói đúng, đừng bị bọn họ kích. Chúng ta cần quan sát thêm, Vạn Tường Hộ Pháp xét cả thực lực, mọi phần có thể thi thố đều quá áp đảo, khó chiến thắng.”

Nguyễn Lạc nhếch mép lại quăng đến lũ tu luyện giả một nụ cười đểu luôn, rất rất đểu phối hợp vẻ mặt hất cao trêu chọc: “Uầy… Tại hạ chỉ, lo rằng nếu ta thông qua là chả khác chi các người thua phàm nhân!”

Một đám sở hữu tu vi, cầm kỳ thi họa tự tin trên người thường mà bị thua phàm nhân liền xấu hổ nặng đây. Nguyễn Lạc gật đầu: “Vậy đê… Giờ chúng ta cá cược, giả sử ta thắng các ngươi hãy thề một câu.”

Nghe thề thốt bọn họ rén ngang, chủ yếu trong thế giới c·hết não tựa tựa bấy giờ thì lời thề có tính quan trọng lớn! Trái câu thề sẽ gặp loại phản phệ, tu vi sụt giảm hoặc cũng chịu thương tổn đạo tâm.



Bắt thóp bọn họ, Nguyễn Lạc giơ ngón trỏ cười cười nhẹ nhàng hiền từ kêu: “Thề rằng lỡ ta thắng thì gặp ta ở đâu cúi cúi cái mặt xuống? Gặp hay đụng mặt phải gọi ta một tiếng cha. Không quá mức gì.”

Mạng lũ này Nguyễn Lạc không thèm, trêu trêu cho bọn chúng càng tức ói máu thôi chứ để ý chi lắm việc. Nghe nói, mấy kẻ đỏ mặt hét: “Thề ta thề! Ta không tin ngươi sẽ thật sự chiến thắng Hộ Pháp!”

Gọi bằng cha đã là sỉ nhục không nhỏ, cơ mà vẫn nằm trong khả năng chấp nhận nên bọn họ thề vội. Tất nhiên ai dại đi tin Nguyễn Lạc thi thố chiến thắng Vạn Tường Hộ Pháp, trời sập hay heo leo cây chắc?

Tuyết Nhan tiên tử hé môi xong im lặng, nàng chẳng cách gì cản ngăn Nguyễn Lạc. Phía Tiêu Kiệt thở dài: “Cẩn thận… Giữ tỉnh táo đối đãi!”

Tiêu Kiệt cũng đặt niềm tin là Nguyễn huynh chiến thắng, mượn cơ hội này trộm nhìn coi liệu thực lực Nguyễn Lạc ra sao. Chớp mắt là hàng tá kẻ cười khích đá cái biểu cảm xem thường, mỉa mai ở sau.

Nguyễn Lạc mặc kệ tất cả, hắn tiến vào trung tâm cung điện, chắp tay cực kỳ lễ phép giới thiệu: “Tại hạ Nguyễn Lạc, là một phàm nhân, xin hỏi luật lệ Vô Sinh Giáo liệu có cấm ai chưa tu vi vào thi thố không?”

Vạn Tường Hộ Pháp quan sát Nguyễn Lạc trên dưới, chẳng cảm ứng nổi chút tu vi nhưng trực giác cảnh báo rằng tên này rất lạ. Hắn gật: “Luật lệ Vô Sinh Giáo không cấm phàm nhân. Vào tới đây là đủ thi.”

Nguyễn Lạc to giọng lựa chọn thử thách: “Tại hạ thử thách ngài trò chơi dân gian tên gọi Oẳn Tù Tì! Xin hỏi liệu ngài đã nghe qua chưa Hộ Pháp đại nhân? Chưa thì cho phép ta giải thích luật giúp.”

Lập tức đám tu luyện giả đằng xa mặt mày mù mịt, đương nhiên bọn họ chưa từng nghe loại trò dân gian đó. Mãi tận lúc Nguyễn Lạc giúp Vạn Tường Hộ Pháp hiểu thấu, đám bọn họ ngớ ngẩn chép miệng.

Một tên nhân vật quần chúng xì xầm không chú ý Tuyết Nhan tiên tử lẫn Tiêu Kiệt: “Chậc… Hóa ra là trò Tam Bộ Hình. Trò chơi mấy đứa… Hài tử hay nghịch ngợm, dùng bàn tay tạo ba hình khắc chế nhau.”

Trong thế giới này không phải chả có Oẳn Tù Tì, nó chỉ thay đổi cách gọi thôi và có vẻ trò chơi dân gian Oẳn Tù Tì khó được chuộng. Mặt Vạn Tường Hộ Pháp đang cố suy xét là Nguyễn Lạc toan tính việc gì.

Tuyết Nhan tiên tử âm thầm nói: “Hắn bị ngốc ư? Vạn Tường hộ pháp mang tu vi, kiểu này tốc độ phản ứng thay hình trước cực kỳ dễ dàng. Chưa giao luật khác liền không khả năng hắn chiến thắng nổi.”

Tiêu Kiệt cũng ngỡ Nguyễn Lạc giao thêm luật để đưa thi thố về góc độ may rủi tốt tốt. Ai ngờ Nguyễn Lạc không giao luật kia, Tiêu Kiệt: “Nguyễn huynh… Rốt cuộc bây giờ trong đầu huynh nghĩ sao thế…”

Nguyễn Lạc chẳng giao luật, hắn lại giơ ngón trỏ nhắc nhở: “Là vậy. Nhớ rõ! Viên đá cỡ nào vẫn chẳng thể thắng được một chiếc bao.”